Thâm Ái Như Trường Phong

Chương 18



Editor: Sakura Trang

Lâm Hoài Thanh hơi nheo mắt lại nhìn nàng, lộ ra chút biểu cảm oan ức, chính muốn nói gì trong bụng lại là kêu lên.

“Ừ... Hắc...” Y đột nhiên nắm thật chặt ống tay áo nàng dùng sức, vật kia ở hậu huyệt lập tức đi ra một đoạn lớn.

Hạ Tịch Nghiễn vội vàng nhẹ nhàng ấn bụng cho y, “A Thanh cố gắng lên, dùng hết sức, một lần là ra được hết rồi.”

Đầu Lâm Hoài Thanh để ở trên vai trái nàng, vẻ mặt kìm nén cũng có chút trắng xanh.

Vật ở trong lâu từng chút một bị tống ra, hậu huyệt chống đỡ căng lên, y hơi dùng một chút lực liền có thể cảm giác được đau nhói nóng hừng hực.

Mắt thấy đã đi ra một phần lớn, Hạ Tịch Nghiễn còn chưa kịp cao hứng, người trong ngực lại đột nhiên ôm bụng tuột xuống.

Hù dọa nàng vội vàng ôm chặt lấy y, buông tay một cái đến trên bụng lớn của y cũng cảm giác được hài tử bên trong hoạt động kịch liệt.

Lâm Hoài Thanh đau mất sức, một đoạn dài ở hậu huyệt cũng bị cắt đứt, lăn ở trên giường.

Lại còn to hơn cả so với tất cả ngọc thể y đã từng dùng.

Hạ Tịch Nghiễn thành thạo xoa bụng từng chút một, đợi trong bụng yên tĩnh lại, cả mái tóc của y cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Nàng tiện tay kéo qua vải nhung trên tháp bọc vật kia vứt xuống đất, hôn hôn ánh mắt nửa khép của y, “Còn có một chút, chúng ta cố gắng một lần cho nó ra hết được không?”

Y nghe vậy nhưng thẳng tránh trong ngực nàng, thanh âm run rẩy mang theo nức nở, “Không cần... Không muốn...”

Hạ Tịch Nghiễn nhíu mày lại, động tác dưới tay không cho y kháng cự, “Lần này nhịn được không biết về sau phải chịu dày vò thế nào, chàng lại một chút cũng không nói với ta!”

Cũng không biết y nghe rõ không, lại ôm bụng giãy giụa.

Hạ Tịch Nghiễn rất sợ tay sơ sẩy một cái liền làm y bị thương, không thể làm gì khác hơn là buông tay đi ôm y.

Hậu huyệt không ngừng co rúc lại, một đoạn vật bị cắt đứt cũng lùi trở về.

Hạ Tịch Nghiễn một mặt nửa ôm nửa đỡ cẩn thận tránh bụng nhô lên của y, một mặt cúi người xuống đi hôn môi y.

Không lâu lắm, Lâm Hoài Thanh liền mềm ở trong ngực nàng, hạ thân cũng run rẩy đứng lên.

Tay ấm áp bơi ở trước ngực y cùng eo, mấy cái thở dốc y liền hồng thấu mặt, hai tròng mắt khép lại.

Nàng tỉ mỉ hôn chiếc cổ thon dài của y, một cái tay khác lặng lẽ mò tới bụng dưới y nhẹ nhàng xoa đẩy.

“Ngô... Hắc...” Lâm Hoài Thanh khó nhịn cọ nàng cà một cái, tay cũng vòng ở sau lưng nàng.

Hạ Tịch Nghiễn chẳng biết lúc nào cũng cởi ra tiết khố, lúc này thận trọng che ở trên người y, chậm rãi trầm xuống.

Lâm Hoài Thanh không nhịn được hơi giơ cao người, khoái cảm to lớn đã lâu lại để cho y không rãnh chiếu cố đến thứ khác.

Cũng không có phát hiện tay nàng che ở bụng dưới của mình âm thầm dùng sức.

“Ừ... Chậm... Chậm một chút... Ô...” Y chống người miễn cưỡng nghênh hợp mấy cái, eo liền đau nhức không được, mềm nhũn ngã về trên tháp.

Hạ Tịch Nghiễn ôn nhu ôm y, vừa hôn hôn bụng lớn trắng trắng mềm mềm của y, động tác dưới người thong thả nhưng kiên quyết.

Rốt cuộc là thân thể không thoải mái, Lâm Hoài Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi, móng tay bấm vào sau lưng nàng, dưới người tả đi ra ngoài đồng thời hậu huyệt kia một mực lúc ẩn lúc hiện liền cũng hoàn toàn bị tống ra.

Hạ Tịch Nghiễn yêu thương hôn hôn trán tràn đầy mồ hôi của y, đơn giản thu dọn một chút bản thân, cầm thảm nhung sạch sẽ một bên bao kín lấy y, ôm người ngồi ở một bên chờ thị nữ dọn dẹp phòng sạch sẽ.

Y hiển nhiên mệt lả, lúc này rúc lại trong ngực nàng ngoan giống như một con mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ.

Hạ Tịch Nghiễn nhìn một chút lại không nhịn được hôn y một cái.

Lâm Hoài Thanh vốn là mơ mơ màng màng, lần này bị nàng đánh thức, cau mày hơi có chút cái kỉnh.

Nàng không ngừng trêu chọc y, hôn môi gặm cổ.

“Ngô... Đừng làm ồn...” Y khó chịu, tay mềm nhũn cũng không giơ nổi, vẫn cố chống đẩy đầu nàng đi ra.

Trong lòng Hạ Tịch Nghiễn thích phải chết, trên mặt nhưng hết sức nghiêm túc, “A Thanh, mới vừa tại sao khóc?”

Y nghe vậy tay cũng không động, bị nàng bắt được thả về trong thảm.

Nàng xít lại gần một ít, nhìn thẳng vào mắt y, “Chàng không tin ta thích chàng?”

Giọng rất là bình tĩnh, lại để cho y sinh ra bất an.

Lâm Hoài Thanh không tự chủ vừa cắn môi dưới, cả người cũng rụt một cái trong ngực nàng, hồi lâu thanh âm buồn rầu mới truyền tới, “Không...”

“Tại sao chàng không muốn để cho bên cạnh?” Hạ Tịch Nghiễn một bên hỏi một bên đưa tay đi nâng đầu y.

Không thể để cho y trốn nữa.

Nàng thật vất vả có được người nhà, làm sao có thể không quý trọng mỗi một khắc.

Ai ngờ nàng động y một cái, y liền vùi đầu sâu hơn.

Nàng cũng không dám dùng lực quá lớn, hai người liền giằng co như vậy.

Hạ Tịch Nghiễn nhấp mím môi, lúc này là thật có chút tức giận.

“A Thanh.” Giọng hơi có vẻ nghiêm túc kêu y một tiếng, ai ngờ y lại chôn trong ngực nàng khóc.

Hạ Tịch Nghiễn ngẩn ngơ, y khóc rất an tĩnh, chẳng qua là thỉnh thoảng tiết ra mấy tiếng thút thít.

Nhưng y khóc rất nhiều, nàng rất nhanh cũng cảm giác được xiêm áo trước ngực ướt một mảng lớn, còn đang không ngừng lan tràn.

Tay rơi vào sau gáy y, nhẹ nhàng vuốt ve đầu y.

“Làm sao? A Thanh đừng khóc...” Trong Lòng tựa như có kim đâm vào, Hạ Tịch Nghiễn không nhịn được ôm y càng chặt thêm một chút.

“Là ta không tốt, mới vừa rồi quá hung dữ có đúng hay không? Thê chủ nói xin lỗi A Thanh có được hay không...” Nàng đau lòng khó tan, chỉ dám cẩn thận dụ dỗ, cũng không dám cưỡng bách y ngẩng đầu nữa.

Hồi lâu y mới chậm rãi dừng lại, cũng tự giác từ trong ngực nàng nhô đầu ra nhìn nàng, con mắt lông mày lỗ mũi tất cả đều đỏ.

“Nàng đừng... Đừng thích bọn họ có được hay không...” Y run rẩy nói ra những lời này, dứt lời cuối cùng lại có chút muốn khóc, nhưng cố gắng kìm nén, để cho người nhìn lòng thương yêu không dứt.

Hạ Tịch Nghiễn ngược lại là nghe sửng sốt một chút, hơi nheo mắt lại, “Chàng là biết cái gì?”

Câu hỏi như vậy của nàng tựa như chứng thật ‘tội’, nước mắt của Lâm Hoài Thanh cũng muốn rơi xuống, nhưng luôn cảm giác mình còn nên cất giữ điểm tôn nghiêm sau cùng.

Cũng không thể yêu một người, liền cái gì cũng không muốn.

Hạ Tịch Nghiễn thở dài, ngón tay điểm chóp mũi của y, “Những ngày qua chàng nghĩ bậy gì vậy? Có phải chàng thấy ta cùng Lạc Hân một chỗ hay không?”

Lạc Hân, là tên của người thiếu niên kia.

Y cương cứng biểu cảm không nói lời nào.

Hạ Tịch Nghiễn liếc mắt một cái thấy ngay y đang suy nghĩ gì, trong lòng vừa thương tiếc vừa tức giận.

“Chàng cứ như vậy không tin ta? Những việc làm ngày qua của ta liền cái người không tâm can như chàng, hừ?” Nàng nói một chút liền tức lên, lại không nhịn được cắn một cái ở khóe miệng y.

Lâm Hoài Thanh cau mày, ánh mắt đầy nước mới vừa khóc yêu kiều nhìn nàng.

Nhìn nàng để nàng cái tính khí gì cũng mất.

Hạ Tịch Nghiễn chấp nhận thở dài, cũng không thật là đời trước thiếu y cái gì?

“A Thanh có thích thê chủ hay không?”

Y cắn môi gật đầu.

“Kia có muốn vĩnh viễn chỉ cùng một mình thê chủ chung một chỗ hay không?”

Y sửng sốt một chút, ánh mắt nháy mắt trợn to nhìn nàng.

Nàng tựa như không nhìn thấy tự mình hỏi tiếp,, “Ta cũng chỉ cùng một mình A Thanh ở chung một chỗ, không tốt sao?”

“Chàng nhìn, những ngày qua ta bận rộn như vậy mệt mỏi như vậy, đem những người đó đều đưa ra ngoài, chàng còn một chút cũng không thông cảm ta.”

“Chàng còn chưa tin tình yêu của ta đối với chàng.”

“Chàng còn hoài nghi sự chăm chỉ của thê chủ.”

“Chàng còn muốn đẩy ta ra ngoài.”

Hạ Tịch Nghiễn đầy bụng ủy khuất nhìn chằm chằm y, lại bị người kích động nhào lên hôn.

Động tác y rất lớn, suýt đập vào răng nàng.

Hạ Tịch Nghiễn vội vàng thuận thế ôm chặt y, giữa răng môi tràn ra tiếng giống như đứa bé lầm bầm, “Chàng nhìn chàng vừa ra chiêu này, liền nhắm ngay ta không có biện pháp đúng không.”

Lời tuy không ít, động tác nhưng rất nhanh đoạt lại quyền chủ động.

Hạ Tịch Nghiễn cẩn thận hôn y, mi vũ tràn đầy nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.