Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 72: Chương 72:




Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

Hoàng đế và Anh Minh trải qua một ngày lễ vạn thọ vô vị nhưng Thái Hoàng Thái hậu cùng Thái hậu và các tiểu chủ lại cảm thấy rất vui vẻ, chạng vạng ngày hôm sau mới lên xe hồi cung.
Đường từ Sướng Xuân viên về Tử Cấm Thành cũng không xa, bởi vì người hoàng gia đi qua nên có màn lụa vây lại ở hai bên đường, ngang qua ngõ nhỏ trước Nghĩa Công phủ. Nếu không có tầng ngăn cách ấy thì đã có thể nhìn thấy sư tử bằng đá trước cửa phủ.
Anh Minh nhìn ánh nắng chiều đầy trời bên ngoài, nhuộm cả cây cối và nóc nhà vàng óng ánh. Thật đáng tiếc, đi một chuyến đã nửa năm, hiện tại ngang qua cửa phủ lại không thể vào, quả thật giống như Đại Vũ[*]. Tùng Cách thấy vẻ mặt nàng ảm đạm, cầm tay nàng nói: “Chủ tử, người nhớ nhà phải không?”
Anh Minh không nói lời nào, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao có thể không nhớ nhà, chỉ là đường về nhà bị ngăn cách bởi màn lụa, nàng đã không thể trở về. Vốn dĩ chuyện này cũng không khiến nàng khó chịu, cùng ở trong một tòa thành, a mã ở Quân Cơ Xứ, muốn gặp chỉ cần tìm cách thì cũng có thể gặp một lần. Còn Phúc tấn và Trắc Phúc tấn, lão Phật gia có ân chỉ, có thể triệu các nàng tiến cung, như vậy còn có gì không hài lòng chứ, chỉ là đáng tiếc không thể về thăm tiểu viện của nàng.
Trước khi tiến cung nàng đã chuẩn bị tốt rồi, nghĩ thông suốt tất cả, căn bản không sao hết nhưng hôm nay không biết có phải bởi vì hoàng hôn hay không mà cảm thấy vô cùng thê lương. Cửa nhà gần trong gang tấc lại không thể tiến vào, trong lòng nàng vừa cô đơn vừa không nơi nương tựa, hốc mắt ướt át, cảm giác bị đè nén nghèn nghẹn khiến nàng hít thở khó khăn.
Tùng Cách thấy vậy nhẹ nhàng khuyên giải an ủi nàng: “Người đừng khóc, nếu người nhớ nhà, chúng ta đi cầu xin lão Phật gia, ít nhất cũng có thể trở về một ngày, có được không?”
Anh Minh lắc đầu: “Đừng khiến trong nhà thêm phiền phức, không phải ta khó chịu vì không được về thăm nhà.”
“Vậy vì sao người lại như vậy?”
Vì sao… Nàng cũng không biết, suốt một ngày hôm nay, việc gì cũng không vừa ý nàng, đè ép khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn khóc lớn một trận.
Hai bên trái phải đều có cấm quân, khóc rống là không thể được, để cho người ta thấy rơi nước mắt không tốt lắm. Nàng đang muốn thả màn xuống, bỗng nhiên nghe thấy Tùng Cách hô nhỏ: “Chủ tử nhìn kìa!” Nàng kinh ngạc nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, trên một chạc cây hoè già có một đứa bé, khoảng bảy tám tuổi để đầu trọc, thì ra là Hậu Di.
Bỗng nhiên nhìn thấy huynh đệ, cảm giác buồn vui lẫn lộn thật khó nói thành lời. Hậu Di cũng nhìn quanh đoàn xe của triều đình, chỉ là có quá nhiều xe, hắn không biết tỷ tỷ của mình ở trên chiếc xe nào.

Anh Minh sốt ruột, lại không thể lên tiếng, Hậu Di còn nhỏ tuổi, trong tình huống này có thể được tha thứ nhưng nếu nàng đáp lại hắn sẽ trở thành chuyện tổn hại đến thể diện. Nàng chỉ có thể nỗ lực vén rèm, hy vọng tầm mắt của Hậu Di có thể dời qua đây. Cuối cùng hắn cũng thấy nàng, ở trên cây nhún lên hai cái, cố sức vẫy tay với nàng, mặt khác nhỏ giọng nói với người bên dưới: “Nhị ca, ta thấy nhị tỷ! Ta thấy nhị tỷ rồi!”
Hậu Phác đứng dưới tàng cây, bởi vì hắn đã là một thiếu niên, nếu dám phá hỏng quy củ nhường đường cho hoàng gia sẽ bị chém đầu. Cho nên hắn ở phía dưới chờ tin, đỡ đệ đệ trèo lên cây tìm người. Bọn họ dùng cách này nhìn thấy tỷ tỷ đã tiến cung nửa năm, nước mắt của Anh Minh như chuỗi hạt châu bị đứt, tí tách rơi xuống xiêm y trước ngực.
Nàng vẫy vẫy chiếc khăn tay, tỏ vẻ bản thân sống rất tốt. Ánh mắt tỷ đệ chạm nhau cũng chỉ được một khoảnh khắc, xe kiệu đi qua nên không còn nhìn thấy nữa.
Nếu không gặp thì thôi, gặp rồi trong lòng càng thêm buồn bã. Tùng Cách vội buông màn cửa sổ, lau nước mắt cho nàng: “Chủ tử đừng khóc, nếu khóc sưng mắt rồi, lão Phật gia hỏi đến lại không biết trả lời thế nào.”
Đúng vậy, sao nàng lại không biết chứ nhưng khó chịu nên không nhịn được. Nàng dựa vào vai Tùng Cách nói: “Ta không muốn tiến cung, ta muốn về nhà.”
Tùng Cách đi theo nàng đã lâu, biết nàng là người cẩn thận, chưa bao giờ thể hiện tính nóng nảy, hôm nay như vậy, tám phần là có nguyên nhân khác.
“Bởi vì người cãi nhau với Vạn tuế gia, trong lòng khó chịu, vì vậy mới không muốn tiến cung phải không?” Tùng Cách nháy mắt nói: “Trước kia người không để bụng ngài ấy, hiện giờ ta thấy người không giống thường ngày, không phải là người thích ngài ấy rồi chứ?”
Trái tim của Anh Minh giống như bị người khác bóp trúng, lập tức co thắt lại. Nàng đỏ mặt, thẹn quá hóa giận rồi quát nhỏ: “Ngươi bị điên à, suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”
Tùng Cách le lưỡi, có phải suy nghĩ bậy bạ hay không, trong lòng người tự biết rõ.
Thật ra chuyện cô nương thích một nam nhân là chuyện hết sức bình thường. Hoàng đế đang trong độ tráng niên, vẻ ngoài lại tuấn tú, tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng người ta là người tôn quý nhất trong thiên hạ, bao nhiêu nữ nhân tình nguyện tranh đến vỡ đầu chỉ vì muốn hắn ưu ái, chủ tử của nàng động tâm với hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, Hoàng đế đối với chủ tử của nàng cũng không tệ, có đồ ăn ngon nguyện ý nhường cho nàng ấy, cho nàng ấy một đống bạc để xài, quan trọng nhất là dạo này hắn không còn trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy mỗi ngày trôi qua đều không cần lo lắng đề phòng, quả thật là sống thoải mái như thần tiên vậy. Còn nhớ trước đây, Hoàng đế đáng sợ thế nào, hắn ít khi nói cười, ánh mắt cũng lạnh như băng, tuy hiện tại không phải trở nên rất tốt nhưng so với trước kia thì đã giống như hai người khác nhau.
Tùng Cách nói: “Người thích ngài ấy là đúng, hai ngày nữa người đã là Hoàng hậu, chỉ có thích ngài ấy thì cuộc sống của người mới trở nên tốt đẹp.”
Anh Minh lắc đầu: “Thích rồi sẽ lo được lo mất, thích rồi sẽ muốn độc chiếm, ta không muốn biến thành người như vậy cho nên không thích ai vẫn là thoải mái nhất.”
Có thích hay không không phải do người khác nói, phải hỏi lòng mình mới biết được. Tùng Cách nói: “Người muốn độc chiếm thì cứ độc chiếm, dù sao người cũng là chính cung nương nương, trong hậu cung người là lớn nhất.”

Anh Minh lại bật cười, tiểu nha đầu không hiểu thế sự, người ta là Hoàng đế, ngươi muốn độc chiếm là có thể độc chiếm ư?
Nói thật một câu, nàng không sợ phải tranh đấu với các phi tần khác ở hậu cung, chỉ là nàng không tin tưởng nhưng rốt cuộc là không tin tưởng cái gì chứ, có lẽ là Hoàng đế, cũng có lẽ là bản thân nàng. Hoàng đế thì không nói, trên đời này sợ là tìm không ra nam nhân nào bừa bãi hơn hắn, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, trừ ngoại hình đẹp ra thì không có chỗ nào đáng khen. Còn bản thân nàng cho đến hiện tại vẫn luôn thuận theo ý trời, vận mệnh đã sắp xếp như vậy nàng cũng không cách nào phản kháng, điều nàng có thể làm được là chấp nhận số phận, chấp nhận chính là thắng lợi lớn nhất.
Nàng là khuê nữ của Nạp Công gia, điều đầu tiên phải học là tự bảo vệ mình, bảo vệ được trái tim của bản thân thì trên đời này sẽ không có ai có thể tổn thương nàng. Tình cảm của hắn và Thâm Tri cuối cùng có kết quả thế nào, nàng chưa từng quên, lễ tang của Hoàng hậu tổ chức ở Chung Túy cung, Hoàng đế trừ việc lệnh cho đại thần khóc tang, bản thân lại chưa từng đặt chân vào linh đường. Nhà Đế vương làm gì có tình cảm thật lòng, hiện tại thái độ tốt là bởi vì ngươi còn có chút tác dụng, nếu ngươi nhất thời hồ đồ yêu hắn, tương lai trừ việc chuốc khổ ra thì còn có cái gì?
Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường, đầu nàng dựa vào thành xe, càng suy nghĩ đầu óc lại càng kích động thêm. Anh Minh cảm thấy bản thân nên cẩn thận ngẫm lại, đạo lý lớn nàng đều hiểu, muốn phân tích tình huống trước mắt, nàng cũng có thể giải thích rõ ràng nhưng còn trái tim của nàng thì sao... Nàng luôn thẳng thắn đối diện với nội tâm của bản thân, vạch rõ ranh giới giữa yêu và hận, chỉ có người kia càng ngày càng khiến nàng cảm thấy khó lựa chọn. Nàng cũng từng giận bản thân, mắng mình không có tiền đồ cả trăm lần, trước đây Hải Ngân Đài tốt như vậy, nàng đối với hắn nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy có thể ở chung, cuộc sống cũng thoải mái. Hiện giờ gặp gỡ một tên bá vương ngốc, hành xử không phân biệt nặng nhẹ, cảm tình của nàng đối với hắn lại càng sâu đậm hơn Hải Ngân Đài. Chẳng lẽ thật sự bởi vì hắn cho nàng đồ ăn sao? Dạ dày nối liền với tim? Cái này quá vô lý rồi, cũng không phải năm sau mất mùa, chẳng lẽ phải vì hai miếng ăn mà bán mình?
Trời sắp sập rồi, Anh Minh đau lòng muốn chết, vẫn còn buồn bực chuyện ở Nhã Ngoạn trai. Trước kia loại chuyện này sao có thể khiến nàng nhớ lâu được, hiện tại mình lại trở nên hẹp hòi, vì mấy câu nói của hắn mà phiền lòng lâu như vậy.
Xe ngựa đi vào Thần Võ môn, dừng lại trước Thuận Trinh môn, nàng cố gắng ổn định cảm xúc, xuống xe hầu hạ Thái Hoàng Thái hậu đổi sang kiệu. Hoàng đế cũng đến hiếu kính Hoàng tổ mẫu, hai người một trái một phải đỡ lão thái thái lên kiệu, sau đó lại đỡ Hoàng Thái hậu nhưng cả hai chỉ làm tròn bổn phận, ánh mắt chưa từng chạm nhau một chút nào.
Thái hậu phát hiện manh mối: “Các con làm sao vậy?”
Hoàng đế trả lời: “Tất cả đều tốt, Hoàng ngạch nương yên tâm.”
Lúc hắn nói lời này, vẫn không dám giương mắt nhìn Anh Minh một cái nào, cho đến khi nàng theo nghi thức rời khỏi, hắn ngơ ngác đứng một lát mới bước lên kiệu Cửu Long của mình, đi vào cung từ đường phía đông, về Dưỡng Tâm điện.
Lễ vạn thọ trôi qua, tấu chương trên bàn của hắn đã chất cao như núi, hắn ngồi trước bàn ổn định tinh thần, bắt đầu cầm bút phê duyệt. Bận rộn đến nửa đêm, lúc hạ bút thì Đức Lộc trình con dấu giả lên, nhìn đồ vật ở trong tay khá tinh xảo, xem ra nàng vì lừa hắn cũng tốn không ít tâm sức. Trước kia, con dấu này là vật tượng trưng cho sự sỉ nhục, hiện tại tính chất đã thay đổi, hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nàng chuyên tâm điêu khắc dưới ánh đèn, còn chuyện có lừa gạt hay không, ai quan tâm đến nữa chứ!
Sai người tìm cái hộp đến, đặt con dấu và chuỗi hạt già nam vào trong. Sướng Xuân viên có Nhã Ngoạn trai, chuyên thu thập vũ khí và các loại mô hình nhỏ về thiết kế thuyền, hiện tại hắn muốn xây một tòa Quy Tâm đường bên cạnh mình, đặt hết thảy những gì liên quan đến nàng vào trong đó, cho dù là đồ vật hay là tình cảm.
Đức Lộc đứng cạnh quan sát tất cả, bi thương có cảm giác không nói nên lời. Vạn tuế gia làm sao vậy? Từ trước đến nay ngài là chủ nhân của thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng lẽ hiện tại bắt đầu muốn yêu đơn phương ư? Trước kia hắn cảm thấy loại chuyện này không thể nào xảy ra trên người Vạn tuế gia nhưng mà hiện tại xem ra thật sự là đắng như ăn phải hoàng liên. Đêm đã khuya, Vạn tuế gia mang hộp nhỏ đi cất, Đức Lộc ôm phất trần đứng ở trước cửa phòng trực đêm. Bầu trời lấp lánh ánh sao, hắn híp mắt nhìn, hiện tại lòng của hắn cũng tràn ngập ưu thương giống như Vạn tuế gia.
Có lẽ là Vạn tuế gia mới biết yêu nên đôi khi hành vi cũng khiến người khác hơi khó hiểu. Hôm sau tan triều, hắn ngồi một mình trong Cần Chính điện, nhìn tờ giấy trắng hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng dặn dò: “Tìm cho trẫm cây kéo với kim chỉ.”

Đức Lộc không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn nhanh chóng dâng lên đồ vật chủ tử muốn, nói: “Vạn tuế gia, ngài muốn vá cái gì? Nô tài sẽ cho truyền người của Tứ Chấp khố…”
Hoàng đế vẫy vẫy tay, cắt ngang lời nói của hắn.
Tay trái cầm giấy trắng, tay phải cầm kéo cắt, hắn bắt đầu cắt một hình tròn. Sau đó lại cắt một lỗ nhỏ ở giữa, rồi xỏ chỉ xuyên qua.
Không có cây gậy bằng gỗ phải làm sao bây giờ, tìm một cây bút bẻ gãy đầu bút là được rồi. Hắn tỉ mỉ vòng một đoạn chỉ khác nối với cán bút, đợi sau khi hoàn thành tất cả, ngước mắt lên, đối diện với hắn là khuôn mặt mập tròn đang khó hiểu của Đức Lộc, hắn cũng không để ý đến, đứng dậy đi về phía vườn hoa của Từ Ninh cung.
Thời tiết đẹp nên có vài con bướm, Từ Ninh cung trồng nhiều hoa, đi trên con đường mòn, thỉnh thoảng có thể thấy mấy con bướm bay ngang. Hoàng đế cầm cán bút đứng trước một bụi hoa, hạ lệnh phong tỏa các lối ra vào, không cho phép một ai bước đến.
Lúc này vườn hoa không có ai, chỉ còn Đức Lộc và Tam Khánh đứng ở phía xa, hắn lúng túng cầm cán bút quơ lên nương theo hướng gió, trang giấy nhẹ nhàng tung bay trên tay áo của hắn, đáng tiếc những con bướm giống như không nhìn thấy. Làm sao bây giờ, lại giơ bút cao hơn một chút, nhẹ nhàng lắc lư giống như cô nương đang phất khăn lụa. Hành động này của Vạn tuế gia khiến đám tâm phúc ngự tiền đứng cách đó không xa hoảng sợ đến tim ngừng đập.
Tam Khánh nói: “Quản sự, chủ tử đang làm gì vậy?”
Đức Lộc nhíu mày: “Ta cũng không biết, chẳng lẽ đang làm phép?”
Vì thế hai người vò tay áo suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, thấy Vạn tuế gia quơ trang giấy đến con bướm trước mặt, Tam Khánh nói hắn hiểu rồi: “Vạn tuế gia là đang bắt bướm đấy.”
Thật là một phát hiện kinh hãi thế tục, Tam Khánh nói xong, hoảng sợ nhìn thoáng qua Đức Lộc.
Trong lòng Đức Lộc bất ổn: “Khánh tử, ngươi có thấy gần đây Vạn tuế gia thay đổi rất nhiều hay không?”
Tam Khánh gật gật đầu: “Đến mức chúng ta sắp không nhận ra rồi.”
Vạn tuế gia của quá khứ anh minh cỡ nào, là chủ tử không ai bì nổi, hiện tại lại nhàn nhã bắt bướm trong vườn hoa, biến hóa này thật sự khiến người ta khó hiểu. Đức Lộc nói: “Hôm qua trong vườn, tám phần là cô nương than vãn chuyện này với lão nhân gia, nếu không tại sao ngài ấy lại nghĩ đến cái trò chỉ có nữ nhi mới chơi này?”
Tam Khánh than ngắn thở dài: “Chủ tử của chúng ta sau này sẽ không sợ thê tử chứ? Tại sao ta lại cảm thấy Anh cô nương nói cái gì thì chính là cái đó vậy, tuy chủ tử của chúng ta cũng có lúc rống giận...”
Thế nhưng hành động rống giận này là một chiêu cuối cùng để duy trì tôn nghiêm, giống như hấp hối giãy giụa ứng chiến thôi. Đương nhiên dù có vậy thì chuyện sợ thê tử cũng chỉ là nói quá lên, một người nắm giữ cả thiên hạ dù thế nào cũng sẽ không thể lưu lạc đến bước đó.
Đức Lộc nói: “Chủ tử nguyện ý nâng đỡ cô nương thì chắc chắn trong lòng đã có nàng nên mới có chuyện nàng nói sao thì là vậy. Tiểu tử ngươi lăn lộn đến hôm nay cũng chưa có gần gũi cô nương nào, chờ ngày nào đó ngươi gặp gỡ được thì ngươi sẽ hiểu điều kì diệu bên trong.”

Hai người thổn thức nhìn về nơi xa, cách Vạn tuế gia bắt bướm có hơi sai, vậy nên bướm thì không bắt được nhưng lại đưa tới một con bọ xít.
Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện Hàm Nhược các ở phía bắc có người đi ra, nhìn kỹ thì thấy Anh cô nương đang dìu Thái hậu. Có lẽ là Thái hậu đã dắt cô nương vào vườn hoa lễ phật từ sớm, lão chủ tử thích yên tĩnh, không muốn đông người theo hầu, chỉ để lại hai đại nha đầu ở bên cạnh, vì vậy bọn họ canh chừng ở Tùy Tường môn mà quên mất mấy chỗ cung các trong vườn.
Đức Lộc ảo não không thôi, muốn đến nhắc nhở Vạn tuế gia, đáng tiếc không kịp nữa rồi, Thái hậu và Anh cô nương đều đã nhìn thấy, đứng trợn mắt há hốc mồm ở lan can cẩm thạch trắng.
Thái hậu khó hiểu: “Hoàng đế đang làm gì vậy?”
Anh Minh cảm thấy bá vương ngốc này đúng là ngốc đến hết thuốc chữa: “Chắc là muốn đuổi muỗi.”
Đuổi muỗi trong vườn hoa? Không phải bị trúng tà chứ! Thái hậu gọi một tiếng Hoàng đế, vẻ mặt Hoàng đế chợt cứng ngắc, miễn cưỡng bình tĩnh lại rồi mới xoay người qua. Kết quả nhìn thấy Anh Minh cũng ở đây, hắn vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ cười với Thái hậu: “Tại sao Hoàng ngạch nương lại đến đây?”
Thái hậu vươn tay lại chỉ chỉ: “Ta đã ở đây từ lâu rồi, Anh Minh cùng ta đến lễ phật. Con lấy gậy làm gì vậy, Anh Minh nói con đang đuổi muỗi.”
Anh Minh cười không nổi, thầm nghĩ tại sao người lại bán đứng ta, Hoàng đế ngượng ngùng nói: “Đúng là nhi tử đang đuổi muỗi đó.”
Làm sao Thái hậu có thể không nhìn ra, bọn họ nói chuyện tinh tinh có qua có lại như vậy, bà đã biết là bọn họ thông đồng lừa gạt bà. Thái hậu là người thức thời, lại muốn tác hợp cho bọn họ nên đã nói: “Buổi trưa trời nóng, ta phải trở về ngủ trưa. Anh Minh ở lại hầu hạ quạt mát cho chủ tử của ngươi đi, đuổi muỗi một lát thì nên trở về, nếu không lại thời tiết nóng sẽ bị say nắng.”
Anh Minh nhận lệnh, nhún người cung tiễn Hoàng Thái hậu, hai cung nhân dìu Thái hậu đi về hướng cửa nhỏ ở phía bắc.
Xoay người nhìn Hoàng đế, hắn không có chỗ trốn, lặng lẽ giấu bàn tay cầm trang giấy kia ở sau lưng. Anh Minh phẩy quạt tròn đi đến, theo lời Thái hậu dặn quạt cho hắn hai cái. Hôm qua vừa mới cãi nhau không vui, hiện tại cũng không tỏ sắc mặt tốt với hắn nhưng nghĩ lại, vốn cũng không có thâm thù đại hận gì nên biết rõ còn cố hỏi: “Vạn tuế gia, ngài đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt Hoàng đế trắng bệch, buồn bực nói: “Không cần nàng lo.”
Anh Minh cười một tiếng, vươn tay về phía hắn: “Đưa ta xem với nào.”
---
[*] Đại Vũ: là một vị vua huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, ông nổi tiếng với việc chống lũ. Trong một câu chuyện phổ biến kể rằng ông mới chỉ kết hôn bốn ngày khi được giao nhiệm vụ chống lũ. Ông nói lời tạm biệt với vợ mình, không biết khi nào mình sẽ trở lại. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói rằng vợ mình đang sinh đẻ. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha, gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đều từ chối đi vào cửa, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.