Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 45: Chương 45:




Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Anh Minh cứ như vậy mà bị đưa đi, giống như đứa bé đáng thương bị bán cho kẻ buôn người vậy, hồn bay phách lạc đi ra khỏi cửa Từ Ninh với Hoàng đế, ánh mặt trời chiếu vào sau cổ đến nóng rát cũng không biết tránh né ra sao.
Hoàng đế ngồi trên kiệu cao, còn nàng thì đi theo ở phía bên tay phải, đuôi mắt hắn có thể thoáng nhìn thấy túi lưới màu đỏ rủ xuống bên eo nàng, thế nhưng hắn lại càng không dám cúi đầu liếc nhìn nàng một cái. Hắn còn đang lâm vào trong cảnh hoang mang, lời nói của Thái hoàng Thái hậu khiến cho hắn không có cách nào tiêu hoá được, hắn cho rằng đồ kém cỏi này sẽ rối rắm một thời gian dài vì cái chết của Tiết Thâm Tri, đối với hắn và toàn bộ hậu cung đều tràn ngập địch ý, không ngờ rằng hôm nay vô tình biết được tâm sự của nàng, điều này khiến cho Hoàng đế bất ngờ lại có chút vui sướng lan tỏa như tơ nhện.
Về phần vui sướng cái gì, hắn cảm thấy không cần phải đi sâu nghiên cứu, dù sao hắn vẫn luôn nghe theo nội tâm của chính mình. Hắn chỉ tò mò, rốt cuộc là nàng thích hắn từ khi nào, là trên đường đi Củng Hoa thành? Hay là cái đêm say rượu ở lại qua đêm trong lều lần trước? Lúc ấy thật ra thì bọn họ ngủ cách nhau không xa, có lẽ sau khi hắn ngủ rồi thì nàng đến ngắm trộm hắn. Hoàng đế tự hỏi điều kiện của bản thân, thật không thể bắt bẻ, tuổi tác đang độ xuân xanh, ở trên cao không người nào có thể chạm tới, trong tay nắm quyền chúng sinh thiên hạ, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ, quả thật nàng không có lý do gì không thích hắn.
Chẳng qua nữ nhân luôn thích giữ kín trong bụng, ngày đó bọn họ cùng nhau đi trong đường hẻm, lúc ấy không hề có người thứ ba, vì sao nàng không thổ lộ tâm sự với hắn chứ. Nếu nàng nói, mặc dù có lẽ hắn sẽ không tình nguyện, nhưng nhìn mặt mũi Thái hoàng Thái hậu vẫn sẽ cố mà chấp nhận. Chỉ cần nàng nói, lúc này có lẽ tình hình sẽ khác, dù sao nàng là người phải làm Hoàng hậu, tất nhiên hắn sẽ đặt những thứ tốt nhất cho Hoàng hậu lên hàng đầu.
Khoé môi nhịn không được muốn cong lên, hai tay Hoàng đế gắt gao nắm trên thanh chắn hai bên, hắn không biết bản thân nên làm gì, chỉ cảm thấy cần phải nỗ lực kiềm chế, bởi vì hắn là Hoàng đế, hắn cần phải ổn trọng thành thục. Nàng không thích hắn nâng đỡ Quý phi, hắn lại cảm thấy buồn cười, chuyện này cho dù là Hoàng hậu cũng không quản được, Đế vương phải cân nhắc lợi hại, cân bằng thiên hạ, không chỉ nàng không được mất hứng, mà còn nên thông cảm cho hắn… Nhưng nàng ăn dấm chua, nàng ăn dấm chua! Quả nhiên nữ nhân chính là nữ nhân, trên mặt giả vờ thành thục, nhưng chung quy vẫn có tính tình nóng nảy.
Hoàng đế giơ tay, giả vờ giả vịt che từ mũi xuống, nửa mặt trên thì ung dung thản nhiên, phần còn lại dưới lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Còn Anh Minh thì sao, cảm thấy thật oan uổng lại nghẹn khuất, vì sao việc của ngày hôm qua nói từ miệng của Thái hoàng Thái hậu lại biến thành ý nghĩa khác? Rõ ràng các bà hiểu sai lời nàng nói, nàng cũng chỉ thuận miệng nói theo thôi, kết quả lại biến thành nàng đang u oán, ghen tị với nữ nhân ngu xuẩn khác được lâm hạnh. Nàng cảm thấy thật sự quá mất mặt rồi, không biết bây giờ Hoàng đế cảm nhận về nàng như thế nào, chắc chắn đang nghĩ nàng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cảm thấy nàng mơ tưởng hắn. Thật sự có trời đất chứng giám, nàng vừa thấy hắn thì trước mắt đều biến thành màu đen, sao có thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với hắn chứ. Nhưng mà lời này lại không cách nào giải thích, từ lúc tiến cung tới bây giờ, nàng vẫn luôn bị oan uổng mà. Nàng đi đến gần cuối đường nhìn lại thì phát hiện mặt trời đang dần lặn xuống, trong mắt đã không còn màu sắc, toàn bộ thế giới đều u ám.
Nhưng nàng ủ mặt chau mày, thì ở trong mắt Hoàng đế lại là biểu hiện thẹn thùng. Thái hoàng Thái hậu không nể mặt nàng, vạch trần tâm sự của nàng ra, cô nương da mặt lại mỏng, nhìn đi, nàng thậm chí còn không dám liếc nhìn hắn một cái! Sau vài lần hai người so chiêu qua lại, coi như là ép ra được tình cảm, phần tình cảm này có được thật khó khăn mà. Bây giờ Hoàng đế nghĩ lại, cảm thấy bản thân có chút tính toán chi li, dù sao nàng cũng là nữ hài tử, nhường nhịn nàng một chút cũng không có sao, trước kia đối xử tệ với nàng, sau này đối xử tử tế với nàng là được.
Đức Lộc đi theo ở bên sườn còn lại của ngự liễn, chỉ nhìn thấy đuôi mắt Vạn tuế gia có chút cong cong như vầng trăng khuyết trên mặt khi cười, từ khi hắn bắt đầu hầu hạ Vạn tuế gia, nhiều năm như vậy rồi còn chưa bao giờ nhìn thấy Vạn tuế gia có một ngày vui vẻ tự đắc đến như thế, hắn là một nô tài tri kỷ, nên từ đáy lòng cũng vì chủ tử mà cảm thấy vui theo.
Lúc này Vạn Tuế gia có được bảo bối, chắc là có tâm tư xử lý chính vụ! Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Chủ tử gia, bãi giá Càn Thanh cung hay là về thẳng Dưỡng Tâm điện?”
Hoàng đế trầm ngâm một chút, cảm thấy xử lý chính vụ không thể xong ngay chốc lát được, Anh Minh mới đến ngự tiền, vẫn là nên bố trí trước cho nàng mới quan trọng. Vì thế Hoàng đế nói: “Về Dưỡng Tâm điện trước.”

Đức Lộc thưa vâng, rồi cao giọng phát lệnh: “Vạn tuế gia bãi giá Dưỡng Tâm điện.”
Thái giám nâng kiệu bước chân vững vàng bước đi, xuyên qua Long Tông môn, một mạch đi đến trước Tuân Nghĩa môn. Kiệu vừa đặt xuống đất, theo như thường lệ thì phải là Đức Lộc tới hầu hạ Vạn tuế gia xuống kiệu, nhưng hôm nay hắn lại không nhúc nhích, chỉ nháy mắt với Anh Minh, ý bảo nàng tiến lên đón chủ tử.
Anh Minh đâm lao phải theo lao, chỉ phải khom người đưa tay ra. Kết quả Hoàng đế không xuống mà ngược lại còn nhẹ nhàng phất một cái, để cho nàng buông tay xuống: “Ngươi không phải nha hoàn sai sử, không cần phải làm như vậy.”
Trong lòng Anh Minh nhảy dựng, Hoàng đế tốt bụng như vậy, thật đúng là lần đầu tiên trong đời mà, thế nhưng khiến cho nàng có chút không biết nên theo ai. Nhưng Hoàng đế lại ra vẻ thản nhiên tự đắc, hắn tự mình xuống kiệu, rồi tự mình đi vào cửa cung.
Tiểu Phú là người canh cửa, quanh năm hầu ở trước cửa, thấy Anh cô nương uể oải không vui đi phía sau Vạn tuế gia, mà sau Anh cô nương còn có Tùng Cách mang theo tay nải, hắn lập tức hiểu rõ. Hắn nháy mắt ra hiệu với Đức Lộc, còn Đức Lộc cười gian, Tiểu Phú vỗ đùi, thành rồi!
Trước mắt người tới, chỗ ở nên ở đâu như thế nào, vốn dĩ có quản sự lo liệu, nhưng lần này Hoàng đế cảm thấy hắn nên tự mình lo liệu, dù sao nàng cũng không phải là người bình thường. Dưỡng Tâm điện có rất nhiều phòng ở, nơi này không giống với Càn Thanh cung, là nơi hoàn toàn thuộc về hắn mà thôi. Ngày thường hắn sẽ ở đông gian phía hậu viện, từ xưa đến nay Thể Thuận đường là để cho Hoàng hậu vào ở, còn Yến Hi đường là dành cho Quý phi. Xuân Quý phi tấn phong xong cũng chưa từng qua đêm ở Dưỡng Tâm điện, Yến Hi đường bỏ trống, cho nên không cần lo lắng việc gặp mặt Xuân Noa Lam, bởi vậy phía đông của Thể Thuận đường là nơi thích hợp, khoảng cách lại gần, lại vô cùng hợp quy củ.
Lúc Hoàng đế sai bảo, có vẻ rất bình thản: “Dù sao Thể Thuận đường vẫn còn trống, vậy mấy gian phòng đều thưởng cho ngươi.”
Anh Minh đứng ở trước cửa hậu điện, gió lùa làm tóc mái của nàng bay bay, ánh mắt của nàng có phần ngốc nghếch: “Vạn tuế gia, ngài ở chỗ nào?”
Hoàng đế bị nàng hỏi có hơi lúng túng, nói cho nàng biết là ở ngay bên cách vách sao, dường như không nói ra khỏi miệng được. Cái đồ kém cỏi này trời sinh có tính làm càn, lại không thích bị người ta phê bình, thật sự là làm bộ làm tịch mà. Nếu đổi lại ngày thường, chắc chắn hắn sẽ không kiên nhẫn, cảm thấy nàng không biết điều. Nhưng hiện tại lại không cho là như vậy, hắn có thể thông cảm việc nàng bị Thái hoàng Thái hậu vạch trần, cố gắng muốn kéo lại thể diện nên giả vờ rụt rè.
Nàng sợ sao? Sợ hắn sẽ chạm vào nàng? Trong lòng Hoàng đế bỗng dưng nóng lên, cái phỏng đoán này làm hắn sinh ra cảm giác choáng váng, hắn liếm liếm môi nói: “Hựu Nhật Tân.”
“Hựu Nhật Tân là nơi nào?” Anh Minh chậm chạp hỏi, thấy Hoàng đế run rẩy nâng tay lên, chỉ chỉ về gian phòng ở phía đông.
Chỉ cách một bức tường? Anh Minh hoảng sợ xoay đầu nhìn hắn, Hoàng đế nhìn thấy vẻ không tình nguyện từ đôi mắt kia. Sao lại không tình nguyện, chẳng lẽ nàng không cần danh phận Hoàng hậu nữa à? Mỗi ngày thấy hắn, không phải là nguyện vọng của nàng hay sao?

Hắn cân nhắc hồi lâu: “Sắp xếp này không tốt?”
Anh Minh cảm thấy bối rối: “Nô tỳ nào phải quý nhân gì…”
Đây là nàng đang oán giận, cảm thấy lúc này còn chưa hạ chiếu thư sắc phong, trong lòng không thoải mái à? Hoàng đế muốn cười, nhưng lập tức chỉnh lại sắc mặt, trầm giọng nói: “Sau này nàng không cần trình thẻ bài lên, có thể đi cung luôn.”
Lời này vừa nói ra, Anh Minh suýt nữa ngất xỉu, run run rẩy rẩy suy nghĩ trong đầu vài lần, đến cùng đi cung là có ý gì chứ.
Từ chuyên dụng trong cung rất nhiều, bối cung và đi cung là chuyên chỉ thị tẩm. Phi tần được lật thiện bài, cởi hết đồ rồi được bọc trong chăn hồng, rồi thái giám sẽ nâng từ tẩm cung ra sau đó nâng vào Dưỡng Tâm điện, lại qua tay từ Kính Sự phòng đưa lên long sàng của Hoàng đế. Đó không còn xem các nàng là người nữa, hoàn toàn giống như đối đãi với gia súc, toàn bộ tôn nghiêm đều bị tước đoạt. Mà đi cung thì không giống như vậy, nghĩa là bản thân có thể thoải mái đi vào Dưỡng Tâm điện, trừ bỏ Hoàng Hậu, nếu Hoàng đế không đặc cách thì ai cũng không có vinh dự như vậy. Tuy rằng Hoàng đế đã cam chịu nàng chính là Hoàng hậu tương lai, nhưng hắn trực tiếp lấy chuyện thị tẩm để nói này, Anh Minh vẫn cảm thấy hắn thật không biết xấu hổ mà. 
Nàng cùng hắn mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Hoàng đế nhìn nàng từ từ đỏ mặt, từ gương mặt trước, sau đó đến lỗ tai, cuối cùng cả đôi mắt đều đỏ. Hắn không hiểu nổi chút chuyện nhỏ này, sao có thể làm nàng cảm động thành như vậy.
Trong lòng hắn vui mừng, lại có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Trẫm còn phải tiếp kiến hạ thần.” Rồi lập tức xoay người đi ra ngoài, đi về hướng Càn Thanh cung.
Anh Minh còn đang ngu ngơ, thì Tiểu Phú đã đến nghênh đón, hành lễ ngay tại chỗ: “Bây giờ cô nương đã tới Ngự tiền rồi, sau này chúng ta cũng tiện giúp đỡ nhau.”
Lúc này nàng mới tỉnh táo trở lại: “Ta ở chỗ này cũng không biết có thể làm gì, sau này phải nhờ am đạt chỉ điểm thêm.”
Tiểu Phú liên tục nói không dám: “Ngài tới cũng không phải là tới đây để hầu hạ, Lão phật gia đã sớm nói rồi ngài tới là để chăm sóc ẩm thực và cuộc sống hằng ngày cho chủ tử gia, tới đốc thúc bọn nô tài.”
Cho nên đây là làm gì chứ? Tổng quản Dưỡng Tâm điện? Anh Minh mất hứng, nàng đoán chắc chắn lần này Hoàng đế không có ý tốt, việc kia có thể thuận đường, có nói gì thì nàng cũng không dám ở.
“Ta ở Đầu Sở điện đã quen rồi, vẫn nên ở đó thì tốt hơn. Nơi đó gần Từ Ninh cung và Thọ An cung, còn có thể thường xuyên đi thăm Lão phật gia cùng Thái hậu.” Nàng cười cười, quay đầu sai bảo Tùng Cách: “Đã biết chỗ này rồi, trước mắt không có việc gì, chúng ta về Tây Tam sở trước đi.”

Hai chủ tớ các nàng cứ như thế nghênh ngang mà đi, để lại Tiểu Phú cùng Tam Khánh hai mặt nhìn nhau: “Thể Thuận đường là chỗ ở của Hoàng hậu, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ, sao cô nương lại không muốn chứ?”
Tam Khánh sờ sờ cằm: “Có lẽ là cảm thấy danh không chính ngôn không thuận, lại thêm ăn dấm của Quý chủ tử, trong lòng không chịu nổi.”
Tiểu Phú ngượng ngùng cười nói: “Tâm cô nương quá nặng, vị kia tuy được phong Quý phi, nhưng thật ra không khác gì so với phi tần bình thường cả, ngay cả rìa Yến Hi đường cũng chưa từng bước tới. Sau này nàng ở trước mặt chủ tử, tự nhiên sẽ biết.”
Tam Khánh lắc lắc đầu, hắn vẫn chưa thể nhìn thấu được tâm tư của nữ tử rồi, tới lúc ăn phải dấm thì đạo lý gì cũng chẳng màng!
Anh Minh rời đi vô cùng vội vàng, nàng luôn rộng lượng, nhưng chuyện hôm nay làm nàng rất mất mặt, bởi vậy tâm tình vô cùng tệ. Tuy ở trước mặt Hoàng đế nàng có thể yếu thế, nhưng nội tâm nàng có cốt khí, Hoàng đế cũng biết nàng không khuất phục. Hiện giờ vì một câu kia của Thái hoàng Thái hậu, lại để đồ quỷ kia đến ‘đi cung’ cũng nghĩ ra được, có thể thấy trong lòng hắn nhìn nhận nàng như thế nào.
Tùng Cách thở hồng hộc đuổi theo: “Chủ tử, ngài không ở nơi Vạn tuế gia đã dặn, lỡ chút nữa Vạn tuế gia trị tội ngài thì phải làm sao bây giờ?”
Anh Minh che mặt: “Ta bị xấu hổ tới chết rồi, còn sợ trị tội cái gì!”
Nàng trở lại Đầu Sở, nằm im thở nhẹ nhàng một lúc, Tùng Cách ngồi ở trước giường, cũng cảm thấy có chút không biết nên làm thế nào. Chuyện liên quan đến tôn nghiêm, đột nhiên bị đối thủ một mất một còn khuất nhục chưa tính, lại còn bị tuyên bố vụng trộm thích người ta, loại mất mặt này… thật sự muốn chết cho rồi!
Trời tháng năm thay đổi bất thường, buổi sáng còn sáng trong, qua buổi trưa lập tức có sấm rền từng trận, sắc trời một mạch tối xuống. Mắt thấy trời sắp mưa, Tùng Cách vội đóng cửa sổ lại, trong phòng tối nên cần phải cần thắp đèn, nàng vừa thổi mồi lửa châm, vừa khuyên giải an ủi chủ tử của nàng: “Ngài không thể đói bụng, chả giò cuốn vừa mới đưa tới, vừa nóng vừa giòn, chủ tử ngài nếm thử một miếng đi, nô tỳ châm trà cho ngài.”
Nhưng Anh Minh vẫn nằm không nhúc nhích, trên mặt còn đắp một cái khăn tay, ánh đèn chiếu tới nhìn thật dọa người.
Tùng Cách thở dài: “Ngài tự mình tức giận làm gì chứ, đây cũng không phải là chuyện lớn.” Nàng đi qua nhấc khăn lên: “Lão phật gia thích đưa ngài đến cùng chỗ với Vạn tuế gia, đó là vì lão nhân gia bà thương ngài.”
Bên ngoài rốt cuộc tiếng mưa rơi ù ù, Anh Minh đã đói đến mức bụng sôi lên, mới bước xuống khỏi kháng đến ngồi trước bàn.
Chả giò cuốn là món nàng thích ăn, trong cung cái khác không có gì tốt, chỉ có đồ điểm tâm ăn vặt là hợp ý nàng. Đồ ngon mới ra lò, ngửi mùi thật thơm mà, nàng gắp một miếng nhai kỹ nuốt chậm, trong bụng có thức ăn, nàng mới phun ra nỗi uất ức trong lòng, chống đầu nói: “Ta thấy Xuân Quý phi khá tốt, cô nương tuổi trẻ nhẹ nhàng, lớn lên cũng xinh đẹp. Mới tấn vị, Hoàng thượng hẳn là nên thương tiếc chút, giờ hỏi ta khó chịu hay không, thì ta có cái gì khó chịu! Lão phật gia và Thái hậu đều hy vọng ta nói khó chịu, tất nhiên ta phải nghe theo ý tứ của các bà, cái này truyền đến ngự tiền thì cũng thôi đi. Hoàng thượng nghe xong lời này, thái độ lại thay đổi, không phải hắn hiểu lầm là ta thích hắn, nên lúc này mới đối tốt với ta một chút đó chứ?”
Tùng Cách cũng không dám ngắt lời, ngập ngừng nói: “Vậy sao ngài không thuận theo chuyện này mà bước lên, Vạn tuế gia hoà nhã với ngài, thì ngài liền nương theo đi.”

Anh Minh không nói gì, chỉ nhếch môi cười cười. Bản thân cũng không trông cậy vào việc phát sinh gì đó với Hoàng đế, không phải nàng không biết nhà Đế vương tàn khốc, lúc trước biết rõ Thâm Tri dần dần lún sâu, Tiết Phúc tấn ở cửa Tây Hoa khóc tới nửa đêm cũng không ân chỉ để bà vào cung gặp mặt. Đây là thế đạo, chỉ có trong cung chủ tử ở trên cao mới là người, hôm nay cho ngươi mặt mũi, ngày mai thì sao? Ngày nào đó bị bệnh, hoặc là nhà mẹ đẻ rơi đài thì sao? Cho nên đừng nghĩ nhiều như vậy, muốn lách qua khe hẹp thì khó khăn cực khổ lại càng nhiều.
Mưa to rơi xuống dù giấy, trên mặt dù, nước mưa tụ thành một đường, từ trên đỉnh chảy từ từ xuống, làm ướt một khối gạch to.
Tam Khánh trộm nhìn sắc mặt Hoàng đế, sợ tới mức tim trong lồng ngực co rút luôn rồi. Từ lúc Vạn tuế gia từ Càn Thanh cung quay lại thì không thấy bóng dáng Anh cô nương, Tiểu Phú lại báo là đã dọn về Tây Tam sở ở, Vạn tuế gia phí thời gian ở Tây Noãn các, vẫn quyết định đi một chuyến. Mưa to rơi xuống, không truyền liễn, cứ như vậy cầm ô đi qua đây. Đi đến nỗi giày và vạt áo bào đều ướt, kết quả tới dưới mái hiên, lại nghe được bên trong đang nói cái này.
Những lời này vừa nói ra, không có một câu đại bất kính, muốn giáng tội cũng bắt không được nhược điểm. Nhưng chính là ở ngoài cuộc nhẹ nhàng bâng quơ, làm trên mặt Hoàng đế nhịn không được, khiến hắn phát hiện hoá ra bản thân là tự mình đa tình, mình đứng ở chỗ này rất giống như đồ ngốc.
Tùng Cách nói câu kia, sao nàng không hé răng? Nói vậy nàng không cho là đúng, căn bản không có tâm tư đi nịnh bợ! Hoàng đế cười lạnh, thật tốt, không hổ là bạn thân của Tiết Thâm Tri, xương cứng giống y chang nàng ta. Chính mình lại hồ đồ, thế mà quên mất Tề Anh Minh tiến cung như thế nào, bởi vì một câu của Thái hoàng Thái hậu, hắn liền vô cùng vui vẻ tiếp nhận nàng là Hoàng hậu của mình.
Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, Tam Khánh ở bên cạnh gần như muốn run rẩy, hắn ấp úng: “Chủ tử gia...”
Hoàng đế không nói câu nào, xoay người đi vào trong mưa. Tam Khánh ngẩn ra, cuống quít bung dù đuổi theo, mưa to như trút nước, từng đạo sấm sét vang lên, tựa như tâm tình lúc này của Vạn tuế gia vậy.
Lúc này nói khuyên bảo cái gì cũng không thể, nói ra chính là tự mình tìm đen đủi. Tam Khánh hầu hạ Vạn tuế gia vào Noãn các, Đức Lộc ở bên kia thu xếp đem xiêm y khô ra, rồi lui ra bên ngoài, ưu thương mà nhìn sấm sét giữa không trung đến ngẩn người.
Tiểu Phú chạy vào, không rõ hắn đây là làm sao vậy: “Trên trời có gì mà khiến ngài đi vào cõi thần tiên thế? Cẩn thận một đạo sấm sét bổ xuống đầu giờ.”
Tam Khánh làm như không nghe thấy, nặng nề thở dài: “Đồ ăn sắp hỏng rồi.”
Tiểu Phú còn chưa hiểu rõ, nghe thấy Đức Lộc ra truyền lời, xua tay nói: “Mau, đi Đầu sở, gọi Anh cô nương tới, chủ tử nơi này có chuyện.”
Tam Khánh nói dạ, cũng không kịp bung dù, cúi người chạy vào trong mưa. Lúc đẩy cửa phòng Anh cô nương ra, cả người hắn nhỏ nước tong tỏng, như gà bị luộc nước qua vậy. Tùng Cách ô một tiếng: “Am đạt bị làm sao vậy? Sao lại đi trong mưa như thế?”
Tam Khánh lau mặt, nói đừng hỏi: “Mau lấy dù, chủ tử gia truyền lời, để cô nương lập tức đi qua!”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.