Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 29: Chương 29:





Edit: Chang Phi
Beta: Cát Sung dung
Nói chuyện thẳng thắn như vậy làm người nghe thấy thật sự muốn ngốc luôn.
Anh Minh ngốc, Thái hoàng Thái hậu ngốc, cả ma ma cùng các đại cung nữ đi cùng cũng ngốc luôn.
Lúc trước Thái hậu không được tiên đế sủng ái cũng là vì thế. Tính tình của bà quá thẳng thắn, thường là nghĩ đến cái gì liền nói cái đó. Sau khi vào cung mấy năm, vào một ngày nào đó bà bỗng nhiên ý thức được chính mình không đúng nên thời gian sau cũng chậm rãi học được cách thu liễm một chút, nhưng vừa gặp chuyện là lại mắc tật cũ.
Loại chuyện có đi cùng Hoàng đế hay không này, không đến phút cuối cùng ai cũng không dám nói ra, bởi vì làm gì có ai biết tương lai có xảy ra biến cố nào không, lời nói ra ngoài như bát nước hắt đi, làm người biết được thì không tốt. Thực ra nói thật một câu thì bây giờ đúng là không có ai thích hợp hơn Anh Minh, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng đã ngầm bàn bạc qua, Thái hậu nghe xong cũng ghi tạc trong lòng. Sau đó bà bỗng nhiên thấy việc Hoàng đế làm rất không đúng, thật sự là khinh người quá đáng nên bà thấy hơi tức giận, vì không nhịn được nên bà đã nói luôn lời luôn giấu ở trong lòng ra.
Thái hoàng Thái hậu vỗ vỗ trán, nghĩ thầm thật là sụp đổ mất. Sau khi mẹ đẻ Hoàng đế là Hiếu Từ Hoàng hậu chết, vì mối liên hôn tốt đẹp giữa hai họ nên bà khâm điểm cho chất nữ nhà mẹ đẻ tiến cung làm Kế Hoàng hậu. Quan hệ của bà và Hoàng Thái hậu chính là "cô làm mẹ chồng" như dân gian nói, thân đến tận xương cốt nên mới có thể chịu đựng được loại tính tình nhẹ dạ này. Có đôi khi bà hoài nghi có phải ruột của Thái hậu chỉ có ba tấc thôi hay không, nếu không sao lại không biết quanh co một chút chứ. Bây giờ nói cũng đã nói rồi, không cần phải giấu nữa, dưới vẻ mặt chờ đợi của Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, chúng ta định chờ sau khi đưa Hoàng hậu vào địa lăng thì chọn một ngày hoàng đạo sắc phong cho ngươi."
Là "Sắc phong", không phải "Thăng phân vị", hai cái này khác nhau rất nhiều. Thái hậu thấy Thái hoàng Thái hậu cũng lên tiếng rồi, nên cái cảm giác nghẹn đến khó chịu khi biết rõ nội tình mà không được nói vào lúc này cuối cùng cũng được giải thoát. Bà thật sự thích Anh Minh, không thể nói rõ là vì sao, chỉ là vừa ở chung đã thấy thích thôi.
Giống như năm đó Thái hoàng Thái hậu chọn Hoàng hậu cho tiên đế, có thể làm chủ cho nhi tử một lần, Thái hậu cảm thấy cuộc đời này cũng có một chút ý nghĩa rồi. Lúc đầu Hiếu Tuệ Hoàng hậu căn bản không phải là do bà chọn, Tiết gia đúng là việc nhân đức không nhường ai, hầu như là tự điều động nội bộ, mặc kệ các ngươi có thích hay không, đại hôn cũng chuẩn bị xong rồi. Nói đến nguyên nhân thì cũng không phải là bà không hài lòng với Hiếu Tuệ Hoàng hậu, cũng không phải là Hiếu Tuệ Hoàng hậu có điểm nào không tốt, hài tử vẫn là hài tử ngoan, chỉ là đầu thai sai nhà, trở thành đích ngắm thay cho a mã. Còn Anh Minh, tuy cũng có một phần là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng nàng là khuê nữ của Nạp Tân, các bà đều nhất trí nhận định là vẫn có thể chấp nhận được, bởi vì cho dù Nạp Tân có đáng ghét thì cũng còn lâu mới đến mức như Tiết Thượng Chương.
Hoàng Thái hậu thấy Anh Minh kinh ngạc nên cười nói: "Làm sao vậy? Bị dọa rồi à?"
Tóm lại đối với nữ nhân mà nói thì làm Hoàng hậu chính là thành tựu lớn nhất cả đời này. Thái hậu ngồi ở vị trí đó chưa được bao lâu, cũng mới được hai ba năm, còn chưa cảm nhận được rõ ràng đã thăng làm Thái hậu. Nhưng sự vinh quang mà mũ phượng mang đến bà vẫn cảm nhận được. Bà cảm thấy không có nữ nhân nào lại không muốn làm Hoàng hậu, lúc này Hoàng đế lấy một cái Hậu vị tới bồi thường cho nàng chắc nàng cũng nên nguôi giận rồi.
Kết quả không nghĩ tới Anh Minh lại buồn rầu nói: "Sợ là nô tỳ không có phúc phận này."

Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đều sửng sốt, làm Hoàng hậu còn không vui? Thái hậu hỏi: "Tại sao chứ? Ngươi không thích hắn à?"
Anh Minh liếc mắt nhìn Thái hậu một cái, hận không thể gật đầu ngay lập tức, nhưng mà nàng không dám, trên đời này người có thể không thích Hoàng đế đều đã đến điện Diêm Vương báo danh hết rồi. Nàng chỉ có thể hết sức uyển chuyển mà nói: "Không phải nô tỳ không thích Vạn tuế gia, Vạn tuế gia là chân long thiên tử, nô tỳ nịnh bợ còn không kịp nữa là. Nô tỳ cảm thấy Vạn tuế gia không thích nô tỳ, hắn vừa thấy nô tỳ là lập tức muốn dạy dỗ nô tỳ, vừa quay đầu lại sắc phong luôn, nô tỳ sợ mệnh của mình không đủ cứng rắn, không chịu được lão nhân gia hắn giày vò."
Cái này làm Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đành phải nhìn nhau, cô nương khác uyển chuyển từ chối có thể là bởi vì sự rụt rè của nữ nhi, nhưng nếu là nàng thì tuyệt đối không phải, nàng là bị tra tấn đến không còn đường sống, không dám nhận chức quan béo bở này. Thái hoàng Thái hậu rất buồn rầu, Hoàng đế mà bà đặt trong lòng nuôi lớn vốn dĩ không phải là người như thế đâu.
"Có lẽ..." Thái hoàng Thái hậu cười cười: "Đây là biểu hiện của việc Hoàng đế thích ngươi thì sao?"
Anh Minh trừng lớn hai mắt, nhưng cũng không tiện phản bác, cuối cùng nhịn xuống nói: "Có lẽ... Là vậy."
Thái hậu thích cân nhắc, bà cân nhắc nửa ngày, cảm thấy nếu đây là thích vậy thì bà không hiểu được Hoàng đế rồi. Thích ngươi nên bắt nạt ngươi, nói ra cũng chưa chắc có ai tin đâu, chỉ có Thái hoàng Thái hậu mới có thể lừa gạt người như vậy. Thái hậu hiểu rõ nên bà nói lời thấm thía một chút: "Hôm nay gây gổ ầm ĩ như vậy nhưng biết đâu ngày mai lại ngọt ngào như đường mật thì sao. Dù sao lòng dạ Hoàng đế cũng không xấu, các ngươi cứ ở chung với nhau lâu dài về sau ngươi sẽ hiểu tính tình của hắn thôi mà."
Anh Minh nói thầm trong lòng, tính tình cái quỷ gì chứ, nàng muốn tìm đường chết mới đi tìm hiểu tính tình của hắn. Nhưng trước mắt Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đều có ý như vậy, nàng không tiện cứng rắn từ chối nên hàm hồ nói: "Chuyện của ta là do Lão phật gia cùng Thái hậu làm chủ, lúc này vẫn đang trong tang kỳ của Hoàng hậu chủ tử, nô tỳ không dám có ý tưởng không an phận. Còn đi Củng Hoa thành thì nô tỳ muốn đi theo nghi giá của Lão phật gia cùng Thái hậu, lỡ như có chỗ nào Lão phật gia cùng Thái hậu cần đến nô tỳ thì nô tỳ cũng tiện hầu hạ hơn."
Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu nhìn nhau cười nói: "Chúng ta biết hiếu tâm của ngươi, tuy hầu hạ chúng ta quan trọng nhưng việc hầu hạ chủ tử của ngươi càng quan trọng hơn. Hắn là nam nhân, tuy là thái giám có tận tâm nhưng cũng không bằng được người tri kỷ. Còn ngươi, chúng ta biết nhau lâu như vậy rồi nên ta biết ngươi là người cẩn thận, rất yên tâm với ngươi. Ngươi cứ đi theo hầu hạ Hoàng đế đi, sau khi quay lại thì lại về Từ Ninh Cung, không bảo ngươi đi ngự tiền nữa có được không?"
Cái này xem như là vừa lừa vừa gạt rồi, Mễ ma ma ở bên cạnh nghe, trong lòng cũng không khỏi cảm khái, hai người một trước một sau nhưng đãi ngộ lại chênh lệch rất lớn. Như Đại Hành Hoàng hậu từ lúc vào cung đến lúc tạ thế cũng chưa bao giờ được Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu mềm giọng ôn tồn dụ dỗ khuyên nhủ như vậy. Khi đó nàng ấy cũng rất quật cường, không chịu cúi đầu nên về sau quan hệ rất căng thẳng, Thái hoàng Thái hậu cùng lắm thì cho người bên cạnh đi qua đó hỏi thăm bệnh tình một câu, còn Hoàng Thái hậu thì đơn giản bế quan niệm Phật. Không thích một người đến cực điểm chính là trong mắt không hề có người này, lục cung lớn như vậy nên muốn không nhìn thấy thì cả đời cũng có thể không nhìn thấy. Còn vị này thì rất biết nói ngọt, vừa tiến cung đã lấy được sự yêu thích của hai vị chủ tử hậu cung. Nếu Đại Hành Hoàng hậu cũng có thể làm được như vậy thì cũng sẽ không rơi xuống kết cục như ngày hôm nay.
Anh Minh hết cách, hai người đã nói như vậy rồi nên nàng cũng không thể cứng rắn từ chối. Nàng nghĩ nghĩ nói: "Vậy... Lỡ như trên đường nô tỳ lại chọc Vạn tuế gia tức giận, mà ngài cùng Thái hậu đều không có ở đó, Vạn tuế gia muốn xẻo sống nô tỳ vậy thì nô tỳ xong đời rồi."
Thái hoàng Thái hậu đã chuẩn bị tốt rồi nên lập tức lấy túi tiền tùy thân ra, nói: "Đây là con ấn năm đó Anh Tông Hoàng đế thưởng cho ta, vào lúc quan trọng ngươi hãy lấy nó ra, nhất định có thể cứu được cái mạng nhỏ của ngươi."
Đó là một con ấn hình rùa bằng ngọc, vuông một tấc, bên trên có khắc chữ triện "Vạn quốc uy ninh". Anh Tông Hoàng đế cùng thời với Thái hoàng Thái hậu, là Hoàng mã pháp* của Hoàng đế, thấy con ấn này, ngay cả Hoàng đế cũng không thể lỗ mãng. Vì thế Thái hậu cổ vũ: "Ôi chao, Lão phật gia đúng là thương ngươi, con ấn này chính là bảo bối của Lão phật gia, chưa bao giờ rời người đâu đấy."

*mã pháp: người Mãn gọi gia gia (ông nội) là mã pháp, nên Hoàng mã pháp = Hoàng gia gia
Xem ra còn lợi hại hơn cả Thượng Phương Bảo Kiếm, Anh Minh vội quỳ xuống dập đầu, hai tay giơ cao lên: "Lần này nô tỳ được cứu rồi, tạ Lão phật gia ân điển. Nô tỳ nhất định sẽ bảo quản thật tốt sau đó trả lại nguyên vẹn cho Lão phật gia."
Nàng biết, đây là một kiểu biểu hiện thái độ của Thái hoàng Thái hậu. Lấy con ấn của Anh Tông Hoàng đế ra áp chế Hoàng đế đương triều, ai dám làm như vậy? Thái hoàng Thái hậu quyết định chủ ý muốn nàng bạn giá, ngay cả con dấu cũng dùng tới, nàng còn cái gì để nói nữa, bây giờ cho dù không nhận cũng phải nhận.
Thái hậu cảm thấy rất vui mừng: "Vậy là tốt rồi."
Anh Minh ngượng ngùng cười: "Chỉ là chút bệnh vặt đau đầu nhức óc mà còn làm phiền Lão phật gia cùng Thái hậu đến chỗ của nô tỳ, nô tỳ thật là đáng chết. Xin Lão phật gia cùng Thái hậu trở về kiệu, nô tỳ sửa soạn một chút liền theo về Từ Ninh Cung hầu hạ."
Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu nhận được câu trả lời nên hài lòng rời đi. Anh Minh quỳ thỉnh an, nhìn theo bóng dáng các bà, Tùng Cách tiến lên nâng nàng dậy, thở dài một cái nói: "Lão phật gia đối tốt với chủ tử thật đấy, còn để lại con ấn này cho chủ tử nữa. Sau này nếu Hoàng Thượng làm khó ngài, ngài lấy con ấn ra là được rồi."
Anh Minh hừ một cái: "Ngươi muốn tạo phản à?"
Tùng Cách a lên một tiếng: "Nói như vậy... Là vẫn không thể dùng sao?"
Anh Minh lắc đầu, thở dài: "Lát nữa khâu con ấn này vào góc tay áo đi, từ ngày đưa tang nương nương trở đi ta không thay áo ngoài cộc tay nữa, mỗi ngày đều mang theo nó."
Có thể thấy được phần vinh sủng này cũng không phải dễ nhận như vậy, cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để chém. Tùng Cách chớp mắt cười rất miễn cưỡng: "Tốt xấu gì... Vị trí Hoàng hậu của ngài cũng đã được định ra, trong phủ chúng ta cũng có một vị Hoàng hậu, sau này Trắc Phúc tấn cũng có thể thẳng lưng rồi."
Hoàng hậu? Anh Minh nhếch khóe môi: "Ngươi nhìn ta một chút xem ta có giống đoản mệnh hay không? Nếu có thì ta có thể làm Hoàng hậu, nếu như không thì ta đây được chỉ định là không làm nổi rồi."

Tùng Cách bị lời nàng nói dọa cho nhảy dựng lên: "Chủ tử ngài đừng..."
Anh Minh cảm thấy chính mình cũng không nói đùa, vị trí Hoàng hậu này đối với người khác có lẽ rất có thể diện, nhưng đối với nàng thì tuyệt đối không phải. Nàng thật sự chán ghét Hoàng đế từ trong ra ngoài, nên chỉ có thể trở thành oan gia hay đối thủ một mất một còn chứ không thể thành phu thê được.
Nhưng ngự tiền thái giám Đức Lộc cũng là người không tệ, hắn đặc biệt thừa dịp Hoàng đế tiếp kiến các quan lại, chạy tới đây đưa cho nàng một miếng xà phòng Tây Dương.
Mở mấy lớp giấy dầu ra, bên trong là hình nữ nhân tóc vàng giương cánh lên, Đức Lộc nói: "Xà phòng này là năm ngoái Đại Hành Hoàng hậu thưởng cho ta, Hoàng hậu chủ tử rất tốt, đáng tiếc thanh xuân không dài... Cô nương dùng cái này đi, xà phòng này không tổn thương da người, ta vẫn luôn không nỡ dùng, hôm nay vừa khéo có tác dụng rồi."
Tùng Cách đi lên nhận lấy, quay đầu giao cho Anh Minh. Anh Minh lớn lên ở gia đình như vậy, có đồ hiếm lạ gì cũng đều được dùng qua, cái này là đồ tiến cung nên thơm hơn đồ bên ngoài một chút, còn lại cũng không có gì. Nhưng nghe nói là đồ ban thưởng, tới trong tay nàng liền trở nên rất trân quý. Nàng cúi đầu nhìn, lẩm bẩm nói: "Đại Hành Hoàng hậu thưởng..."
Đức Lộc lại nói: "Nô tài như chúng ta da dày thịt béo, xà phòng này dùng ở trên người chúng ta cũng phí phạm. Năm ngoái chủ tử gia để ta đi đưa thuốc sốt rét cho Đại Hành Hoàng hậu, Đại Hành Hoàng hậu tiện tay thưởng cho ta một miếng. Ta nghĩ, có một số chuyện giống như là được vận mệnh sắp đặt vậy, đồ vật của Đại Hành Hoàng hậu cuối cùng vẫn là giao đến tay cô nương, có lẽ là Đại Hành Hoàng hậu có dự kiến, sớm muộn gì cũng có một ngày cô nương sẽ sử dụng đến nó."
Anh Minh buồn rầu, cuối cùng cười cười nói: "Đa tạ am đạt, đã như vậy ta đành nhận lấy."
Tùng Cách cầm tiền vàng bạc đưa cho Đức Lộc, Đức Lộc không ngừng từ chối: "Không dối gạt ngài, lúc ta đi cung khác làm việc, tiểu chủ nhân các cung thưởng cho ta đều nhận cả, vốn chính là ý của các tiểu chủ nên cũng không thể không nhận lấy. Nhưng duy chỉ có ngài, ta đưa xà phòng cho ngài là mượn hoa hiến Phật, là vinh quang của ta. Ngài muốn thưởng ta thì để lần sau đi, còn lần này thì không được, nếu ta nhận thì ta thành người thế nào chứ!" Nói xong liền phất tay áo cong eo: "Cô nương, ta còn có việc khác nên xin trở về trước đây."
Anh Minh để Tùng Cách đưa hắn ra ngoài, còn mình thì ngồi ở trước bàn bình tĩnh nhìn xà phòng, cuối cùng vẫn không nỡ dùng nên gói lại như cũ.
Đức Lộc đi ra từ Từ Tường môn, xuyên qua đường hẻm sau Yến Hỉ đường ra Hàm Hoà Hữu môn. Hoàng đế ở Càn Thanh cung xử lý chính vụ, đi vào từ Nguyệt Hoa môn gần hơn, đến hành lang phía trước rẽ một cái là đến chính điện. Chỗ ở của Hoàng đế đương nhiên có cấm vệ nghiêm ngặt, người của ngự tiền đều chờ ở bên ngoài, hắn không nghĩ nhiều, đang định đi vào trong nhưng lại bị Tam Khánh túm chặt lại, làm ra động tác cắt cổ ý nói lúc này hắn không nên đi vào.
Cẩn thận nghe, giọng nói của Hoàng đế truyền ra từ bên trong, giống như là đang khiển trách Phụ Quốc công Ngạc Thiện vượt quy chế dùng tử cương*.
*tử cương: dây cương cưỡi ngựa màu tím
Loại đồ vật như dây cương này không thể sử dụng lung tung, Quận vương trở lên dùng hoàng cương, Bối tử trở lên dùng tử cương, Trấn Quốc công đổ xuống chỉ có thể dùng thanh cương. Ngạc Thiện là tước vị Phụ Quốc công, dựa theo quy chế là dùng thanh cương, kết quả hắn mượn ngựa của Đa La Bối lặc cưỡi, để cho người khác cáo trạng, bẩm báo lên ngự tiền.
Trên đầu ngựa không có tên họ, nhưng làm người phải biết liêm sỉ, hiểu rõ chính mình là ai, đây là nguyên văn lời nói của Hoàng đế. Ngạc Thiện lấy cớ mượn ngựa ra để biện giải, kết quả không chiếm được một chút chỗ tốt nào ở trước mặt Hoàng đế. Từ trước đến nay Hoàng đế  đều nói chuyện rất sâu xa, nếu các đại thần nhìn thấy ngày thường hắn luôn hòa khí, cảm thấy hắn dễ lừa gạt thì chính là hiểu nhầm lớn rồi. Cuối cùng ngay cả thanh cương Ngạc Thiện được ban thưởng cũng bị đoạt lại, vì sao lại phải chịu xử phạt nghiêm khắc như vậy, nói đến cùng vẫn là bởi vì hắn đi lại quá gần với Tiết Thượng Chương mà thôi.

Đức Lộc ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng tươi sáng. Tuy nói đã qua lập hạ, nhưng thời tiết vẫn chưa thực sự nóng lên. Gió thổi bên tóc mai, giống như có một bàn tay ấm áp phất nhẹ qua, Đức Lộc thoải mái nhắm mắt lại.
Tam Khánh lấy đầu vai huých hắn một cái: "Nói như thế nào?"
Đức Lộc nói: "Chỉ là cáo ốm không tới Từ Ninh Cung hầu hạ thôi."
Tam Khánh chậc một tiếng: "Vậy hôm nay đến thỉnh an Lão phật gia cũng không gặp được, phí công tính toán."
Nói đến cái này Đức Lộc lại nhìn bầu trời, đêm đầu tiên phạt người ta, náo loạn đến ngày hôm sau không dám gặp nhau, loại chuyện này sao lại xảy ra trên người Vạn tuế gia cơ chứ, quả thực là nghĩ trăm lần cũng không ra.
Bên trong rốt cuộc cũng cho lui, Ngạc Thiện cụp mi rũ mắt đi ra ngoài, dáng vẻ kìa giống hệt như quả cà tím héo. Đức Lộc đứng trong chốc lát, nghe thấy đại tổng quản Càn Thanh cung Lưu Xuân Liễu truyền nước trà, lúc này hắn mới chỉnh lại dáng vẻ rồi nhấc chân tiến vào trước điện.
Đương nhiên Hoàng đế sẽ không hỏi thăm tình huống phía tây, làm nô tài phải hiểu chuyện một chút, tất cả đều là chủ ý của chính mình. Đức Lộc cong eo hồi bẩm: "Chủ tử, nô tài đến Từ Ninh Cung thỉnh an Lão phật gia cát tường, Lão phật gia đuổi nô tài đi rồi thì ngài ấy đi qua Tây Tam sở. Hôm nay Anh cô nương bị bệnh, không hầu hạ ở trước mặt Lão phật gia, trong lòng Lão phật gia nhớ thương nên cùng Thái hậu đi qua đó thăm bệnh. Sau đó nô tài đi đưa xà phòng cho Anh cô nương, có dùng không thì nô tài không biết, nhưng nô tài nghe nói Thái hậu lên tiếng, để Anh cô nương theo ngự giá đi Củng Hoa thành chứ không để cô nương đi cùng nghi giá của Lão phật gia."
Hoàng đế đang phê sổ con, nghe xong lời này bút hơi dừng lại một chút: "Đi theo ngự giá?"
Đức Lộc nói: "Lão phật gia cũng đồng ý, nói cứ như vậy mà làm. Nhưng Anh cô nương có vẻ như không vui lắm, Lão phật gia vì khuyên nàng nên đã lấy cả con ấn Vạn Quốc Uy Ninh ra cho nàng mượn."
Lúc này Hoàng đế hoàn toàn gác bút xuống: "Lão phật gia thật sự làm như vậy?"
"Hoàn toàn là thật." Đức Lộc nói: "Chính tai Hàng Hương nghe thấy, không dám nói sai."
Hoàng đế trầm ngâm, quả thật hắn không nghĩ tới lần này Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu lại để bụng như vậy, một nha đầu thiếu năng lực như thế sao đáng để cất nhắc như vậy chứ.
Muốn đi theo ngự giá? Trong lòng Hoàng đế cũng không hài lòng, Thái hoàng Thái hậu vì trấn an nàng mà lấy ra cả vốn gốc có thể thấy được việc này đã không do hắn làm chủ nữa rồi. Vì vậy hắn chỉ phân phó Đức Lộc: "Việc của ngự tiền đều đã có người làm, không cần để nàng đến trước ngự tiền nữa. Cẩn thận để ý xa giá cùng đồ ăn, tất cả đều không được qua tay nàng."
Trong lòng Đức Lộc hơi chần chờ, chẳng lẽ Vạn tuế gia sợ Anh cô nương phá hỏng xa giá hay là hạ độc vào ngự thiện à? Đương nhiên hắn không dám nói thêm cái gì, phất tay áo trả lời: "Vâng."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.