Mạc Kỉ Hàn chỉ cảm thấy đầu cháng váng mờ mịt, khí lực toàn thân cơ hồ xói mòn hầu như không còn, mí mắt khô ráp rất trầm trọng đến mức muốn tỉnh lại mà không thể mở ra được, nhưng có một cái gì đó chạy dọc trên cơ thể gây khó chịu, khi cái đó trượt gần đến cổ, y mãnh liệt mở mắt.
Nhưng ánh mắt tuy mở lại chỉ là một mảnh mơ hồ, bên tai truyền đến một tiếng kinh hô nho nhỏ, tiếp theo có người hỏi y: “Ngươi đã tỉnh?”
Tầm mắt rốt cục tìm được tiêu cự, thì ra là tiểu cung nữ gần đây hay chiếu cố mình, thấy nàng cầm khăn đang giúp mình, Mạc Kỉ Hàn theo bản năng nhìn xuống, nháy mắt sắc mặt xanh mét: “Đi ra ngoài!”
Tiểu Mạc bị y làm hoảng sợ, cắn cắn môi có chút co rúm lại nói: “Nhưng mà…… Ngươi hơi phát sốt……”
Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn càng khó coi hơn, hai tay đang chống thân thể không ức chế được mà phát run, thanh âm càng trở nên tàn bạo: “Đi ra ngoài!”
Tiểu Mạc càng sợ hãi, nhanh chóng nói: “Hảo hảo, ta đi ra ngoài. Thuốc ta để ở đây, ngươi phải nhớ uống.” Nói xong liền chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng mới đi được vài bước lại dừng lại: “Mà…… Ta gọi là Mạc Ngôn, với Liễu Oanh tỷ tỷ canh giữ ở bên ngoài, có chuyện gì thì kêu chúng ta.”
Mạc Kỉ Hàn cũng không còn khí lực chống đỡ thân thể, vừa thu lực lại thì trực tiếp gục trên giường, toàn thân giống như bị mở toang ra rồi khâu lại, tất cả đích xương cốt đều kêu gào đau đớn, nhưng cái đó không tính, cái chính khiến y thống khổ chính là động tác vừa mới gây ra từng trận đau đớn, không chút lưu tình gợi lại trí nhớ của y, ký ức đêm đó lại khuấy nhiễu, gắt gao quấn quít lấy y.
Hai tay che kín khuôn mặt, ngón tay không tự giác nắm chặt thành nắm, càng nắm càng chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, vì sao chuyện này lại phát sinh? Chẳng lẽ Nhậm Cực còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
Mạc Kỉ Hàn không khỏi cười khổ, đúng vậy, đương nhiên là không đủ, sao lại đủ chứ? Hắn còn chưa nghe được mình cầu xin, hắn còn chưa đem tôn nghiêm của mình hoàn toàn chà đạp dưới chân, nên tất nhiên là không đủ. Nhưng bản thân mình dù thế nào cũng không thể quỳ xuống cầu xin hắn, tự tôn còn sót lại là cột trụ giúp nâng đỡ y, tuyệt đối không thể mất đi!
Cho nên có thể đoán những ngày trước mắt tuyệt đối không tốt, bây giờ nghiễm nhiên đã muốn trở thành người trên chiến trường, trong cuộc chiến của y và Nhậm Cực, tuy rằng không có tiếng kim loại vang khắp trời, nhưng lại tàn khốc hơn, không xong nhất chính là y hoàn toàn ở thế hạ phong, không có ưu thế, y lấy cái gì để đấu với Nhậm Cực.
Trong không khí tràn ngập mùi hương dược nồng đắng, trong lòng Mạc Kỉ Hàn càng đau đớn hơn, chén dược kia này ngay tại đầu giường cách mình không xa, ánh mắt y chăm chú nhìn phần trên mặt, nhìn chằm chằm chén dược nóng hôi hổi đang dần dần chuyển lạnh, cho đến khi chỉ còn một chút khói mờ yếu ớt tỏa nhè nhẹ trong không khí mới miễn cưỡng đưa tay bưng nó lên uống một ngụm.
Y không có sức để ngăn cản, chỉ có thể dưỡng hảo tinh thần để ứng phó những chuyện sắp tới có thể xảy ra. Mạc Kỉ Hàn thử vận khí, nội lực vẫn lưu chuyển không hề bị hư tổn, thế nhưng lại không đến năm thành công lực, làm sao mới có thể chống lại Nhậm Cực?
Nhớ đến trận đánh nhau đêm qua, ánh mắt Mạc Kỉ Hàn trầm trầm, Nhậm Cực rõ ràng giống như mèo vờn chuột mà trêu cợt y, chỉ vì thực lực hai người cách nhau quá xa. Bất quá cũng bởi vì như thế, trong lúc giao đấuy mới phát hiện Nhậm Cực không hề phòng bị y, mà cái này, chính là cơ hội.
Chỉ có một cơ hội mà thôi, y phải nắm lấy thật chặt, chén dược bị y nắm trong tay quá chặt mà nát vụn, cho đến khi ngoài trước cửa truyền vào một tiếng động rất nhỏ, y mới đột nhiên bừng tỉnh.
Một thân hình nhỏ nhắn rón ra rón rén tiêu sái tiến vào, ghé vào phòng ngủ vén bức màn che ló đầu vào nhìn, tiếp xúc với ánh mắt Mạc Kỉ Hàn, mới đầu rất hoảng sợ, một lúc sau mới vén màn đi vào, nói năng có chút lộn xộn: “Ngươi… ngươi còn chưa ngủ a… Liễu tỷ tỷ đã đi đến phòng bếp rồi, ta nghĩ ngươi đang ngủ, cho nên muốn đến xem, việc này… không có ý gì khác.”
Mạc Ngôn nói xong, tiếp nhận chén dược trong tay Mạc Kỉ Hàn: “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài.” Trong lòng đột nhiên nhớ đến, đối với người đang an trí trong tẩm cung Thiên điện của Hoàng Thượng, chưa từng nói đến tên của y, nàng cũng không nghe bất luận kẻ nào đề cập đến.
Đi ra gian ngoài, nhìn thấy Liễu Oanh đang ngoắc nàng, nhanh chóng bước đến, Liễu Oanh lôi kéo hỏi nàng: “Tiểu Mạc, y thế nào rồi?”
Tiểu Mạc nhìn nhìn thức ăn đặt bên cạnh: “Y vừa mới uống thuốc xong.”
Vừa dứt lời, Trịnh công công sắc mặt mệt mỏi tiêu sái tiến vào, hai người vội vàng quỳ xuống: “Trịnh công công.”
Trịnh công công tùy tiện lên tiếng, chọn một ghế dựa ngồi xuống: “Gần đây y thế nào???”
Tiểu Mạc vừa định mở miệng đáp, Liễu Oanh vội vàng giật nhẹ dưới ống tay áo của nàng: “Hồi bẩm công công, vẫn như trước ạ.”
“Ân, hảo hảo chăm sóc y, nhớ kỹ, đừng tiếp tục gây chuyện rắc rối.” Trịnh công công nói xong đứng lên, “Ta có việc phải xử lý, thời gian sắp tới không thường xuyên tới đây, các ngươi giúp ta để ý một chút.”
Chết tiệt Đỗ Thừa, ta còn chưa có chết, bất quá ra cung một tháng, dám vọng tưởng có thể thay thế vị trí của ta, không nể mặt ta một chút nào cả, bọn nô tài bên dưới há đều muốn tạo phản!
Liễu Oanh quỳ gối xuống khấu đầu: “Dạ, nô tỳ mới vừa nấu cháo xong, đang định dâng lên.”
Trịnh công công đứng lên khoát tay: “Đi đi, trong khoảng thời gian này ba ngày ta sẽ đến một lần nghe bẩm báo, nhớ kỹ những chuyện ta dặn trước đây.”
“Dạ”
Đợi Trịnh công công đi ra ngoài, Tiểu Mạc lôi kéo Liễu Oanh nói: “Liễu tỷ tỷ, ngươi có biết người kia gọi là gì không? Quả thật đã nhiều ngày rồi mà không biết, cảm thấy thật không được tự nhiên.”
“Tiểu Mạc, ngươi có biết ý nghĩa tên ngươi không?”
“Liễu tỷ tỷ……”
Liễu Oanh sắp xếp lại mâm thức ăn bưng lên: “Tiểu Mạc, Trịnh công công vừa rồi mới nói ‘đừng gây ra chuyện rắc rối’, ngươi sao cứ muốn xen vào chuyện của ngươi kia, nghĩ thật kỹ xem y vì cái gì mà phải cho người biết tên.”
Nói xong Liễu Oanh liền đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn đang xuất thần, trong ánh mắt có ánh sáng lạnh làm nàng cảm thấy cả kinh, tay nhịn không được mà run lên, chén đũa trong mâm va vào nhau vang lên khe khẽ.
Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn đảo hướng qua nơi phát ra âm thanh, Liễu Oanh nhanh chóng cúi đầu đi vào, đem mâm bưng đến, thấy sắc mặt y tiều tụy gầy yếu rất muốn nói thêm cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thấp đầu, không nói được lời nào mà tiêu sái đi ra ngoài.
Bước ra Thiên điện ấm áp, gió ngoài hành lang gấp khúc đập vào mặt, tuy rằng đã qua tết âm lịch, nhưng lúc này sắc trời lại không có gì khởi sắc. Trịnh công công nhịn không được run cầm cập, lại nghĩ tới hôm nay trong lúc tảo triều nhìn sắc mặt Nhậm Cực âm trầm, nhịn không được thở dài.
Nhóm các lão già kia, bởi vì Hoàng Thượng gần đây đều lo đối phó với Phù Ly cho nên mới quá an nhàn, thế nhưng lâm triều đầu năm mới người thứ nhất phát ngôn lại sống chết muốn hắn cấp bách lập Hậu, hơn nữa đứng đầu chuyện này lại là Tả Triệu đại nhân.
Lão già kia, sau khi Tiên đế qua đời muốn đánh cuộc một phen để tranh đoạt vương vị, nữ nhân mới bị đưa vào trong cung, hiện tại xem ra đã đắc ý vênh váo quá mức, hoàn toàn quên mất bản lĩnh của đương kim Hoàng Thượng, nếu hắn không muốn, thì ai có thể bắt buộc được hắn, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả bản thân mình chết mà không biết tại sao mình chết.
Đi đến ngự thư phòng, quả nhiên nghe được Nhậm Cực liên tục cười lạnh: “Triệu tả tướng hảo bổn sự, thì ra ngoài những người trong triều, quả thật đã chiêu mộ được không ít ‘nhân tài’.”
Vỗ vỗ tấu chương trong tay, Nhậm Cực cười nói với Trịnh công công: “Trịnh Hải, ngươi tới đây nhìn xem, Tả đại nhân của chúng ta quả thật làm lụng vất vả ngày đêm, mới một năm nắn ngủn, vậy mà đã có thể có những thành tựu như thế này.”
Trịnh công công trong lòng đập mạnh một cái, Nhậm Cực cười rất vui vẻ, thế nhưng ánh mắt tương phản lại phát ra tia lạnh như băng, tấu chương kia tất nhiên ông không dám nhìn, chỉ khom mình cúi đầu: “Mấy ngày trước Trân phi nương nương cho người mang một phong thư ra ngoài cung.”
“Thì ra là vậy, xem ra người làm cha cũng thật không dễ dàng gì. Chẳng qua, nữ nhân như vậy, thì chỉ có thể nói người làm cha không biết giáo hảo, thật sự khiến cho người ta không thể chịu nổi.”
Lúc trước nhìn thấy hắn vì muốn giúp mình đoạt vị mà xuất lực không ít, cho nên khi hắn dâng nữ nhân đến trước mặt mới không cự tuyệt, nể mặt mà phong cửu phẩm. Thế nhưng nữ nhân kia, thật sự không tốt lắm, đẹp thì đẹp, nhưng đầu lại chỉ toàn rơm rạ, ngay cả diễn cũng không thể diễn thì làm sao có thể vọng tưởng đứng đầu hậu cung, không ai có thể cao hứng khi mỗi ngày nhìn thấy hậu viện bị cháy, đầu óc hắn dù có bị nước vào cũng không tuyển nàng.
“Trịnh Hải, ngươi đi phân phó những người bên dưới, nói với bọn hắn sắp tới chịu khó một chút, tìm thêm nhiều thứ nữa, xem ra nhanh chóng sẽ dùng đến thôi.”
Tiện tay đem đám tấu chương kia ném sang một bên, Nhậm Cực dựa lưng vào long ỷ rộng lớn, Trịnh Hải nhanh tay, gọi người bên dưới dâng lên một phần trà bánh.
Cầm miếng bánh nhân đưa đến miệng, Nhậm Cực dường như lại nhớ đến chuyện gì đó: “Đúng rồi, ngươi vừa mới đi đâu?”
“Bẩm Hoàng Thượng, nô tài vừa mới đi qua Thiên điện.”
Nhậm Cực chọn chọn mi, nhắc tới mới nhớ, bất quá chỉ mới nửa ngày không thấy, hắn phát hiện bản thân thế nhưng lại có suy nghĩ muốn gặp mặt người kia: “Nga, y thế nào rồi?”
“Mạc tướng quân hình như phát sốt một chút, đám người hầu hạ đã dựa theo đơn thuốc của thái y kê mà sắc thuốc.”
Nhậm Cực đang bưng chén trà, nghe vậy cư nhiên cười rộ lên: “Mạc tướng quân dường như cho tới bây giờ ở chỗ của ta chưa từng rời khỏi chén thuốc, đãi khách như vậy thật sự rất thất trách, nói cái gì cũng phải đi xem một chút.” Vừa nãy mới xem tấu chương đã thấy phiền muộn, không bằng đi giải sầu, nhớ tới ánh mắt đề phòng kia bên trong có chút sợ hãi, tâm tình liền trở nên tốt hơn.
Trịnh Hải hơi hơi sửng sốt, phục người cúi đầu theo bước Nhậm Cực đi đến Thiên điện, trong lòng cũng muốn thở dài, Hoàng Thượng chịu khó đi như vậy, không thể là chuyện tốt, nhưng ông không thể xen vào. Hiện tại ông đang phải cân não chính là, việc này làm sao có thể giấu diếm được đám nữ nhân giương giương mắt hổ xung quanh kia mới là khó, xem ra bản thân mình còn bận dài dài.
(Tội bác quá!!!…. Già rồi mà hok được yên gì cả..???)
Khi Nhậm Cực đến thì hai tiểu cung nữ đang đứng ở gian ngoài, vừa thấy Hoàng Thượng đến thì cuống quít muốn quỳ lạy nhưng bị Trịnh Hải ngăn lại, kéo các nàng đi ra ngoài. Còn Nhậm Cực vô thanh vô tức đi vào phòng trong, đẩy bức rèm che hơi chút mông lung kia ra.
Mạc Kỉ Hàn đang từ từ ăn thức ăn mà Liễu Oanh bưng lên, công lực của y bây giờ không thể nào phát hiện được hơi thở mà Nhậm Cực đang cố tình che dấu, cho nên khi hắn đẩy bức rèm che ra thì mới giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với cặp mắt âm trầm sắc bén như chim ưng của Nhậm Cực, mà cặp mắt kia, lúc này lại mang ý cười gây cho y cảm giác không rét mà run.
Nhậm Cực thấy Mạc Kỉ Hàn đang nhìn mình chỉ trong nháy mắt đồng tử đột nhiên co rút lại, tâm tình càng lúc càng tốt hơn: “Mạc tướng quân, nghe nói ngươi không thoải mái, trẫm đặc biệt đến thăm.”