Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 11: Chương 11:




 

Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Mễ ma ma đáp vâng. Bà ấy là người lâu năm trong cung, lúc trước khi Thái hoàng Thái hậu tiến cung làm phi bà được điều đến hầu hạ. Về sau mẹ đẻ của Vạn tuế gia - Hiếu Từ Hoàng hậu mất, Vạn tuế gia mới là một đứa nhỏ, là bà ấy cùng với Thái hoàng Thái hậu nuôi lớn. Bởi vậy, bà rất có thể diện trước mặt Hoàng đế. Tính tình của Hoàng đế quá mức thâm sâu, Dưỡng Tâm điện lại có lịch trình của Dưỡng Tâm điện, nếu không phải bà ấy tự mình đi một chuyến, người khác chỉ sợ còn không vào được Dưỡng Tâm điện.
Mễ ma ma nhận lệnh ra khỏi Từ Ninh cung. Từ Ninh cung cách Dưỡng Tâm điện không xa, qua Vĩnh Khang tả môn là có thể thấy tường phía Nam. Bà đi theo Long Tông môn, đi qua một khoảng đất trống nhỏ, đi không bao xa là có thể thấy Tiểu Phú - thái giám ngự tiền ôm một chồng tấu chương đang muốn đi vào điện. Bà gọi một tiếng: "Tiểu Phú, Vạn tuế gia có ở Dưỡng Tâm điện không?"
Tiểu Phú hướng mắt nhìn lên, cười nói: "Mới trở về từ Quân Cơ xử, lại truyền Lại bộ tới hỏi chuyện riêng. Sao vậy, ma ma mang theo lời nhắn của lão Phật gia sao?" Nói rồi hắn quay đầu hướng mắt nhìn vào bên trong cánh cửa: "Lúc này sợ là không rảnh, ma ma vào trong phòng ngồi, ta hầu hạ ngài uống trà Lão Nãi Nãi[1]."
[1] Lão Nãi Nãi: bà cụ
Mễ ma ma cười mắng: "Cái con khỉ này, uống trà thì uống trà, lại còn uống trà Lão Nãi Nãi..." Bà vừa nói vừa rảo bước tiến lên ngạch cửa.
Dưới hiên Dưỡng Tâm điện treo màn trúc dây đỏ khảm tơ vàng, từ Đông đến Tây chỉnh tề cuốn lên độ cao nửa người, vừa đủ che chắn cửa sổ phía Nam, không trông được động tĩnh bên trong. Hoàng đế hỏi chuyện riêng, nghĩ sẽ phải đợi một thời gian, bà bèn theo lời Tiểu Phú đến chờ dưới mái hiên phía Tây.
Tiểu Phú đưa tấu chương xong, không bao lâu đã bưng trà lại đây, cười hì hì dâng lên, nói: "Hôm nay hiếm khi được thời tiết tốt, ma ma ra ngoài thư dãn gân cốt sao?"

Mễ ma ma nhận trà, uống một ngụm, không đáp lời hắn. Thỉnh thoảng bà lại quay đầu nhìn hướng trong phòng, lẩm bẩm nói: "Mấy ngày nay sợ là Vạn tuế gia rất bận rộn..."
Tiểu Phú nói đương nhiên: "Năm ngoái trời mưa liên tục, thủy lợi phía Nam, lương thảo cho quân đội phía Bắc, một đống chuyện này làm Vạn tuế gia bận đến mức không có thời gian chợp mắt. Trước đó đại sự của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, tấn cung [1] chuẩn bị xong rồi còn phải dời đến lăng trên núi. Nội Vụ phủ vừa mới trình bản vẽ địa cung tới, Vạn tuế gia xem qua nói không được, mộ đạo và bảo đỉnh [2] đều phải làm lại. Rốt cuộc hai người vẫn là phu thê, chủ tử dù sao cũng thương yêu Hiếu Tuệ Hoàng hậu." 
[2] Tấn cung: nhà ở hay mộ phần cho người chết.
[3] Bảo đỉnh: là một gò đất hình tròn lớn từ 325 đến 400 mét. Nó được bao quanh bởi những bức tường gạch xây bởi các khối đá.
Phải là nô tài được yêu thích, lại thân cận với chủ tử thì mới dám nói lời này. Bởi vì nhà mẹ đẻ Hoàng hậu nắm quyền một mực không quy thuận, Hoàng đế hiển nhiên cũng không có thái độ tốt, Hoàng hậu cũng bướng bỉnh, hai người đấu võ đài, từ sau khi đại hôn cho tới khi Hoàng hậu mất, Đế Hậu đều ai lo phận nấy. Hoàng đế đối với Tiên Hoàng hậu, nói tình cảm thì tất nhiên không có; nhưng tựa như Tiểu Phú nói, phu thê 5 năm, không đến mức chuyện hậu sự cũng không quan tâm. Sinh ở nhà Đế vương chính là như vậy, người bên gối chưa chắc là người vừa ý, nhưng gặp nhau cũng là duyên phận, đến phút cuối cùng tiễn đưa vẻ vang cũng coi như hết lòng.
Mễ ma ma liếc nhìn Tiểu Phú một cái: "Ngươi cứ nói bậy đi, cẩn thận Vạn tuế gia cho ngươi không còn chén cơm mà ăn nữa đâu."
"Chẳng lẽ ma ma lại cáo trạng ta trước mặt chủ tử sao?" Tiểu Phú hà hà cười, lại hỏi thăm: "Ma ma, nghe nói cô nương nhà Nạp Công gia tiến cung rồi? Như thế xem ra chờ qua tang kỳ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, chúng ta lại đón người mới vào làm nương nương chủ tử rồi?
Mễ ma ma buông chén trà, nhíu mày: "Da mông ngươi ngứa ngáy cũng chớ dài dòng với ta. Còn không có quy củ như vậy, ta không cáo trạng lên Hoàng thượng mà nói cho Đại tổng quản, đến lúc đó ta chờ xem ngươi bị ăn gậy."
Bên này mới nói xong đã thấy quan viên nhận lệnh đi ra khỏi phòng. Mễ ma ma đứng lên hỏi: "Bên trong là ai hầu hạ?"
Tiểu Phú nói là chưởng sự[3], lại nhe răng cười: "Ngài đừng bảo Đại tổng quản dạy dỗ ta, ta đây sẽ đi thông truyền cho ngài." Vừa dứt lời, hắn đè mũ, chạy thẳng một đường vào trong điện.

[3] Chưởng sự: Người đứng đầu.
Mễ ma ma lẳng lặng chờ đợi, nhìn một tiểu thái giám tới tới lui lui, bắt đầu lần lượt vén từng đoạn mành trúc tơ vàng từ phía Đông lên cao hai thước. Ánh nắng chiếu trên nền gạch, gần cuối giờ Tị[4]  gió cũng êm dịu, thổi vào người ấm áp giống như mùa hè vậy.
[4] Giờ Tị: 9 - 10 giờ sáng
Rất nhanh Tiểu Phú đã ra truyền lời Vạn tuế gia bảo vào. Nói xong hắn cúi đầu, thành thật đứng gác trước cửa.
Mễ ma ma vào phòng, vừa nhìn hướng Đông liền thấy Đức Lộc - chưởng sự Dưỡng Tâm điện đứng trước ngạch cửa gian phía Đông. Đức Lộc là người hầu hạ thân cận, như vậy tất nhiên Hoàng đế cũng ở gian phía Đông. Bà nghiêm mặt đi vào, hướng về phía trước hành lễ nhún người: "Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia."
Gian phía Đông đốt hương trầm thủy, hương khí u tĩnh từ từ phiêu tán, điều hòa không khí lưu động ngày xuân, mùi hương lan tỏa triền miên quẩn quanh. Giữa không gian thật yên tĩnh chỉ còn lại tiếng Hoàng đế lật trang giấy, âm thanh đẹp đẽ mà giòn giã chợt lóe lên bên tai.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế có giọng nói hay như tiếng vỗ vào đá gõ vào vàng, luôn có vẻ thâm thúy rõ ràng: “Hoàng tổ mẫu bảo ma ma tới là có việc gì căn dặn sao?”
Mễ ma ma nói cũng không có gì căn dặn: “Lão phật gia đau lòng vì Hoàng thượng, nói mấy ngày nay Hoàng thượng quá mức vất vả, phải giữ gìn thân thể mới được. Lão phật gia còn hỏi mấy ngày nay Hoàng thượng ngủ có ngon giấc không, trong lòng càng nghĩ càng nhớ, đặc biệt sai nô tỳ đến thăm Hoàng thượng.”
Hoàng đế nhẹ nâng khóe môi. Hắn không hay cười, mấy năm nay đã thành thói quen, đám thần tử dù nhìn trộm thánh nhan cũng không thể phân biệt hắn vui hay giận. Chỉ có Thái hoàng Thái hậu lúc nào cũng quan tâm mới làm trên mặt hắn hiện chút biểu cảm. Chuyện triều chính làm mặt mày hắn nhiễm một tầng ảm đạm, ấm áp nói: “Thay trẫm cảm tạ Hoàng tổ mẫu thăm hỏi. Đoạn thời gian này trẫm rất bận, đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu cũng là giờ Mão đã phải rời đi, thật sự thẹn với Hoàng tổ mẫu.”
Mễ ma ma cúi người nói: “Lão phật gia biết Hoàng thượng bận nên nào có so đo những chuyện đó. Ngài ấy chỉ lo lắng cho thân thể của Hoàng thượng, nói tổ tôn hai người lâu không nói chuyện nhà, hôm nay mời Hoàng thượng tới Từ Ninh cung dùng bữa, còn gọi hai ca nhi hát xướng khúc làm trong cung thêm náo nhiệt.”

Nếu là Thái hoàng Thái hậu cho mời tất nhiên Hoàng đế không thể từ chối. Hắn nói được: “Nhờ ma ma nói với Hoàng tổ mẫu, trẫm xử lý xong việc sẽ qua ngay.”
“Vâng.” Mễ ma ma nói: “Hoàng thượng đừng chờ đến bữa tối mới đi, trời còn sáng ra ngoài đi lại thư giãn gân cốt cũng tốt.”
Hoàng đế không nói gì, chỉ hơi gật đầu. Mễ ma ma nhún người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Trên đường trở về Mễ ma ma cân nhắc, đến Tiểu Phú còn biết chuyện này, tám phần là Hoàng thượng cũng đã biết tin tức. Khuê nữ của Nạp Tân vào cung, đến hỏi cũng lười hỏi một tiếng, trên mặt biểu hiện ra vẻ thờ ơ và không để tâm, giống hệt bộ dáng lúc trước sắc phong Tiên Hoàng hậu.
Ôi, Mễ ma ma không khỏi thở dài, Hoàng thượng cũng khó, phần nhiều hôn nhân nhà Đế vương xuất phát từ mục đích chính trị. Đừng nói Hoàng thượng, ngay cả Thái hoàng Thái hậu hiện tại, lúc trước bà ấy cũng vì liên hôn nên mới vào nơi này. Đã đi trên con đường này phải đi từng bước ổn định vững chắc. Lúc ấy Tiên đế gia băng hà, thế cục vô cùng nguy cấp, cô nhi quả phụ trong tay không có một binh một tốt. Sau đại hôn Hoàng đế tự mình chấp chính, chậm rãi thu mười hai vệ Thiên can vào trong túi. Mặc dù là ngôi cửu ngũ tôn quý nhưng từ nhỏ Hoàng thượng đã hiểu được nhẫn nhịn và từ bỏ.
Thái hoàng Thái hậu dùng điểm tâm xong, nhân dịp trời đẹp, bà chầm chậm tản bộ trên khoảng đất trống trước điện. Thấy Mễ ma ma đã trở lại, bà quay đầu hỏi: “Hoàng đế nói thế nào?”
Mễ ma ma truyền đạt một lượt lời của Hoàng đế: “Trước mắt Vạn tuế gia có chính vụ phải xử lý, chờ lát nữa xong việc sẽ tới đây bầu bạn với Lão phật gia.”
Thái hoàng Thái hậu cười ha ha, liếc mắt nhìn Anh Minh: “Thật ra ta ở đây không lo không có ai nói chuyện, ngươi không nói với hắn sao? Chỉ là ta nhớ thương hắn, cả ngày hắn vội như gió lốc, ta thấy mà đau lòng.”
Anh Minh là người thông minh, biết cái gọi là nhớ thương tôn tử của Thái hoàng Thái hậu là giả, muốn tạo cơ hội cho bọn họ chạm mặt mới là thật. Nàng rất hiểu tâm lý của những người cầm quyền trong cung này, vừa muốn tạm thời trấn an Tiết Thượng Chương, lại vô cùng không tình nguyện để người phái họ Tiết bước lên Hậu vị. Nàng ở trên đầu ngọn giáo, tiến không được lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể hàm hồ cười, nói: “Vạn tuế gia là chủ của vạn dân, trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề, Vạn tuế gia vất vả để dân chúng bên ngoài được an cư lạc nghiệp. Nhưng Lão phật gia lo lắng là phải, thánh cung khỏe mạnh liên quan đến giang sơn xã tắc. Lão phật gia lúc nào cũng quan tâm, Vạn tuế gia biết lòng thương yêu của ngài nhất định sẽ càng cẩn thận thân mình, không khiến Lão phật gia lo lắng.”
Thái hoàng Thái hậu nghe xong cảm thán một tiếng, trêu ghẹo Mễ ma ma: “Đứa nhỏ này, còn chưa thấy chủ tử đã nói chuyện thay chủ tử rồi.” Bà ta lại vỗ vỗ tay nàng: “Ta thật sự không gạt ngươi, bảo Hoàng đế tới dùng bữa cũng vì tiến cử ngươi cho hắn. Tuy Hoàng đế nhiều người hầu hạ nhưng lại không ai hiểu hắn. Nơi này của ta có người cũ nhiều năm bầu bạn, tất cả đều rất thỏa đáng. Lòng người làm tổ mẫu trong thiên hạ đều giống nhau, chính mình có được người tốt đồ tốt đều muốn để lại cho tôn nhi của mình. Ta cân nhắc như thế này, Hoàng hậu mới mất, sợ là ngự tiền thiếu người lo liệu. Ngươi là đứa nhỏ thận trọng, tâm tư lại tinh tế, nếu đồng ý thì thay ta trấn giữ ở ngự tiền, cũng tránh cho những người phía dưới đó giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, không thành thật làm việc.”
Lời này vừa nói ra, trán Anh Minh toát đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nửa ngày: “Nô tỳ… nô tỳ…”
Thái hoàng Thái hậu bật cười: “Sao vậy? Sợ tới mức nói không nên lời à?”

Anh Minh thầm nghĩ nếu có thể nàng hận không thể đặt mông ngồi dưới đất mới phải. Chén cơm ngự tiền kia đâu phải mặc cho ai cũng có thể ăn. Thái hoàng Thái hậu tích cực tác hợp như thế nhưng nàng thật sự không cần, biết rõ vết xe đổ ở trước mắt, nàng tuyệt đối không dám ôm tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ. Thật ra ngay cả thấy mặt cũng khiến nàng có loại cảm giác muốn nôn, nếu thật sự hầu hạ ở ngự tiền, sợ là sớm muộn gì cũng hậm hực mà chết giống Thâm Tri.
Nàng chỉ có thể cố hết sức uyển chuyển từ chối: “Nô tỳ ngu xuẩn, người làm việc ở ngự tiền đều là trăm dặm mới tìm được một người. Nô tỳ mới vào cung không hiểu nông sâu, nô tỳ nguyện ý ở bên cạnh Lão phật gia học tập, chờ tương lai học được bản lĩnh rồi lại đi ngự tiền thì càng thỏa đáng.”
Dường như Thái hoàng Thái hậu có chút thất vọng nhưng cũng không bức ép nàng, nói cũng được: “Vậy lại chờ một ngày ngươi muốn đi lại đi cũng không muộn.”
Lão bà bà là người rất rảnh rỗi, đi dạo và chăm sóc hoa chim cá cảnh là đã hết nửa ngày. Trong lúc đó bà vẫn hướng mắt nhìn phía cửa cung, lại hỏi Mễ ma ma: “Không phải nói rảnh rỗi sẽ tới sao, chờ lâu như vậy sao còn chưa tới?”
Mễ ma ma nhận lấy nước thừa trên tay bà, nói lời dễ nghe: “Hoàng thượng được rảnh sẽ tới sớm, nếu không rảnh thì đến lúc dùng bữa tối sẽ tới. Vạn tuế gia bận nhiều công vụ, Lão phật gia thông cảm đợi thêm chút nữa đi ạ.”
Kết quả người có tuổi không có lòng dạ chờ đợi lâu, nói muốn vào giường ngủ một lát, chờ Vạn tuế gia tới lại đánh thức bà.
Anh Minh vội đỡ Thái hoàng Thái hậu vào trong điện, hầu hạ bà nằm xuống, cẩn thận đắp chăn gấm lên. Thật ra mỗi công việc ở trong cung đều có người chuyên trách gánh vác, nàng ôm những việc đó vào người làm bọn Thước Ấn đứng nhìn.  
Nàng đi ra từ thiên điện, thấy Mễ ma ma, nàng ngượng ngùng nói: “Hôm nay ta tiến cung, không giấu gì ma ma lúc này ta còn hồ đồ không biết nên làm gì. Ngài xem, ta không hiểu quy củ, sợ là đã khiến mọi người chê cười. Từ ngày mai ma ma bắt đầu giao việc cho ta đi, sai ta vẩy nước quét sân hay là trồng hoa đều được.”
Dáng vẻ Mễ ma ma rất hiền lành, cùng với bọn Thước Ấn, Nga Tử nhìn nhau cười: “Cô nương không phải tuyển tú tiến vào, tất nhiên cũng không phải nô tài. Những việc như vẩy nước quét sân, trồng hoa đã có người dưới làm, ngài chỉ cần trò chuyện, đi dạo vườn với Lão phật gia là được, sao có thể sai người làm việc chứ.”
Mới đến một chỗ, điều khiến người lo lắng nhất chính là không thể từ chối, người ta không cần ngươi làm gì, ngươi lại không thể giống như ở nhà, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ. Nhiệm vụ của ngươi chính là làm cho người ta vui lòng, lúc Thái hoàng Thái hậu không vui ngươi phải làm cho bà ta vui, khi Thái hoàng Thái hậu cười ngươi phải cười cùng bà ta. Những việc này thoạt nhìn không tốn sức, thật ra lại là việc làm khó người ta nhất. Tính tình an tĩnh như nàng muốn làm tốt thật sự quá khó.
Quả thực nàng có chút tuyệt vọng, sầu thảm nhìn bảo tọa trước điện đến ngây ngẩn. Đúng vào lúc này nàng nghe thấy hai tiếng gõ nhịp, người trong điện vẻ mặt nghiêm túc nối đuôi nhau đi ra. Anh Minh có hơi hoảng hốt, không hiểu chuyện gì. Mễ ma ma trấn an nàng, nói không cần lo lắng: “Vạn tuế gia tới. Chúng ta là người trong cung Thái hoàng Thái hậu, thấy Vạn tuế gia chỉ cần hành lễ ngồi xổm. Cô nương lần đầu diện thánh, lát nữa ta dẫn ngài qua hành lễ dập đầu… Đừng sợ, Vạn tuế gia của chúng ta là người rất ôn hòa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.