Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 23: Chương 23:




* Lập hạ: một trong 24 tiết khí thường vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch.
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Mấy đời trung thành? Trên mặt Hoàng đế cũng không có biến hóa gì lớn. Từ trước đến nay hắn ở trước mặt công thần đều rất ôn hòa, mặc dù hắn lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn xử lý ba vị Hoàng thúc, nhưng chúng thần triều đình đều có sự cảm thông với hắn cũng bởi mấy người kia gây áp lực vô hình đe dọa đến hoàng quyền, chỉ riêng nhìn sắc mặt hắn thì ngươi tuyệt đối không nhìn ra trong mắt hắn đang suy nghĩ gì. Thiên uy lẫm liệt không thể ước đoán, có lẽ một khắc trước còn hỏi han ân cần với ngươi, sau một khắc lập tức phạt ngươi đi hứng gió Tây Bắc để tự kiểm điểm.
Mặt mày ôn hòa của Hoàng đế chỉ là một loại hình tượng giả dối thôi, ví dụ như đột nhiên hắn lại nhớ tới con vịt đang được thờ phụng trên bàn thờ kia, trong lòng đột nhiên lại có một bụng hỏa khí rất khó hiểu, nhưng cũng vì giáo dưỡng tốt nên ngại, sẽ không tùy tiện phát tác ra.
Nạp Tân càng nhắc đến khuê nữ kia của ông, lông mày của Hoàng đế càng giãn ra, thậm chí hắn còn mang theo một chút thân mật giống nói đang nói việc nhà: “Thái hoàng Thái hậu thích nhất nữ hài nhi, mỗi ngày trẫm sớm chiều thỉnh an đều thấy nàng ở bên cạnh, Hoàng tổ mẫu vô cùng lo lắng cho nàng, ngươi không cần phải lo đâu.”
Nạp Công gia thở phào một cái: “Như vậy nô tài cũng an tâm, nô tài sợ tính nàng bướng bỉnh không được người yêu thích, ngài đừng nhìn nàng cười tít mắt chứ có đôi khi nàng cũng xấu tính...” Nói xong phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng chữa lại: “Ý của nô tài là nàng hay tự chủ trương, bao nhiêu năm nay mọi người trong nhà đều dung túng nàng làm nàng không hiểu chuyện... Mặc dù nàng đã mười tám nhưng thật ra tính tình vẫn rất trẻ con, nô tài không quản giáo tốt nàng, cái gì nàng cũng không biết, bệnh vặt lại một đống...”
Hoàng đế càng nghe càng cảm thấy Nạp Tân đang bôi xấu khuê nữ nhà hắn, đây chính là lá bùa giữ mạng của hôn quan [1], đem chuyện xấu nói ra trước, dù sao cũng không dạy tốt hài tử, nếu Hoàng đế có chướng mắt thì cứ trả lại đây.
[1] Hôn quan: Quan lại ngu ngốc.

“Bây giờ ngươi không nên nói nàng như vậy.” Hoàng đế có lòng tốt chỉ điểm: “Nếu đã vào cung, tốt hay xấu đều có Thái hoàng Thái hậu định đoạt, ngươi không cần vội vàng điều đình cho nàng. Huống hồ trẫm thấy nàng ấy không hề giống như ngươi nói, nàng rất biết lấy lòng Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu, lăn lộn ở Từ Ninh cung như cá gặp nước. Cuối cùng vẫn là cha con mà, coi như ngươi không tô son trát phấn cho nàng thì cũng không cần tận lực hạ thấp nàng.”
Nạp Tân giật mình, bị Hoàng đế dùng thủ đoạn mềm dẻo đâm lại, hoảng sợ đến mồ hôi lạnh nhễ nhại, vội vàng liên tục nói vâng: “Nô tài hồ đồ, nô tài quan tâm quá nên loạn, xin chủ tử thứ tội.”
Hoàng đế cũng không chú ý, ôn hòa nói: “Mùng hai tháng tư là đại điển Vĩnh An của Hoàng hậu, trẫm cho phép nàng tham gia. Đến lúc đó nếu trong nhà nhớ nàng, đứng xa xa nhìn một cái cũng không phải là không thể.”
Tuy nói chỉ xa xa nhìn thấy nhưng cũng không thể an ủi tấm lòng phụ mẫu mất đi hài tử, so với quy củ của các bậc đế vương thì đã là ân sủng vô thượng rồi.
Nạp Tân có chút ngơ ngẩn, hắn mơ hồ cảm thấy Hoàng đế còn có thể nhẫn nại với Anh Minh, mặc dù nguyên nhân lớn nhất là vì tạm thời trấn an hai nhà Tề - Tiết, nhưng loại giọng điệu này đã tính là mềm mỏng hơn nhiều so với lúc trước xử lý việc của Đại Hành Hoàng hậu.
Người mà, được voi thì đòi tiên, Nạp Công gia bắt đầu vụng trộm nghĩ thầm, nếu tương lai Anh Minh thật sự có thể lên làm kế Hậu, có thể sinh cho Hoàng đế một trai  hay gái, dường như loại kết cục này cũng không tính là xấu, dù sao thì hiện tại cũng không còn đường lui.
“Đa tạ chủ tử.” Ông vái dài: “Chủ tử thương cảm là phúc phận của nô tài. Nô tài chỉ nguyện Anh Minh có thể cẩn trọng hầu hạ các chủ tử, để báo đáp ân đức của các chủ tử.”
Hoàng đế giơ tay lên nói: “Ngươi và ta là quân thần, không cần đa lễ. Hai ngày trước nàng thỉnh an trẫm ở Dưỡng Tâm điện, trẫm tuân theo lệnh Thái hoàng Thái hậu thưởng nàng một con vịt nướng. Nhưng sau đó nàng động cũng không động, chắc là không hợp khẩu vị, lại không dám nói trước mặt trẫm.”
Nạp Tân lại toát mồ hôi lạnh đầy trán, thầm nghĩ ở nhà có con vịt lớn như vậy, một người cũng chỉ có thể ăn mấy miếng, hôm nay vào cung, Hoàng thượng ngự tứ đồ ăn, lại dám há mồm nói không ăn? Hắn trộm liếc, Hoàng đế dường như cũng không đến mức không vui lắm, nhưng hắn vẫn cảm thấy tay chân run lẩy bẩy, vắt hết óc nghĩ ngợi, trả lời cẩn thận gấp đôi: “Bẩm chủ tử, ở nhà nàng cũng không thường ăn vịt, cô nương thường thích cái đẹp, nói ăn vịt vào đầu sẽ bị choáng váng.”

Hoàng đế à một tiếng: “Xem ra là trẫm sơ xuất, Thái hoàng Thái hậu cũng là có ý tốt, không nghĩ lại làm nàng khó xử. Mỗi người có thói quen riêng, để tránh lại làm cho hai bên xấu hổ, ngươi nghĩ thay trẫm một chút xem, nàng có còn ăn kiêng cái gì không?”
Ôi cha, Vạn tuế gia bình thường cao cao tại thượng như vậy, thế mà hỏi đến khẩu vị của một tiểu nha đầu, đây không phải là vinh sủng vô thượng thì là cái gì? Nhóm Chương Kinh Quân Cơ ở bên cạnh duỗi tai nghe, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nạp Công gia thì lập tức đầu cất cao tám trượng, ngay cả lưng cũng đều thẳng lên. Hắn ngạc nhiên cười, còn muốn che giấu mùi vị tiểu nhân đắc chí, uyển chuyển bày tỏ hài tử dễ nuôi: “Nàng cũng không kiêng nhiều, trừ mấy con vịt ra thì chỉ còn thịt dê. Theo lý thuyết tổ tông là đánh trên thảo nguyên tới, thịt bò với thịt dê ăn thay cơm cũng được, nhưng mà nàng lại khác với mọi người, chỉ cần dính một chút thịt dê nàng lập tức buồn nôn, muốn nuốt cũng không nuốt được.”
Hoàng đế như có điều suy nghĩ gật đầu: “Cái này cũng tùy tính tình từng người, có lẽ trời sinh nàng không hợp với thịt dê.”
Hoàng đế mềm giọng vuốt ve an ủi, nghe vào trong tai Nạp Công gia thật ấm lòng. Nạp Công gia cảm nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác với Tiết Thượng Chương, lúc trước sau khi đại hôn với Hiếu Tuệ Hoàng hậu, Hoàng đế xưa nay không đàm luận việc riêng trong cung ở trong phòng trực Quân Cơ. Bây giờ thì sao, quan tâm khuê nữ của Nạp Tân ông, ha ha, phần tỉ mỉ săn sóc này, Nạp Công gia cảm thấy có lẽ mình sắp hết khổ rồi. Không nghĩ tới hài tử ngốc kia nhà ông, đổi chỗ ở một cái lại lập tức biến thành dạ minh châu. Lúc trước ông chỉ mong nàng đừng chuốc họa cho cả nhà, về sau nếu có thể được Hoàng thượng yêu thích thì đó không phải là trên mộ tổ tiên bốc khói xanh [2] à?
[2] Mộ tổ tiên bốc khói xanh: Ý chỉ điều vô cùng may mắn.
Hoàng đế nói hai câu trấn an, để trong nhà đừng nhớ thương Anh Minh, đợi ngày sau Phúc tấn trình thẻ bài vào gặp một chút cũng không phải là không thể. Nạp Công gia nghe xong, trong lòng cũng nóng lên, cảm động đến sắp rơi lệ. Khi Hoàng đế lên xa giá về Dưỡng Tâm điện, ông còn đứng trước cửa ngẩn người nhìn mưa phùn rơi dưới bóng hoàng hôn.
Mấy Chương Kinh kia đi lên, cười nói: “Công gia, chúng ta phải chúc mừng ngài rồi.”
Lúc này Nạp Tân mới lấy lại tinh thần, khoát tay nói: “Ta thì có gì đáng chúc mừng đâu, chẳng qua hài tử có tính không chịu thua kém, không ném mất thể diện trong nhà. Về sau càng hết lòng hết dạ hầu hạ chủ tử mới là phải.”

Đức Lộc che dù, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Hoàng đế. Lúc trước mẩu đối thoại đó của quân thần hắn nghe được cũng thấy lo lắng cho Nạp Công gia. Đừng nhìn Nạp Tân làm người láu cá, giỏi luồn cúi nhưng mà có lúc đầu óc xoay chuyển sợ là còn không nhanh bằng khuê nữ nhà lão đâu. Vạn tuế gia mới hời hợt nói mấy câu đã khiến lão lộ hết bí mật của khuê nữ ra, phải biết từng câu từng chữ của Vạn tuế gia đều có dụng ý, lão cố gắng nịnh nọt lấy lòng mà cũng không nghĩ xem Vạn tuế gia sao có thể tùy tiện tốn tâm tư với nữ nhân được.
Bây giờ cục diện này, đơn giản là ngươi không nguyện ý gả, ta không nguyện ý cưới, ngươi càng không chào đón ta, ta càng phải bôi xấu ngươi. Dù sao ở đây còn cách một Hiếu Tuệ Hoàng hậu, người như Tề gia Nhị cô nương, trên mặt càng là vẻ tươi cười thì bên trong lòng lại càng là ý chí sắt đá.
Đức Lộc không dám đoán bừa ý bề trên, nhưng hắn cảm thấy Hoàng thượng đang tìm tới một đối thủ trong hậu cung để về sau có thể bỏ ra toàn lực đối phó với Tề Nhị cô nương. Đương nhiên bằng vào thiên uy của chủ tử, bóp chết một nữ nhân còn dễ hơn so với bóp chết một con kiến nữa, nhưng mà con kiến lại tạm thời đang được Thái hoàng Thái hậu nuôi, cho nên Vạn tuế gia phải lưu ý không thể ra tay quá nặng, nhỡ đâu chơi đến chết thì sẽ ảnh hưởng đến đại cục.
Chủ tử đã có lòng muốn lưu ý động tĩnh Tây Tam sở, Đức Lộc làm một nô tài tốt khéo hiểu lòng người, không cần Vạn tuế gia phân phó hắn cũng sẽ nhìn chằm chằm vào Đầu Sở điện.
Con vịt nướng kia sau khi được cúng bái đủ ba ngày, sau đó cuối cùng được chôn dưới gốc cây để “Lớn lên nuôi vạn vật.”
Vừa bỏ con vịt đi, Anh Minh lập tức mở cửa sổ ra để phát tán hết mùi vị trong phòng. Mấy ngày nay trên người luôn cảm thấy có mùi tanh, hại nàng mỗi lần đến Từ Ninh cung phải cầm theo y phục sạch để thay ở đó, sợ trên người dính mùi không sạch sẽ, làm Thái hoàng Thái hậu mất hứng.
“Hôm nay Quý Thái phi ở trước mặt Lão phật gia tiến cử người, nô tỳ nghe Nga Tử nói là chất nữ nhà mẹ đẻ Quý Thái phi.” Tùng Cách ở bên cạnh lò xông vừa xông váy áo vừa nói: “Lúc này, hậu vị còn bỏ trống, người có tiếng nói trong cung đều muốn đưa người đến trước mặt chủ tử.”
Anh Minh ngồi thêu khăn trên giường sưởi, nghe xong lời này gật đầu: “Chuyện đương nhiên, ai không muốn cô nương trong nhà có tiền đồ. Nữ hài nhi chúng ta không giống nam nhân, tiền đồ cũng chỉ có ở điểm này. Trước khi xuất giá được lên bàn ăn cơm, bởi vì ai cũng không biết trong tương lai cô nương ấy có thể có được thành tựu lớn bao nhiêu nên đều đối xử tử tế với ngươi, trông chờ ngươi làm rạng rỡ cho gia tộc.”
Tùng Cách lắc đầu: “Chờ xuất giá đến nhà chồng, dù không được lên bàn thì cha mẹ chồng ăn cơm đều phải đứng hầu hạ. Nói như vậy vẫn là trong cung này tốt hơn, đều là hầu hạ người, chi bằng hầu hạ chủ tử thật.” Nàng chần chờ một chút lại hỏi: “Chủ tử, ngài không lo lắng à, lỡ như cô nương bên nhà Quý Thái phi được phong kế Hoàng hậu thì chúng ta phải làm sao?”
Bây giờ chủ tớ các nàng lúc nói chuyện riêng đều mở cửa sổ ra, ngồi ở cạnh cửa sổ vừa liếc mắt là có thể thấy hết tình hình trong viện, không sợ ai nghe trộm.

Anh Minh cười nhẹ một cái, cúi đầu tiếp tục thêu khăn tay của nàng: “Ta là không có cách nào khác mới phải tiến cung, vốn cũng không được chỉ định làm Hoàng hậu. Người khác có thể được phong Hậu đó là vận may của người ta, ta cũng không thèm thuồng. Nếu có thể để cho ta xuất cung, ta nguyện ý đi dập đầu ở ngự tiền.”
Nhưng mà nhất định không thể, trong lòng nàng rất rõ, nếu như trong thời gian ngắn Hoàng đế không thể nhận lại sáu Kỳ trên tay Tiết Công gia, như vậy cho dù ai có bản lãnh thông thiên cũng đừng nghĩ trèo qua nàng để leo lên Hậu vị được. Bây giờ Anh Minh chỉ ngóng trông có thể kéo dài thêm hai năm nữa hãy sắc lập Hậu, đến lúc đó nếu như không cần nàng thì nàng thu dọn gói đồ ra cung, sống những tháng ngày bình thường của nàng.
Nhưng Tùng Cách lại giội cho nàng một gáo nước lạnh: “Ngài không làm Hoàng hậu, không phong phi tần cũng không ra được. Phòng trong cung nhiều, không thiếu một gian cho ngài.”
Nàng sửng sốt một chút, có chút bực mình: “Ngươi, cái đồ miệng quạ đen này, cẩn thận ta phạt ngươi ăn hết một con vịt.”
Tùng Cách rụt cổ lại cười: “Nô tỳ nói bậy, ngài đừng để trong lòng.”
Mưa đã tạnh, bầu trời vẫn luôn âm u hơn cuối cùng cũng thấy được một mảng ánh sáng vàng ló ra từ trong mây đen. Anh Minh ngẩng đầu nhìn về phía vườn đầy nắng, nghĩ một chút hỏi: “Lão Phật gia nói thế nào? Chuẩn cho tấu thỉnh của Quý Thái phi à?”
Tùng Cách nói: “Không phải tấu thỉnh, chẳng qua là thuận mồm nhắc đến thôi, quan trọng vẫn là dò xét ý tứ của Lão Phật gia. Nga Tử nói thật ra Lão Phật gia cũng không nói gì, chỉ cười nói trước mắt còn đang tang kỳ của Đại Hành Hoàng hậu, chờ qua vài ngày lại nói. Nô tỳ thấy Lão Phật gia có ý muốn ổn định địa vị của chủ tử, trong lòng Quý Thái phi chắc là cũng thầm nói đang tang kỳ sao còn đón ngài vào.”
Quý Thái phi là lão nhân trong cung, kiến thức nhiều, sao có thể không rõ dụng ý bên trong. Bà ta sốt ruột để hài tử trong nhà họ tiến vào chẳng qua là muốn chiếm tiên cơ, phân vị tương lai không đến mức quá thấp thôi.
Anh Minh vẫn cười một tiếng nói mặc kệ họ, gọi Tùng Cách đến xem hoa văn trên khăn. Hai người đang bàn luận về màu sắc của mũi thêu thì có tiểu cung nữ đứng ở tường phù điêu phía trước truyền lời, nói Vạn tuế gia đến Từ Ninh cung: “Lão Phật gia nói hôm nay lập hạ nên gọi cô nương qua, thưởng cháo đậu đỏ ăn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.