Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 57: Tú sắc khả xan



Ngày mùng một Tết hay còn gọi là "Hành xuân" [1], bữa cơm đoàn viên vào sáng sớm Thanh Hòa ăn không ngon miệng.

[1]: Thường dùng để chỉ chuyến đi chơi mùa xuân hoặc quan lại đi tuần tra vào mùa xuân (Theo Baidu).

Sau bữa cơm, Thẩm lão phu nhân trao cho Thẩm Thanh Yến một phong bao lì xì "tuổi mới" dày cộp, đến lượt tôn nữ vốn không được yêu thương, bà chỉ đưa cho một hạt đậu vàng, không biết là đang xem thường ai.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Duyên Ân không nhịn được, từ trong lòng móc ra khế đất và khế nhà đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay nữ nhi trong nóng ngoài lạnh mà không hề chớp mắt. Hắn cố gắng giữ thế cân bằng, cũng không hắt hủi nhi tử bên cạnh.

Năm ngoái, phủ Trấn Quốc đại tướng quân đã trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của dân chúng, lão phu nhân cảm thấy bản thân bị mất mặt.Lúc này, nhìn thấy hắn lấy ra một xấp khế thư đưa cho nữ nhi, bà tức giận đến mí mắt giật giật, định mở miệng nhưng nhìn khuôn mặt hốc hác của Thẩm Duyên Ân, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, nhịn xuống những lời đã đến bên môi.

"Đa tạ cha."

Thẩm Thanh Yến cùng với trưởng tỷ cảm tạ cha mình.

Cốt nhục là người thân thiết nhất, nhưng cũng có thể là người xa lạ nhất.

Cổ họng Thẩm Duyên Ân nghẹn ứ, đôi tay che trong ống tay áo rộng thùng thình run rẩy: Uyển Uyển nói đúng, làm con, làm chồng, làm cha, hắn đều không làm tốt.

Thẩm gia không có nhiều thân thích, cho nên vào dịp Tết Nguyên Đán, chỉ cần an phận ở nhà chờ khách đến thăm là được.

Hai phủ Trì Thẩm không bao lâu nữa sẽ đính hôn. Vào những ngày vui mừng đón Tết Nguyên Đán, Thẩm lão phu nhân che giấu sự ghét bỏ đối với tôn nữ, cùng Thẩm đại tướng quân ngồi ở tiền đường chờ con rể tương lai nhà bên đến chúc Tết.

Thẩm Thanh Hòa ngồi ở vị trí bên phải dưới cha, đôi mắt đẹp của nàng nhìn xa xăm, như muốn xuyên thấu mọi thứ.

Giờ Tỵ hai khắc, Trì Hành khoác lên mình bộ trang phục rực rỡ, hai tay xách quà Tết bước vào cửa.

Cô gia tương lai đến chúc mừng năm mới, quản gia nhiệt tình mời người vào.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, nhìn thấy cảnh tượng "xếp hàng nghiêm chỉnh" trong tiền đường, Trì tiểu tướng quân cảm thấy hoảng sợ, chân tay bắt đầu mềm nhũn. Chẳng trách cha mẹ và các huynh trưởng trước khi ra ngoài có vẻ trêu chọc, làm "con rể" của người ta rất không dễ dàng.

Phía sau Trì tam công tử là hai gã sai vặt, hai tay cũng không rảnh rỗi, ôm quà cao ngất ngưởng đến nỗi che cả đỉnh đầu.

Sau khi vào cửa, Trì Hành dẫn đầu nhìn về phía Thanh Hòa.

Chỉ thấy Thẩm cô nương một tay bưng chén trà, một tay khẽ nhấc nắp, mí mắt hơi nâng lên liếc nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, trong đó có sự trêu chọc tinh nghịch mang đến cho Trì Hành cảm giác an toàn khó diễn tả bằng lời.

Nàng hắng giọng chào hỏi từng người một. Trước tiên, nàng hành lễ với lão phu nhân, người có vai vế cao nhất trong gia đình, nói vài câu chúc Tết, sau đó lại thành tâm xin lỗi nhạc phụ tương lai, người cách đây không lâu còn đánh nhau nảy lửa, hoàn toàn mang dáng vẻ khiêm tốn của một người con rể tốt.

Dù sao lần trước nàng cũng được cha mẹ ở cạnh hỗ trợ, lần này Trì Hành lại "đơn thương độc mã", nàng gượng dậy tinh thần đối đáp với mấy người nhà họ Thẩm, hoàn thành xong quy trình chào hỏi, sau lưng đã toát một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng tuy tuổi trẻ bồng bột, khí thế hừng hực, nhưng nể mặt nữ nhi, Thẩm Duyên Ân cũng không thể thực sự làm gì nàng.

Con rể tương lai phải ở lại nhà nhạc phụ ăn trưa, Thẩm đại tướng quân vốn không phải là người nói nhiều nên trò chuyện xong, hắn liền kéo người ra đình viện đấu võ.

Giơ đao múa kiếm, đánh ra một thân mồ hôi, chút lo lắng còn sót lại trong lòng Trì Hành cũng hoàn toàn tan biến.

Lão phu nhân thấy thế liền sai hạ nhân chuẩn bị nước, Tiểu tướng quân cả người đầy mồ hôi được nha hoàn mời vào phòng khách tắm gội.

Trước khi rời đi, Trì Hành lưu luyến nhìn Thanh Hòa. Lão phu nhân rất thích người cháu rể tài giỏi, có thể dùng lời nói đánh bại hổ, dung mạo xuất chúng này, nhưng lại không hài lòng "hắn" không rời được nữ nhân nên mỉm cười thúc giục: "Sao còn không đi tắm rửa đi? Người nhớp nháp khó chịu lắm."

Không tiện làm phật ý lão nhân gia, Trì Hành thu hồi ánh mắt, theo chân nha hoàn dẫn đường đi về phía thiên viện.

Thấy nàng đi, một lát sau, Thanh Hòa buông chén trà đi theo, câu "không biết xấu hổ" của tổ mẫu vừa nãy nàng nghe rõ mồn một, nhưng nàng không để tâm, mặc kệ bà nói gì thì nói.

Theo phong tục của Đại Vận triều, khi con rể tương lai đến thăm thì phải tắm rửa ở nhà vợ, giặt giũ và mặc quần áo do hôn thê chuẩn bị. Buổi trưa, cha vợ con rể tụ tập ăn uống, mới được coi là đã "chúc Tết".

Đây là tập tục, Trì Hành không thể vi phạm.

Nàng gãi gãi chóp mũi: "Làm phiền hai vị tỷ tỷ, phần còn lại ta tự làm là được."

Hai nha hoàn bị nói đến đỏ mặt, nhìn vào bồn tắm, rồi lại nhìn cô gia tương lai tràn đầy sức sống, mặt như quan ngọc, hai tai nóng như lửa đốt, chân như bị cắm rễ xuống đất không chịu đi, ấp a ấp úng: "Cái này, cái này không hợp với đạo đãi khách..."

Trì Hành là nữ tử, đâu chịu để nha hoàn Thẩm gia hầu hạ nàng tắm gội?

Vừa định thuyết phục lần nữa, khóe mắt thoáng nhìn thấy dáng người mảnh mai của thiếu nữ, lập tức mỉm cười gọi "Tỷ tỷ".

Thanh Hòa nhấc váy bước vào cửa, Liễu Cầm Liễu Sắt canh gác ở ngoài.

Tạ Chiết Chi bị một tờ hưu thư trục xuất khỏi Thẩm gia. Hiện tại người nắm giữ quyền cai quản gia đình là Thẩm đại cô nương, các nha hoàn trong nhà sợ hãi khí thế không giận tự uy của nàng, sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Lão phu nhân sai các nàng đến đây hầu hạ, trong lòng ấp ủ ý muốn dạy dỗ Trì tam công tử chuyện nhân tình thế thái, cũng chỉ có Tam công tử tâm tư đơn thuần, coi họ như hạ nhân bình thường.

Thẩm Thanh Hòa không chút để ý, ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua nhẹ nhàng. Buồn cười tổ mẫu tìm cách lung lạc cháu rể tương lai của mình, chọn ra những ứng viên gần như bị A Trì lấn át khi đứng cạnh nàng —— nhan sắc chỉ có như vậy mà cũng trông cậy các nàng đi làm chuyện hồ ly tinh à?

Thật sự là già rồi, hồ đồ.

"Đi xuống đi."

Giọng nàng lạnh lùng, nha hoàn không dám không nghe, liền xấu hổ che mặt rời đi.

Bồn tắm cao bằng nửa người không ngừng bốc hơi, Trì Hành vui mừng vì nàng ấy có thể tới giải vây, sự việc trước đó không để lại chút dấu vết gì trong lòng, nàng hỏi: "Quần áo này là do tỷ tỷ tự tay chuẩn bị cho ta sao? "

"Nếu không thì còn có thể là ai?" Thanh Hòa bước vài bước, đặt bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn lên một chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh tấm bình phong.

Nàng quay người định rời đi thì có ai đó nắm lấy cổ tay nàng.

Từ khi bước vào cửa Thẩm gia, dây thần kinh của Tiểu tướng quân luôn căng thẳng, giờ đây đã thả lỏng, nàng trêu chọc: "Tỷ tỷ đuổi nha hoàn hầu hạ ta tắm đi rồi, không định bồi thường cho ta một người khác sao?"

Thanh Hòa mỉm cười: "Bồi thường cho ngươi một người khác cũng có thể, chỉ cần ngươi không sợ bị Đại tướng quân đánh gãy chân là được."

Đánh gãy chân?

Vẫn nên thôi đi.

Trì Hành cười hai tiếng, buông nàng ra: "Ngày đầu năm mới, tốt nhất là không nên chọc giận nhạc phụ."

Thanh Hòa trừng mắt nhìn nàng, không nói gì thêm nữa.

Cửa đóng lại, Liễu Cầm vội vàng tiến lên giúp nàng khoác lên mình áo choàng gấm như ý.

Liễu Sắt dời ghế tre đến, trải tấm da hổ dày lên mặt ghế rồi đỡ người ngồi xuống.

Hai người không rõ ngọn ngành, chỉ nghĩ là tiểu thư luyến tiếc Tiểu tướng quân, hai người yêu nhau quấn quýt, đến cả lúc tắm rửa cũng phải có một người ở bên ngoài canh chừng.

Chọn được người ưng ý lại xám xịt trở về, lão phu nhân thở dài hai tiếng, tự hỏi lòng mình, cũng không thực sự mong đợi các nàng có thể thành công.

Đứa nhỏ A Hành kia càng lớn ngoại hình càng xuất sắc, chọn tới chọn lui, tôn nữ kia thực sự nhặt được bảo vật.

Bên tai là tiếng khóc lóc nức nở, bà mất kiên nhẫn quát tháo: "Được rồi, chuyện có bao lớn đâu!"

Số trời đã định không được nếm thử món bánh thơm ngon là Trì tam công tử, hai nha hoàn đang quỳ dưới đất khóc lóc bỗng nhiên nín khóc.

Trì Hành ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ thật dài. Dòng nước ấm áp bao bọc lấy làn da của nàng, xoa dịu tứ chi và xương cốt.

Nghĩ tới Uyển Uyển còn ở bên ngoài canh cửa cho mình, nàng không dám ngâm lâu, lập tức từ trong nước đứng dậy.

Sau khi mặc xong nhiều lớp quần áo, nàng nâng ống tay áo lên, hương thơm trên áo là mùi hương quen thuộc của nàng ấy.

Nghĩ cũng biết quần áo trong ngoài đều do người nào đó may vá.

Nàng cảm động, tính đi tính lại, Uyển Uyển đã may rất nhiều quần áo cho nàng rồi.


Còn chưa kể đến "quà năm mới" mà nàng nhận được đêm qua, từ đầu đến chân đều được nàng ấy chuẩn bị thỏa đáng.

Trì Hành không nỡ mặc quần áo mới, cũng không nỡ đi giày mới, cũng may là hiện tại cách mùa xuân ấm áp còn xa.

Sau khi buộc đai ngọc vào eo, nàng nghĩ: Cần phải nhắc nhở Uyển Uyển một chút, không thể vừa khỏe lại liền vì nàng mà hao tâm tổn sức.

Cánh cửa mở ra, Thanh Hòa theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lại. Ánh sáng mùa đông trong trẻo và lạnh lẽo, "thiếu niên lang" bước ra khỏi cửa cao ráo, thanh tú, giữa hai đầu lông mày phảng phất sắc xuân.

Trên nền y phục trắng như tuyết, cổ tay áo thêu hoa văn mây màu xám bạc tôn lên bộ áo gấm màu đỏ thẫm. Dáng người cao ráo, thanh tú, eo thon thắt đai ngọc, móc khóa ngọc hình hổ con cùng họa tiết hổ trắng trên mặt ủng hòa quyện hoàn hảo.

Nhìn thoáng qua thiếu nữ đang ngồi trên chiếc ghế tre, Trì Hành vui vẻ ra mặt, xoay hai vòng tại chỗ, mặt mày rạng ngời: "Uyển Uyển, thế nào?"

Nhẹ nhàng khép lại quyển sách cũ, Thanh Hòa dịu dàng khen ngợi: "Tư dung thắng ngọc, tú sắc khả xan."

Trì Hành cười ha ha hai tiếng, tiếng cười vui vẻ, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Thanh Hòa, đầy miệng chân thành: "Quần áo đã đủ nhiều rồi, ta còn phải cao thêm, may nhiều, mặc không hết chẳng phải lãng phí sao?"

Tay nàng phủ lên đôi mắt chứa đầy nuông chiều, nhân nhượng của Thanh Hòa: "Có thời gian may quần áo thì chi bằng nhìn ta nhiều hơn đi, may quần áo không đẹp mắt, nhìn ta mới vui mắt."

Chưa gặp qua người nào kiêu ngạo tự luyến như nàng.

Liễu Cầm Liễu Sắt cảm thán Tiểu tướng quân biết thương người, biết dỗ dành người. Không nói gì khác, chỉ riêng cái miệng nhỏ này, có cô nương nào nghe mà không động lòng?

"Tỷ hứa với ta đi, ta sẽ buông tay ra." Sợ nàng lật lọng không nghe lời, Trì Hành bổ sung: "Ta không đùa với tỷ đâu đó."

Mắt bị che khuất, không nhìn thấy hoa mai trắng của mùa đông và thanh mai trước mặt, Thanh Hòa vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Được rồi, quần áo đủ mặc là được, có thời gian ta sẽ xem ngươi nhiều hơn."

Trì Hành từ lo lắng chuyển sang vui mừng, buông tay đứng dậy, ngón tay thon thả khẽ nâng cằm trắng nõn, hơi se lạnh của thiếu nữ, ba phần trêu chọc, bảy phần cười nham hiểm, nàng mím môi không nói gì. Liễu Cầm và Liễu Sắt bên cạnh giật mình, vội vàng dời mắt đi.

Gió Bắc rít gào, Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn nàng ngả ngớn, không nói một lời.

Thấy nàng không tỏ ra khó chịu, Trì tiểu tướng quân đột nhiên dâng lên dũng khí, cúi người nói nhỏ: "Ngoan quá."

Lại là kỹ xảo khác không biết đã học được từ đâu.

Thanh Hòa vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nữa, mỉm cười rồi nói: "May cho ngươi là ngươi có một khuôn mặt sẽ không bị đánh."

Trì Hành cười hắc hắc, thẳng eo, hợp tình hợp lý nói: "Ta biết nha."

Dung mạo xinh đẹp, trêu chọc người ta cũng toát lên một vẻ tươi mát thoát tục.

Nam tử mà như thế này khó tránh khỏi là hạng dầu mỡ đáng khinh, may là Trì tam công tử chưa bao giờ gặp phải phiền não như vậy.

Vành tai Thanh Hòa ửng hồng, khẽ lẩm bẩm một câu. Trì Hành không nghe rõ, có ý muốn hỏi, cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, bỗng nhiên trái tim đập thình thịch.

Chờ cho đến khi tim đập bình thường trở lại, đầu óc nàng trống rỗng, quên mất điều mình vừa muốn nói.

Ngày đầu năm mới, sau khi dùng xong bữa trưa ở Thẩm gia, Trì Hành được Thẩm Thanh Yến đưa ra cửa.

Đứng trước cửa nhà, Thẩm Thanh Yến hô một tiếng: "Tỷ phu."

"Hả?" Trì Hành quay đầu lại.

Một sớm mất mẹ, vẻ thư sinh trên người Thẩm Thanh Yến phai đi không ít, lòng hắn chua xót, cười khổ một tiếng: "Sau khi đính hôn, tỷ phu đừng đi dạo hoa lâu nữa, a tỷ không thích."

Chuyện hỗn loạn của Thẩm gia, Trì tiểu tướng quân biết rõ hơn ai hết. Nàng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Thanh Yến: "Được, ta biết rồi."

Thẩm Thanh Yến còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng nhịn không được, hốc mắt lại đỏ lên. Hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, liền cúi người nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Hắn biết a tỷ nghe lời người này nhất, cũng biết Trì Hành nói một câu tốt đẹp cho hắn còn hiệu quả hơn nhiều so với hắn khua môi múa mép.

Nhưng hắn đã "làm càn" một lần rồi, a tỷ ngày hôm đó nôn ra máu cũng có thể là do bị hắn chọc tức. Lại mặt dày cầu xin người ta, làm sao chịu được?

Trì Hành tuổi tác tương đương với hắn, tâm tư nhạy cảm của thiếu niên ít nhiều nàng có thể thấu hiểu, nhưng người có phân biệt gần xa thân sơ, giao tình giữa nàng với Thẩm Thanh Yến còn lâu mới đến mức nàng sẵn sàng vì hắn mà khiến Uyển Uyển buồn lòng.

Mỗi nhà đều có những khó khăn riêng, có những người sinh ra trong cùng một gia đình, vì những lý do này hay khác mà trở nên xa cách, không nói gì xa hơn, Tạ Chiết Chi còn sống trên đời này một ngày, đôi tỷ đệ Thẩm gia này sẽ không thể tiêu tan khúc mắc mà trở thành tỷ đệ ruột máu mủ tình thâm.

Chuyện của Uyển Uyển nàng không tiện bắt nàng ấy đưa ra lựa chọn, càng không có lập trường buộc nàng ấy phải tha thứ cái này hay buông bỏ cái kia.

Sống trên đời, để tồn tại đã không dễ dàng. Lời này đặt trên người Uyển Uyển khiến cho người ta không khỏi đau lòng.

Dựa vào điểm này, sao Trì Hành dám chọc nàng không vui?

Đầu xuân, hai phủ đang tất bật chuẩn bị cho tiệc đính hôn.

Ở Vận Quốc, lễ đính hôn có ý nghĩa gần như tương đương với lễ thành hôn. Hai bên gia đình đã lo liệu xong những thủ tục rườm rà vào năm ngoái, chỉ còn lại một số chi tiết cần phải hoàn thiện. Việc tiếp theo là chờ đợi ngày lành tháng tốt vào mùng bảy tháng Hai.

Gió xuân tháng Hai kéo qua nhanh, Trì Hành đã chuẩn bị xong tín vật định tình để trao đổi trong lễ đính hôn, mong ngóng ngày đó sớm đến. Tuy nhiên, trước khi đính hôn, nàng còn phải đến một nơi khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.