Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 34: Lấy lòng



Thượng Trang tỏ vẻ kinh ngạc.

Bà con xa.

Nàng mới biết, mẫu thân của Hiền phi là cô cô của An Lăng phu nhân, không phải là cô cô ruột, mà là quan hệ cô bạn dì. Đây là bà con xa, thật có thể nói là cách xa nhau thiên sơn vạn thủy cũng không quá đáng.

Thảo nào, khi các tú nữ vừa mới đặt chân ra khỏi Càn Thừa Cung, Hiền phi liền ngồi loan kiệu vội vàng chạy tới, lại cố ý muốn hỏi thăm về An Lăng Vu.

Nhưng, khi biết được nàng bị giáng xuống làm cung nữ Hoán Y Cục, nàng ta vẫn không hề tỏ ra hời hợt với nàng.

Thượng Trang chỉ cảm thấy trong lòng bấn loạn, không có ai với bất kỳ lý do gì vì giúp nàng mà đắc tội với Hoàng Đế. Nhất là với thân phận địa vị hiện nay của Hiền phi, ngay cả khi nàng không để ý đến bản thân mình cũng không thể không quan tâm đến tiền đồ của Nguyên Duật Diệp.

Hiền Phi thấy nàng vẫn cúi đầu không nói lời nào, cười nói: “Tốt lắm, ngày sau ở nơi này của Bổn cung, không cần câu nệ lễ tiết, nếu trong cung có chuyện gì cứ nói với Bổn cung.”

Thượng Trang ngạc nhiên, vừa muốn cự tuyệt, lại thấy nàng ta lấy một chiếc bình, từ bên trên đưa xuống cho nàng, cười nói: “Ngươi nên nhớ rõ điều đó. Đây là hoa hồng hương lộ mà Bổn cung rất vất vả mới lấy được.”

“Nương nương…”

Hiền phi đem bình nhét vào trong tay của nàng, nhíu mày nói: “Đây chỉ là một vật nhỏ, ngươi muốn từ chối Bổn cung sao? Chẳng lẽ ngươi không nể mặt Bổn cung ư?”

Thượng Trang vội lắc đầu: “Không, nô tỳ sao lại có ý đó được?”

Hiền phi cười nói: “Bổn cung chỉ nói đùa thôi, nhìn ngươi kìa, liền xem là thật à?”

Thượng Trang có chút lúng túng đem bình nắm chặt trong tay, lặng lẽ nhìn Hiền phi một cái, suy nghĩ một chút, mới mở miệng: “Nô tỳ cả gan xin hỏi nương nương, nương nương có biết vì sao Thánh thượng… Thánh thượng không thích người nhà An Lăng không? ” Nàng vốn muốn nói là “hận”, nhưng cuối cùng lại đổi sang từ khác.

Nụ cười trên mặt Hiền phi khẽ tắt, đưa mắt nhìn nàng, lắc đầu: “Chuyện này Bổn cung cũng không biết, nhưng ngươi yên tâm, có lẽ là Thánh thượng đã hiểu lầm ngươi. Đợi khi nào có cơ hội, Bổn cung sẽ nói chuyện với người, ngươi sẽ không cần làm việc ở Hoán Y Cục nữa.”

Nghe vậy, Thượng Trang không biết nên nói gì. Từ mama cũng không còn làm khó nàng nữa, không lẽ việc này cũng nhờ Hiền phi sao?

Nàng ta đã chiếu cố nàng như vậy, nên hiện tại nàng cũng không cầu xin chuyện gì.

Bỗng nhiên, Thượng Trang chợt nghĩ tới chuyện cung nữ bị đánh chết đêm qua, khẽ cắn môi. Hiền phi cũng không phải là người nương tay, từ chuyện hôm qua là có thể nhìn ra được điều đó. Mà nàng đối với mình như thế, tất nhiên cũng không hề đơn giản.

Chẳng qua, vào lúc này nàng không thể nghĩ ra trên người mình có cái gì đáng giá như thế.

Nhưng nếu Hiền phi nói như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là nói: “Nô tỳ tạ ơn nương nương.”

Đi đâu cũng không sao cả, miễn là nàng còn sống.

Thật ra, nếu như ở Hoán Y Cục có thể làm cho nàng sống an bình trong cung, cho dù có chút tủi thân nàng vẫn cam lòng. Chỉ là, hôm nay Hiền phi đã nói như vậy, nàng tốt nhất không nên cự tuyệt.

Nhưng nàng cũng mơ hồ cảm thấy, cuộc sống của nàng đã bắt đầu không yên bình nữa. Dù sao, nàng chỉ là cung nữ. Thở dài một tiếng, rất nhiều chuyện, đều là thân bất do kỷ.

Từ Trữ Ninh cung đi ra ngoài, nàng mới nhớ đến chuyện giao hẹn cùng hắn.

Chẳng biết tại sao, nhớ tới hắn, tâm tình của nàng trở nên tốt hơn.

Thì ra là, không hỏi, không biết, cũng có thể tốt đẹp như vậy.

Không tự chủ cười thành tiếng, chân bước nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.