Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 60: Chương 60:




* Xử thử (处暑): Mưa ngâu, ngày dương lịch 23 tháng 8, là 1 trong 24 tiết khí.

 Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
“Có ngất cũng không gánh nổi cái chết đâu, giờ cũng đừng mong chối cãi.” Tiểu Phú nghiến răng cười: “Ta nói cho ngươi biết, lúc ngươi ném đồ vật có người đã nhìn thấy, đừng tưởng lão tử không biết. Mau thành thật khai ra ai sai ngươi, sau đó chuyện này sẽ không liên quan đến ngươi nữa. Nếu ngươi vẫn không nói thì lão tử có mang theo cuốc xẻng đào núi đến đây, không lo không đục được miệng ngươi.”
Đương nhiên Thiên Đam biết kết cục khi làm chuyện này, làm gì có chuyện sẽ không liên quan đến hắn. Chỉ cần liên quan một chút thôi cũng sẽ thành đồng phạm, muốn chọn cũng không được, vì thế hắn chỉ còn cách có chết cũng không mở miệng, liền khóc nói: “Phú gia, ngài đừng nói oan ta. Ai thấy, ngài mang hắn đến đây đối chất với ta.”
Tiểu Phú ‘ai da’ một tiếng, phát hiện ra tên tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vì thế hắn hô lên: “Treo tên hỗn trướng này lên, lột quần hắn xuống! Trong cung một năm kiểm tra tịnh thân hai lần, cũng đến lúc rồi, để ta cẩn thận kiểm tra xem, không cần biết có hay không, cứ đưa đến Hoàng Hoá Môn để tiểu đao lưu tịnh cho hắn một lần nữa.”
Mấy thái giám kia ‘vâng’ một tiếng rồi nhấc hắn khỏi mặt đất, mỗi người nâng một bên, người khác thì đưa tay tháo đai quần.
Cuối cùng Thiên Đam cũng khóc, hắn kẹp hai chân lại khóc như mưa. Thái giám đã lên được đến đây ai mà không biết chỗ đó là nơi không muốn nhìn thấy nhất. Năm đó trong nhà nghèo khổ, vì cùng đường tránh nạn châu chấu mới phải bỏ hai cục thịt kia tiến cung. Lúc bị tịnh thân đau không nói nên lời, chỉ cần nhắc đến là có thể chảy nước mắt thành hồ. Một thời gian sau, nỗi đau này biến thành một vết sẹo trong lòng, không chỉ có hắn, mỗi thái giám cũng đêu như vậy. Bọn họ cũng có điều kiêng kỵ riêng, vì sao thái giám ghét nhất những người gọi bọn họ là “lão công”[1], bởi vì bọn họ đâu thể là công được nữa. Cho nên ai dùng xưng hô đó để gọi bọn họ thì chẳng khác nào mắng tám đời tổ tông bọn họ cả. Bây giờ muốn lột quần thì khác gì tát vào mặt bọn họ, so với tra tấn thân thể nó còn huỷ hoại tinh thần gấp trăm lần.
[1] Lão công (老公): thái giám, Công (公): giống đực.
Chỉ có thái giám mới biết được nhược điểm lớn nhất của thái giám, có đôi khi đồng loại tàn sát nhau so với bị người ngoài tàn sát còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Thiên Đam nói ‘không’: “Đừng… Đừng lột…”
Tiểu Phú vì hắn nghe theo sai khiến mà bị liên lụy nên vô cùng oán hận. Trước giờ Dưỡng Tâm điện vẫn luôn thái bình, trong mắt Vạn tuế gia không có một hạt cát, vì thế ai dám đùa bỡn ở ngự tiền? Nhưng giờ thì hay rồi, đến nương nương chủ tử dự bị ở Dưỡng Tâm điện mà đám người bên ngoài như yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng cũng dám lao vào. Nhưng bực một cái chuyện này lại là kẻ câm ăn hoàng liên [2], không nên báo cáo cho Vạn tuế gia, bọn họ là người hầu cận đều biết chủ tử đối xử với Anh cô nương khác với những người còn lại, nhưng chỉ có tên lừa ngốc này đi nghe người khác xúi giục nên mới làm mọi chuyện rối tung lên như vậy.
[2] Kẻ câm ăn hoàng liên: Khổ (đắng) mà không nói ra được.
“Ngươi thấy ngày thường trôi qua bình yên quá nên muốn thọc phân thành tinh à?” Tiểu Phú hừ một cái rồi móc một chiếc khăn tay ra nhét mạnh vào ngực hắn, sau đó một tay hung hăng túm hắn lên, quát lớn: “Nhìn thấy gì không, đây là thứ hắn trộm từ rương của Anh cô nương, bây giờ được cả người lẫn tang vật rồi, giao hắn cho Thận Hình tư đánh gãy một chân rồi nói tiếp!”

Mấy tên thái giám đi cùng tiểu Phú hô ầm lên vui mừng như ăn tết, nói phải kéo hắn ra ngoài.
Thiên Đam thấy không thể tẩy rõ oan khuất cũng không muốn chối cãi nữa, hắn rũ đầu nói: “Ta khai… Ta khai… Là Châu Châu ở chỗ Quý chủ tử mang thuyền hạt trám đến chỗ ta, bảo ta ném ở chỗ cô nương hay đi lại để người hầu ở ngự tiền nhặt được… Vỗn dĩ ta đã nói không muốn làm chuyện đó nhưng bọn họ lôi huynh đệ của ta ra ép ta. Cha mẹ chỉ sinh ra hai chúng ta, nếu ta không che chở hắn thì ai sẽ quan tâm đến sống chết của chúng ta? Phú gia, cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống, ta nhất thời bị mỡ heo che tâm…” Hắn vừa nói vừa tự bạt tai thật mạnh, khóc lóc thảm thiết: “Tất cả đều là do ta sai, khiến chư vị liên luỵ. Ta địa vị thấp hèn lại được đi theo chủ tử đệ nhất thiên hạ, vậy mà trước mặt chủ tử lại làm ra chuyện này… Ta đáng chết ngàn lần, đáng chết ngàn lần! Ta thật xin lỗi Anh cô nương, kiếp sau ta xin làm trâu làm ngựa trả nợ cho cô nương, chỉ cầu xin Phú gia tha cho cái mạng chó của ta!”
Ôi, nói thật, hắn hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện cũng đã vài năm, cho dù bình thường chẳng qua lại nhưng một ngày nhìn mặt vài lần thì cũng coi như quen biết. Trước mắt trừng trị hắn đến mức hắn khóc không ra hình người nữa trông cũng thật đáng thương.
Tiểu Phú nâng vành nón, thở dài một hơi: “Nếu ngươi không ép người ta phải ra chiêu ác thì đâu có đến mức này! Anh cô nương tính tình lương thiện, nàng tự nhận là mình làm rơi đồ ở ngự tiền là vì không muốn Vạn tuế gia tức giận tra rõ chuyện này. Xuân Quý phi hứa hẹn với ngươi những gì cũng không thể bằng Anh cô nương cho ngươi một ân tình giữ tính mạng. Ngươi mau tỉnh lại nhìn cho rõ đi.”
“Vâng, vâng, vâng…” Thiên Đam quỳ dập đầu: “Nô tài cũng không dám nữa, sau này ta sẽ hoàn toàn nghe cô nương, dù có phải tan xương nát thịt cũng báo đáp đại ân đại đức của cô nương.”
Dù sao bây giờ cũng chỉ cần tìm ra kẻ chơi xấu sau lưng, chuyện này tạm thời không nên làm lớn. Tiểu Phú vỗ vai hắn vài cái: “Ngươi muốn giữ mạng thì tốt nhất đừng để lộ. Anh cô nương đã dặn không được làm khó ngươi nhưng nếu tự ngươi muốn nhảy vào hố lửa thì cũng không ai cứu được.”
Thiên Đam nói ‘vâng’, hắn là người hiểu chuyện, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Phú gia, xin ngài giúp ta nói với Anh cô nương nô tài nguyện ý lấy công chuộc tội. Chỉ cần cô nương lên tiếng, ta dám đi Thừa Càn cung đối chất, bảo đảm bắt được những kẻ lòng dạ xấu xa.”
Tiểu Phú gật gật đầu: “Chỉ cần nhớ kỹ ngươi thiếu cô nương một cái mạng là được, ta sẽ truyền lại lời của ngươi cho cô nương không thiếu chữ nào, còn cô nương định làm gì không cần người khác làm chủ. Ngươi cứ thận trọng chờ đó, lúc cần đến công dụng của ngươi tự khắc có người đến phân phó.”
Tiểu Phú nghênh ngang rời khỏi phòng trực, trong phòng ánh sáng tù mù, vừa ra khỏi đã bị ánh nắng chiếu vào đau cả mắt.
Hẳn là giờ Vạn tuế gia đang ở Càn Thanh cung, Anh cô nương đang ở sau Thể Thuận đường chờ tin tức. tiểu Phú đi đến phòng ngoài liền thấy nàng đang đọc sách trong phòng phía tây, cửa sổ hé mở, bóng dáng hoạt bát kia như thể toả ra mùi hoa mai thanh khiết thơm ngát.
 “Cô nương!” Tiểu Phú kêu một tiếng, nàng quay đầu nhìn ra ngoài, hắn bước nhanh vào Thể Thuận đường.
Tùng Cách gấp gáp kéo hắn hỏi tình hình, tiểu Phú nhìn trái phải một hồi rồi trầm giọng nói: “Là Xuân Quý phi phái người bên cạnh tên Châu Châu tìm Thiên Đam, sai hắn ném thuyền hạt trám vào chỗ cô nương hay đi qua.”
Tùng Cách nghe xong rất kinh ngạc: “Lại là Xuân Quý phi? Chúng ta và nàng ta không thù không oán…”
Anh Minh cười cười, thù oán cái gì, trên đời này có thể đứng ở thế bất bại chỉ có lợi ích. Hậu cung trên dưới đều biết nàng là kế Hoàng hậu tương lai, nếu nàng ngã, Quý nhân và Tần thì lợi ích không rơi đến người, còn không phải người khác được lợi sao. Chỉ có vị cách một bước Hoàng hậu không xa kia là ngồi không yên, cho rằng lật đổ nàng thì mình có thể lên ngôi Hoàng hậu… Thật ra không phải như vậy, giả sử không có nàng thì cũng sẽ có một cô nương khác bổ sung vào chỗ đó thôi. Dù sao trống phân vị Hoàng hậu thì cũng hấp dẫn hơn so với trống phân vị Quý phi nhiều.
Tiểu Phú thấy nàng vẫn ra vẻ không để bụng liền sốt ruột thay nàng: “Xuân Quý phi chọc đến ngài mà ngài vẫn còn cười được?”

Anh Minh nói: “Ta không cười thì chẳng nhẽ phải khóc à? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ một chút cũng không sao. Có câu nói thế nào nhỉ…”
Tùng Cách lanh lợi tiếp lời: “Không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm để mắt đến mình.”
Anh Minh có chút cạn lời, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Tiểu Phú nói ‘cũng đúng’: “Tạm thời ngài chưa được thụ phong, thôi thì để nàng ta bay nhảy vài ngày, đợi chúng ta lên làm Hoàng hậu nương nương rồi sẽ bắt nàng ta mỗi ngày hầu hạ ngài chải đầu.” Dứt lời hắn cười lén lút: “Cô nương không biết đâu, ta nghe Đức quản sự nói hôm nay Từ Ninh cung triệu kiến mấy vị Đại học sĩ, công văn quan trọng cần truyền đạt đều do bọn họ thương nghị phác thảo… Ta xin chúc mừng cô nương trước.”
Anh Minh chậm chạp ‘ừ’ một tiếng: “Am đạt đừng khách khí. Bọn họ nghĩ gì thế? Chiếu thư hạ cho ta à?”
Tiểu Phú nói: “Đúng thế. Hôm qua chạng vạng Vạn tuế gia đến chỗ Lão phật gia….” Nhất thời phát hiện ra mình nói hớ, hắn vội dừng lại, cười ngại ngùng: “Tiết lộ hành tung của thánh giá là tử tội, cô nương coi như không nghe thấy gì nhé. Ta còn có việc, không ở đây nói chuyện với cô nương được nữa.” Dứt lời hắn chạy nhanh như chớp.
Anh Minh yên lặng, nhìn ra ngoài trời đến xuất thần. Tùng Cách thấy chủ tử không nói lời nào, trong lòng liền cảm thấy bất an.
“Chủ tử, ngài đừng buồn. Mỗi người một số mệnh, mệnh của ngài chính là làm Hoàng hậu, Hải gia cũng không thể chịu nổi phúc phần của ngài, không khiến gia môn người ta sụp đổ là may rồi. Nô tì biết ngài… Nhưng chúng ta không thể nghĩ hẹp được. Không phải ngài đã từng nói có chiêng khua chiêng, không chiêng gõ trống, còn nếu cái gì cũng không có thì gặm phao câu gà hay sao.”
Anh Minh liếc Tùng Cách một cái: “Cảm ơn ngươi đã khuyên ta, chỉ là ta đang nghĩ… Nếu hạ chiếu thư rồi thì ta có thể đưa thẻ bài nữa không.”
Tùng Cách ngớ người: “Hoá ra không phải là ngài đang lo lắng chuyện kia?”
“Chuyện nào cơ?” Anh Minh không hiểu lời nàng lắm: “Ta tiến cung không phải để đảm đương chức Hoàng hậu sao, mới gần nửa năm mà các nàng đã coi ta là cái gai trong mắt, còn tiếp tục không có lời giải thích, ta thật sự sắp gặm phao câu rồi.”
Tùng Cách cảm thấy thất bại nên trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Sao ngài lại thích đưa thẻ bài? Trước kia nô tì còn vì ngài mà kêu oan, cảm thấy Vạn tuế gia bắt nạt ngài quá đáng.”
Anh Minh vẻ mặt cao thâm, không trả lời nàng. Trên đầu mỗi người một khoảng trời, mỗi cái đều có công dụng riêng, tỷ như thẻ bài này——
Anh Minh giọng hơi thỏ thẻ trình khay bạc lên: “Vạn tuế gia, hôm nay ngài lật ai thế?”

Hoàng đế nhìn nàng đề phòng: “Ngươi đánh cược à? Ai thắng, tiền cá cược về tay ai?”
Anh Minh cảm thấy hắn thật hẹp hòi: “Trong mắt ngài nô tì là người như vậy sao? Bây giờ ta có tiền rồi, lần trước ngài phát tiền hằng tháng đầy ắp cả rương, tội gì phải đánh cược.”
Hoàng đế vẫn còn nghi ngờ nhân phẩm của nàng, lại nghi hoặc nhìn nàng một cái rồi dừng tầm mắt trên khay bạc. Nhìn một vòng, phát hiện ra không thấy thiện bài của Quý phi liền hỏi nàng: “Sao thẻ bài của Quý phi lại không ở đây?”
Anh Minh rũ mắt nói: “Bẩm Vạn tuế gia, Quý chủ tử nguyệt tín đến nên không thể hầu hạ chủ tử.”
Hoàng đế thấy nàng nói vậy liền cảm thấy mơ hồ, lờ mờ nhớ ra hôm qua thẻ bài của Xuân Cát thị vừa đặt lại, hôm trước nói nguyện tín đến mà sao hôm nay lại đến nữa thế?
Hắn không chọn thẻ nữa, ánh mắt lưỡng lự, dựa vào gối hỏi: “Rốt cuộc nữ nhân các ngươi một tháng có mấy lần thế?”
Đại cô nương đàm luận chuyện này với đàn ông thì cũng hơi ngại nhưng Anh Minh là được Kính Sự phòng phái đến nên chẳng có gì là xấu hổ. Đại khái là cả đời này, từ trước đến nay Hoàng đế chưa bao giờ biết được sự huyền diệu bên trong, dù sao trên khay bạc của hắn chưa bao giờ thiếu thẻ bài, hắn cũng sẽ không tỉ mỉ lưu ý bất cứ người nào. Vì thế vấn đề về nữ nhân tam cung lục viện còn không phải dốt đặc cán mai sao!
Không có người tài giỏi nào ngu dốt, Anh Minh dời khay sang một bên, nói vô cùng trịnh trọng: “Loại chuyện này còn phải tuỳ người, tuỳ cơ địa. Có người một tháng một lần, có người một tháng hai lần, mỗi lần mười ngày.”
Hoàng đế cái hiểu cái không gật đầu, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hỏi nàng là loại nào, may mà kịp thời nhịn được. Hắn hạ mắt nhìn xuống khay, trong lòng tỏ ra rõ ràng: “Vậy Quý phi chắc là loại thứ hai rồi.”
Anh Minh mím môi cười cười: “Có lẽ thế, Quý chủ tử thân thể yếu đuối.” Lúc nàng nói những lời này giọng nói vừa thong dong lại tự nhiên, nói xong lại bắt đầu cung kính: “Vạn tuế gia, hôm nay ngài lật ai?”
Hoàng đế quay mặt, ‘xuỳ’ một tiếng. Lúc nàng chưa tới ngự tiền, thỉnh thoảng hắn còn lật một cái, bây giờ nàng tới, hắn hoàn toàn mất hết hứng thú, cũng không biết tại sao lại thế nữa.
Anh Minh thấy hắn lại không lật, trong lòng hơi buồn bã. Nàng đứng không nhúc nhích, nghiêng đầu nói: “Chủ tử, hôm qua ngài bảo ta tìm “Bản thảo cương mục Bổ sung”, có phải ngài cảm thấy đêm trước uống nước cơm có tác dụng không?”
Trong lòng Hoàng đế nhảy dựng lên, ngạc nhiên nhìn về phía nàng: “Ngươi lại định nói mấy lời thô tục gì đấy?”
“Mấy câu này có chỗ nào thô tục đâu ạ, nô tì đây là một lòng tinh trung báo quốc mà! Thánh cung của chủ tử liên quan đến muôn vàn con dân giang sơn xã tắc, nô tì chỉ hy vọng ngài thân thể khoẻ mạnh. Ngài xem có khi nên bảo Ngự thiện phòng mỗi này làm một chén nước cơm cho bổ dưỡng đi.”
Hoàng đế tức giận mãi mà không nói được lời nào, một lúc lâu sau mới cười nhạo: “Ngươi không phải kích trẫm, trẫm rất khoẻ, không liên quan gì đến chuyện không lật thẻ bài.”
Vốn Anh Minh định lấy lòng lấy lòng hắn, kết quả là lại bị trách cứ, vì thế đành tìm bậc thang đi xuống, cười nói: “Nô tì vì con nối dõi của chủ tử mà suy nghĩ chứ không có ý gì khác.”
Những lời này vẫn khiến Hoàng đế bực mình, hắn nhìn nàng, gằn từng chữ: “Con nối dõi của trẫm không cần ngươi bận tâm, trẫm sẽ có rất nhiều…” Hắn dừng lại một chút rồi lại nhấn mạnh thêm: “Rất rất rất nhiều!” Khiến Anh Minh sợ lùi bước.

“Ngài đừng tức giận.” Dường như biết tiếp theo hắn sẽ nói gì, nàng thức thời nhún người hành lễ: “Nô tì sẽ cút ngay.”
Không chờ Hoàng đế mở miệng, nàng nhanh chóng lui ra ngoài, xuống màn vẫn còn than vãn đúng là ông trời không có mắt, hai người như thế tại sao cứ phải buộc chặt lại với nhau nhỉ. Trước kia hắn biết rõ nhưng chẳng thèm quan tâm, bây giờ thì hơi một tí là lại thét lên với nàng, nói chưa được ba câu đã muốn nàng cút.
Nàng thở dài, từ dưới mái hiên vòng ra sau bức tường phía trước, đưa khay cho Thuỵ Sinh, nói hôm nay lại bị đuổi đi.
Thuỵ Sinh kinh ngạc: “Lại bị đuổi đi? Sắp hai tháng rồi đấy!”
Anh Minh hạ mắt nói nói: “Ta cũng hết cách rồi, Vạn tuế gia không chịu lật thẻ bài, ta lật hắn lại không nhận.”
Thuỵ Sinh lắc đầu: “Cái khác không sợ, chỉ sợ đến lúc Thái hoàng thái hậu kiểm tra tất cả, đến lúc đó kiểu gì cũng hỏi đến chúng ta thôi.”
Hỏi cũng hỏi rồi, nhưng chẳng phải không ai có thể quyết định thay Vạn tuế gia sao? Anh Minh nhìn theo bước chân của hắn, trong lòng đang cân nhắc xem chiều nay nên làm gì, vừa quay đầu lại thì thấy Đức Lộc ở cửa noãn các vẫy tay với nàng. Nàng vội qua đó, hỏi: “Am đạt gọi ta có việc gì thế?”
Vì Đức Lộc biết bên Từ Ninh cung đã bắt đầu ra tay lập chiếu thư phong Hậu nên càng cung kính nàng hơn, khép tay vào cúi người nói: “Cô nương, Vạn tuế gia quay về lại muốn luyện chữ, nếu ngài vẫn ở lại thì đến hầu Vạn tuế gia một chút đi. Sau này hai người ở cạnh nhau tình cảm cũng tốt hơn, có xung đột cũng có thể ứng phó được.”
Anh Minh cũng nhanh chóng hiểu ra, nàng thoải mái nói: “Cảm ơn am đạt thành toàn, cho dù có sống cùng nhau được hay không thì vẫn phải hầu hạ chủ tử gia. Có điều ta vụng về nên hay chọc lão nhân gia mất vui.”
Đức Lộc nói ‘không’: “Tuyệt đối không có chuyện đó đâu, Vạn tuế gia thích cô nương hầu hạ ngài lắm. Tuy có lúc chủ tử không vui…” Hắn rất muốn nói đó là do ngài không thông suốt nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói thẳng, lại cười cười nói: “Đó là do chính vụ quá nhiều, trên vai chủ tử gánh nhiều trọng trách thôi.”
Anh Minh cũng thông cảm cho khó xử này, nói ‘được’: “Vậy ta vào hầu hạ.” Sau đó nàng đi đến Cần Chính Hôn Hiền, dừng lại ngoài cửa thò người vào: “Vạn tuế gia, nô tì vào thư phòng hầu hạ ngài được chứ?”
Trước án trải giấy Trừng tâm đường [5], Hoàng đế liếc nàng một cái, không nói gì.
[5] Giấy Trừng tâm đường: Là loại giấy thượng phẩm, bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, ít hút mực, được gọi là đệ nhất tam bảo thư phòng Nam Đường.
Vậy tức là không phản đối đúng không? Nàng vén vạt váy bước qua bậc cửa. Hoàng đế chỉnh trang giấy, nàng múc một chút nước từ thuỷ trình [6] cho vào nghiên mực. Tiếng sàn sạt nghiền mực chậm rãi vang lên. Đồ dùng thư phòng dành cho Hoàng đế đương nhiên đều là đồ tốt nhất, hai thứ kết hợp lại với nhau, mực vừa ra nhanh lại đều.
[6] Thuỷ trình: Vại nước nhỏ, một trong những vật dụng trong thư phòng.
“Nghiên mực này trông quen thật đấy.” Nàng liên tục tán thưởng: “Cầm chắc như cơ, lúc mài thì bén…. Đêm đó trời tối, chỉ mơ màng nhìn lướt qua một cái, thì ra quả thật là một chiếc nghiên mực kim tinh long vĩ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.