“Khụ khụ......” Trừ trong màn, truyền ra một chuỗi tiếng ho khan. Song, cũng là Hoàng Hậu mở miệng: “Tất cả hãy bình thân.”
“Tạ nương nương.” Mọi người cảm tạ thánh ân, rồi mới ngoan ngoãn đứng dậy theo khuôn phép.
Thượng Trang cúi đầu, cảm thấy Hoàng Hậu đứng dậy tiến lại đây, rồi sau đó nghe nàng nói: “Thánh Thượng long thể không khỏe, theo ý của Bổn cung, tuyển tú ở nơi nào cũng giống nhau. Nay đem nhóm người các ngươi truyền đến, cũng là truyền đạt ý của Thánh Thượng.”
Mọi người không nói, lẳng lặng mà nghe Hoàng Hậu nói.
Nàng liếc nhìn thái giám ở bên cạnh một cái, thái giám hiểu ý, bước lên phía trước, đem mâm gì đó trình lên. Hoàng Hậu đưa tay lấy lớp trên vải lụa, trên đó viết rất nhiều tên.
Nàng đọc khẽ: “Úc Chỉ Nhu.”
Nữ tử bị kêu tên hết sức kích động, vội bước ra một bước, quỳ xuống nói: “Nô tỳ ở đây.”
Hoàng Hậu cúi đầu liếc nhìn nữ tử trước mặt một cái, chậm rãi mở miệng: “Thánh Thượng long ân, sắc phong nữ nhi Thiếu phủ Úc Chỉ Nhu làm tứ phẩm, Thuận Nghi.”
Nữ tử cuống quít dập đầu: “Nô tì tạ Thánh Thượng long ân!”
“Đứng lên đi.” Hoàng Hậu hướng nàng nói.
Úc Thuận Nghi lại cảm tạ thánh ân rồi mới đứng dậy.
Ngay sau đó, lại sắc phong nữ nhi Đình Úy Trang Tịnh Nhi làm Phân Nghi, nữ nhi Thái Bộc Lã Tây làm Đức nghi.
Ba vị phụ thân của các nàng có chức quan cấp bậc giống nhau, cho nên cấp bậc của các nàng cũng như nhau, đều là theo tứ phẩm.
Làm Thượng Trang cảm thấy khó hiểu nhất là những tú nữ còn lại, thế nhưng không được sắc phong làm phi tần. Cũng là mượn miệng Hoàng Hậu, đem từng người chỉ hôn cho các vị Vương gia.
Rất nhiều điều kỳ quái nha, thái giám mang đến gần hai mươi tên tú nữ, thế nhưng Hoàng Đế chỉ để lại ba tên cho mình. Quang Thành Vương, liền ban thưởng ba tú nữ cho hắn.
Thượng Trang mơ hồ cảm thấy, sự tình càng ngày càng kỳ quái.
“Mộ Dung Vân Khương, tứ hôn cho Hoàn Vương.”
Hoàng Hậu vừa mới nói xong, Mộ Dung Vân Khương chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, ngẩng đầu nhìn người trước.
Mà Thượng Trang, cũng hết sức kinh ngạc.
Mộ Dung Vân Khương lại lạc tuyển, đây là điều mà nàng nghĩ không bao giờ xảy ra.
Cư nhiên, lại đem nàng chỉ hôn cho Hoàn Vương!
Nàng không biết, đây có thật sự là ý của Hoàng Đế, hay là chủ ý của Hoàng Hậu.
Tay giấu trong tay áo từ từ nắm chặt, vậy còn nàng thì sao? Vận mệnh của nàng, là gì đây?
Hơi hơi cắn môi, nếu như cũng đem nàng chỉ hôn cho một vị Vương gia nào đó, có lẽ, lại là một chuyện tốt. Ít nhất, nàng không cần phải đội lên cái thân phận An Lăng Vu giả này, ở trong cung nhắm mắt theo đuôi(*giống như là sống dưới thân phận kẻ khác ý) mà sống.
Nhưng, sự thật sẽ như nàng mong muốn sao?
Bất giác ngừng lại hô hấp, nàng gần như quên mất, giờ phút này còn đang an bài chỗ cho Mộ Dung Vân Khương.
Hoàng Hậu thấy Mộ Dung Vân Khương nhìn thẳng vào nàng, bất giác lấy làm kinh hãi, chưa từng có người nào dám cả gan nhìn thẳng nàng như vậy. Lạnh mặt, mở miệng: “Còn không tạ ơn?”
Ánh mắt của mọi người đều lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Vân Khương, nàng vẫn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên như cũ, nhưng là khoảnh khắc này, đột nhiên chuyển hướng đến người trên giường rồng. Dùng sức cúi đầu, cắn răng nói: “Thánh Thượng, nô tỳ không muốn!”
Thượng Trang chỉ cảm thấy hít vào một ngụm lãnh khí, mặc dù là từ miệng Hoàng Hậu nói ra, nhưng vẫn là ý chỉ của Hoàng Đế.
Mà Mộ Dung Vân Khương nàng, cư nhiên lại kháng chỉ!
“Lớn mật!” Hoàng Hậu lớn tiếng quát.
“Khụ khụ......” Hoàng Đế lại ho khan vài tiếng, Thượng Trang nhìn thấy, màn trướng màu vàng sáng kia đột nhiên hơi hơi có động tĩnh. Nghe thanh âm của hắn truyền đến: “Hửm? Vì sao?