Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 2: Chương 2:





Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Cái chết của Hoàng hậu đã đánh vỡ vẻ yên ả bên ngoài, gợn sóng không muốn ai phát hiện đã bắt đầu nổi lên. Dòng nước ban đầu vốn trong veo, sau đó bao nhiêu bùn đất lắng đọng dưới đáy đều cuộn lên đục ngầu. Bên dưới vẻ thái bình là lòng người vẩn đục như mực.
Áo quan của Hoàng hậu đặt ở chính điện Chung Túy cung. Trước kia Anh Minh phụng ý chỉ ra vào, hiện giờ người không còn, nàng chỉ có thể vào điện tế bái cùng với nhóm nữ quyến không có cáo mệnh.
Trong Khâm An điện treo đầy cờ trắng, tất cả bài trí đều sắp xếp theo nguyên dạng của Chung Túy cung. Chỉ là trước đó không có quan tài, tầng tầng lớp lớp màn trắng và tấm bài vị thờ phụng trên cao với chữ viết màu xanh trên giấy vàng, phong hào được viết rõ, ngắn gọn "Hiền Tuệ" - Hiền Tuệ Hoàng hậu.
Anh Minh thành thục quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng của Khâm An điện, bên tai là tiếng than khóc triền miên. Đám người nhà quan trải qua quá nhiều lần tang lễ trong hoàng thành, đã luyện thành bản lĩnh giả dạng khóc tang, không có nước mắt, chỉ há mồm gào khan cũng có thể gào đến náo nhiệt.
Sau khi trải qua một lượt khóc tế, mọi người đều được đỡ đi nghỉ ngơi. Anh Minh khóc đến mức mắt phát đau, xoa xoa khóe mắt đã đỏ lên, nàng lui đến rạp ngồi nghỉ tạm mới được dựng lên bên ngoài điện.
Phía Nam truyền đến tiếng khóc rung trời, đó là nơi mệnh phụ và tần phi hậu cung đang cẩn thận điểm lại về cuộc đời Hoàng hậu. Anh Minh nhìn bên ngoài trời tối tăm, khói mù mịt kéo dài vạn dặm. Chỉ khi có đại tang trong cung mới được phép đốt tiền giấy vàng mã, hướng Chung Túy cung có khói mỏng nối thẳng lên tận trời, giống như những đám mây được sinh ra từ đó.
Lộc Cách tiến cung cùng chủ tử, những việc khác không quan tâm, chỉ quan tâm đi đường và ngựa xe: "Nhìn trời có vẻ sắp mưa, lúc nãy ở trong kia suýt bị dẫm bẹp luôn.”

Quá nhiều người, ai cũng cố đi qua. Anh Minh nói: "Lát nữa xong nghi thức trên điện, chúng ta đi chậm một chút là được. Dù sao tế lễ bên phía Phúc tấn cũng phải đi qua Thuận Trinh môn."
Bên này các nàng nói chuyện, bên cạnh không biết nữ quyến nhà ai tụ tập khe khẽ thì thầm, nói Hoàng hậu đáng thương: "Tiến cung mới có năm năm, lại bệnh mất bốn năm rưỡi. Ra đi mà không để lại một đứa con, nghe nói ban đêm chỉ có nhóm Lăng Hà đài cát[1] và Nhạc thân vương gác quan tài thôi."
[1] Đài cát (台吉): một loại tước phong của quý tộc Mãn Thanh, chia thành 4 bậc từ nhất đẳng đài cát đến tứ đẳng đài cát tương đương với quan nhất phẩm đến tứ phẩm.
"Bệnh tật như thế Hoàng thượng cũng không thể gần gũi." Một người khác kín đáo bày tỏ thương xót: "Phòng chính Tiết gia chỉ có một vị cô nương này, hiện giờ mất rồi, không biết Tiết thái thái khó chịu thế nào đây."
Lời ra tiếng vào như muối, không nhanh không chậm xát vào miệng vết thương. Tiết Thượng Chương nắm quyền, hoành hành trong triều, gặp chuyện lớn cũng không chớp mắt một cái. Lúc này cũng coi như Tiết gia gặp biến cố, trong cung còn có thể nói gì? Cho dù đã chết mất một người, bọn họ vẫn có thể chọn một người trong tộc đưa vào chỗ trống, như thế cũng thật không có vương pháp.
Vị trí Hoàng hậu vừa trống, dù sao tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm. Các gia đình có cô nương, từ trên là quan to nhất phẩm xuống dưới là tá lĩnh tham lĩnh, chuyện tốt rơi xuống đầu ai còn chưa biết chừng. Anh Minh cúi đầu, tay nắm thành nắm đấm, biết rõ bây giờ nói thật không phải cách hay, người trong Hoàng thành này ngóng trông nàng ấy chết sớm. Hiện giờ nàng ấy chết thật, những người này bề ngoài than khóc nhưng bên trong cười thầm, tựa như nàng ấy chết thì bọn họ có thể leo lên cao làm hoàng thân quốc thích.
Lộc Cách biết chủ tử mình nén giận, kéo tay áo nàng, thấp giọng nói: "Chủ tử, đừng nghe bọn họ, một đám chó chết ăn thịt người, thật không có mắt nhìn. Hoàng hậu nương nương mất rồi cũng vẫn là chủ tử, nhấc chân cũng cao hơn đầu bọn họ, bằng vào bọn họ cũng dám nói bừa!"
Lộc Cách nói như vậy lại giúp nàng trút giận. Vốn dĩ nàng không ngại tiến lên tranh luận với bọn họ nhưng nay đã khác xưa, nếu không cần tiến cung, nàng nhất định nói cho ra nhẽ với bọn họ.
Thở dài một hơi, nàng kéo Lộc Cách vòng ra, dựa vào trước tấm bình phong chạm trổ hoa văn chữ "Vạn" (卐/卍). Sắp vào mùa xuân, trời còn chưa ấm hẳn, nụ hoa nho nhỏ mới lớn bằng hạt gạo. Hương khói nghi ngút hun làm đục màu nụ hoa mai.

Nàng thu lại tầm mắt, chờ lần khóc tang thứ ba. Lúc này thấy có thái giám tiến vào cửa rạp, vừa đi vừa quay đầu dẫn đường, sau lưng là ma ma chưởng sự bên cạnh Phúc tấn.
Lộc Cách có chút buồn bực: "Sao bà tử này lại tới đây?"
Tác ma ma giúp đỡ Phúc tấn quản gia, nha đầu lớn nhỏ trong nhị môn đều sợ bà ta, Lộc Cách vừa nói vừa né tránh sau lưng chủ tử.
Tất nhiên Tác ma ma tới tìm Anh Minh, bà ta tiến tới ngồi xuống rồi ôn tồn nói: "Phúc tấn sai nô tỳ tới mời Nhị cô nương, cô nương đi theo ta tới đây đi." Nói xong bà ta liếc mắt đánh giá Lộc Cách không dừng bước, lạnh lùng nói: "Ngươi ở lại, đây là đâu? Chỗ ngươi có thể tùy tiện đi lại sao?"
Trước nay Tác ma ma làm việc không mang theo cảm xúc cá nhân, trong cung có quy củ trong cung, không ai được làm loạn. Anh Minh ra hiệu bảo Lộc Cách chờ, xách váy theo Tác ma ma ra khỏi rạp. Thái giám dẫn đường vẫn đi trước cách khoảng hai, ba trượng. Tác ma ma nhờ động tác dìu đỡ, nhỏ giọng dặn dò bên tai nàng: "Phúc tấn sai nô tỳ tiện thể nhắn, lát nữa cô nương dâng hương trước linh đường Hoàng hậu, nhất định phải nhớ kỹ không được nhìn Đông ngó Tây. Sau mành có mắt quan sát, ngài cứ làm như không biết, mong ngài làm theo nguyên tắc. Còn nữa, đừng khóc, có nước mắt cũng phải nuốt ngược vào trong lòng. Trong cung này không thể so với nhà chúng ta, đi sai nửa bước cũng là đại họa ngập trời, cô nương nhớ chưa?"
Anh Minh là người thông minh, mơ hồ có dự cảm, cũng không truy hỏi, chỉ gật đầu.
Còn có thể vào Chung Túy cung, đây là hy vọng xa vời lúc trước không dám cầu. Bầu trời lại lất phất hạt mưa, mưa bụi thê lương, một màu đỏ xẹt qua đuôi mắt nàng. Rõ ràng lại thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới cây ngọc lan nhưng mà nhìn kỹ lại chỉ là những lá cờ cầu nguyện[2] lần lượt nối dài về hướng chính điện Chung Túy cung.
[2] Cờ cầu nguyện: gồm những lá cờ với nhiều màu sắc: đỏ, trắng, vàng, xanh... nối với nhau thành chuỗi dài, trên mỗi lá cờ được in hoặc ghi kinh phật, lá cờ tung bay trong gió tựa như kinh được tụng và lời cầu nguyện được truyền đạt cho các vị thần phật.
Phúc tấn nói không được khóc, nàng hiểu duyên cớ trong đó. Đây là một cơ hội để bày tỏ lập trường, hiện tại nàng thờ ơ mất lễ nghi, như vậy phụ thân nàng sẽ hoàn toàn vạch rõ ranh giới với phái họ Tiết, nếu không từ nay về sau họ sẽ càng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Hoàng đế.
Nhưng khổ nổi lúc nén nước mắt, ngáp và ho giống nhau, đều khiến người ta vô cùng khó chịu, nàng phải rất cố gắng mới có thể ngăn chặn nỗi chua xót đánh úp như thủy triều dâng. Thắp hương, lễ bái, tưới rượu, nàng không dám đưa mắt lên nhìn chính diện, sợ nhớ tới người nằm trong áo quan kia. Về phần đôi mắt sau mành mà Phúc tấn nói, nàng cũng không muốn đi sâu tìm hiểu đó là ai, đơn giản đi ra khỏi linh đường.

Gió lạnh tạt vào mặt, bên ngoài rất nhiều người lui tới nhưng lại không thấy thái giám dẫn đường ban nãy. Nhóm người nhà quan lại đã sớm được dẫn tới thiên điện nghỉ ngơi, Tác ma ma cũng đã quay lại bên cạnh Phúc tấn. Nàng đứng một lúc, không thể tùy tiện xông vào thiên điện, cứ nhìn hành lang mãi, cuối cùng đành phải theo đường cũ trở lại Khâm An điện.
Cũng may Chung Túy cung cách Khâm An điện không xa, cách hơn phân nửa Ngự Hoa viên và bốn cái cửa cung, đi mau một chút thì ước chừng thời gian uống hết một chén trà là đến. Bởi vì đại tang, cung nhân bộn bề công việc cho nên gác cổng không nghiêm ngặt như ngày thường. Ra khỏi cửa bên phải Đại Thành môn chính là Đông Trường phố. Đây là đường đi phân cách Càn Thanh cung với phía Đông là Lục cung, phía Nam hướng Nội tả môn, phía Bắc hướng Trường Khang tả môn. Hai bức tường cung cao chót vót, người đi bên dưới sinh ra cảm giác chật chội bức bối. Màu tường đỏ son bị nước mưa gột rửa càng trở nên tươi sáng, đối lập với màn trời thê lương, sinh ra một loại mỹ cảm mãnh liệt mà quỷ dị.
Bước chân Anh Minh hơi chậm lại, thầm nghĩ mấy năm nay đã từng vô số lần bước trên con đường này. Trường Khang tả môn gần ngay trước mắt, bước đi tiếp là đến Quỳnh Uyển đông môn. Nàng lại không vội tiến vào Ngự Hoa viên mà quay đầu lại hướng mắt nhìn về hướng Càn Thanh cung sau lưng.
Nàng liếc mắt một cái, bỗng giật mình. Một người chậm rãi đi tới, mặc bộ tang phục màu đen, mặt mày trầm ổn tuấn tú. Hắn không mang mũ quan, búi tóc được vấn phức tạp tinh tế, nhìn hắn có vẻ đạm bạc nhưng ẩn chứa sức lực sung mãn, sẵn sàng phát tác.
Anh Minh không dám nhìn lại lần hai, mặc dù họa tiết rồng cuộn tròn ở hai vai hắn cách làn mưa bụi nên khó có thể phân biệt, nhưng nhìn một đám thái giám cung nữ trên đường quay mặt vào tường thì cũng có thể đoán ra thân phận của hắn.
Quy củ trong cung vô cùng nghiêm ngặt, thánh cung giá lâm, người không thể nhìn thẳng. Nếu thánh thượng thấy ngươi trước, ngươi phải thành thật quỳ xuống dập đầu nghênh giá, nếu thánh thượng không thấy ngươi, ngươi phải lập tức quay mặt đi để tránh kinh động thánh giá.
Rốt cuộc nên quỳ hay nên xoay người, Anh Minh nhất thời không thể quyết định. Nàng không phải người trong cung, quy củ trong cung không phải định ra cho nàng. Người bên ngoài thấy Hoàng thượng chắc chắn sẽ quỳ lạy đầu sát đất.
Nhưng khi nàng đang định quỳ thì góc áo của Hoàng đế xoay tròn, đi vào Quảng Sinh tả môn. Cửa kia tiếp giáp với Thừa Càn cung và Vĩnh Hòa cung. Anh Minh vốn tưởng rằng, đại sự của Hoàng hậu, Hoàng đế sẽ phải tế lễ nhiều hơn để bày tỏ lòng thương nhớ. Kết quả nghe nói chỉ có ngày Hoàng hậu mất hắn tới xem tiểu liễm[3] và khai quang[4]. Ngày đại tang nghỉ lên triều, tới dẫn đầu đám quan viên khóc than, vẻ đau buồn vì mất thê tử cũng chỉ là làm bộ thôi.
[3], [4]: nghi thức trong tang lễ, tiểu liễm (小殮): thay quần áo cho người chết, có nơi là quấn lụa quanh xác chết; khai quang (開光): nghi lễ thực hiện bởi cao tăng, nhà sư, niệm chú dẫn lối linh hồn vào miền cực lạc.
Anh Minh nhìn cửa cung kia, trong lòng có bất bình cỡ nào cũng không thể làm gì hơn.

Nàng xoay người đi vào Quỳnh Uyển đông môn, từ xa thật xa đã thấy Lộc Cách đứng bên ngoài rạp. Lộc Cách thấy nàng thì vội đi đến đón, thấp giọng kêu một tiếng chủ tử, còn muốn hỏi gì đó nhưng Anh Minh đã giơ tay ngăn lại. Lúc này đã bắt đầu lượt khóc tế thứ ba, các ngoại phụ tụ tập đầy đủ, trong ngoài Khâm An điện tràn ngập bóng áo trắng. Anh Minh quỳ gối trong một hàng dài không thấy đầu đuôi, đầu óc trống rỗng, cho tới khi lên xe hồi phủ nàng mới dần tỉnh táo lại.
Giờ cơm chiều, Phúc tấn nói ra việc này: "Cũng không biết trong cung có tính toán gì, nhìn dáng vẻ này sợ là sẽ có ý chỉ."
Ban đầu trên bàn cơm còn náo nhiệt nhưng nhắc tới việc này, mọi người đều yên lặng. A mã nghiêng đầu cân nhắc, mặt Trắc phúc tấn tái đi.
"Ý chỉ gì chứ?" Trắc phúc tấn gác đũa: "Nhị cô nương đã qua tuổi vào cung, lại đã hứa hôn với Hải gia, không thể đòi người giữa đường được."
Trắc phúc tấn một lòng muốn tìm cho khuê nữ một tôn thất bình thường để gả, cuối cùng lựa chọn Hải gia, tuy không phải hoàng thân quốc thích nhưng các điều kiện đều không có trở ngại, Trắc phúc tấn vẫn rất vừa lòng. Vào cửa cung đình sâu tựa biển, trước đây trong nhà Trắc phúc tấn đã có một cô cô vào cung làm Phi. Lúc ấy trước khi ra cửa, thái thái nói khuê nữ như chim đủ lông đủ cánh bay đi, bà như không còn người con gái này nữa. Chuột trong Hoàng thành cũng lớn hơn mèo bình thường mấy lần, tương lai nếu cô cô được thánh sủng, có thể cầu xin ân điển về nhà mẹ đẻ, cha ruột mẹ ruột còn phải ra đón ngoài cửa lớn, bên trong cả nhà phải quỳ gối dập đầu nghênh đón. Nghĩ đến cảnh này, vinh quang thể diện gì cũng không thắng nổi bi thương trong lòng.
Trắc phúc tấn sống an phận thủ thường, bởi vậy Phúc tấn bao dung bà ấy. Con người ấy à, lòng dạ cao không phải chuyện xấu nhưng cao mấy cũng không thể không hiểu chuyện, quên mất thân phận. Đại cô nương do Phúc tấn sinh không tiến cung, gả cho nhi tử của Cố Luân Hòa Thận công chúa, hiện giờ là Phúc tấn của Quận vương. Nhị cô nương là trắc thất sinh, hiện giờ lại bò lên đỉnh đầu làm nương nương, về lý không thể được.
Với tính tình của Phúc tấn, nếu có người cố tình gây hấn, bà ấy có thể khiến ngươi nghẹn họng tức chết. Nhưng nếu thấy ngươi biết đúng mực, thật sự gặp khó khăn, bà ấy cũng tuyệt đối không kẹp dao giấu kiếm mắng chửi ngươi.
"Trong cung đã coi trọng, tuổi tác bao nhiêu không thành vấn đề, ý chỉ ban xuống, ngươi còn dám ý kiến gì nữa?" Phúc tấn dùng khăn chấm miệng, nói: "Ban đầu ta cũng lo chứ, e sợ những chủ tử đó muốn tìm ta nói chuyện, đến khi đốt đèn dầu, mọi người giải tán, trên đường trở về ta cũng không yên ổn. Cẩn thận ngẫm lại, trong thiên điện không thấy Đại phu nhân Tiết gia, ta chỉ sợ sẽ gặp bà ta ở ngã rẽ."
Trắc phúc tấn nhìn Nạp Tân cúi đầu không nói gì, cảm giác như đại họa sắp ập xuống đầu. Tiết Thượng Chương đa mưu túc trí như vậy, thay vì đưa một nữ hài tử trong tộc tiến cung làm quân cờ, còn không bằng tiến cử Anh Minh. Từ khi phu thê bọn họ còn trẻ đã nhận Anh Minh làm khuê nữ, phụ thân lại cùng là đại thần phụ chính. Suy đi tính lại, quả nhiên trên đời không có ai thích hợp hơn con bé. 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.