Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 41



Nhậm Cực thân chinh, tin tức chiến sự ngay trận đầu đã dễ dàng quy phục Tang thành đã khiến trên dưới Phù Ly chấn động, vốn sĩ khí quân sĩ đang tăng lên nay lại giảm xuống thấp, còn quân Khải Lương sau khi nhận được tin này thì khí thế đại trướng, trong vòng ngắn ngủn vài ngày đã quy thuận được thêm hai tòa thành trì.

Tuyển Văn đế nằm trong mộng đẹp không bao lâu, ăn chơi đàng *** không được vài ngày lại bị công kích mạnh mẽ. Vẻ mặt mấy mỹ nhân phi tử kinh hoảng quần áo không chỉnh tề run rẩy quỳ trên nền đất, một mình hắn đứng giữa tẩm cung được bố trí xa hoa *** mỹ nay lại được bao quanh một mớ hỗn độn, những mảnh vỡ của bình sứ ngọc tán loạn đầy mặt đất, lộn xộn không thể tưởng tượng.

Ngoài tẩm cung bỗng nhiên truyền vào một giọng nói mỏng manh lanh lảnh: “Hoàng Thượng, nô tài đã trở lại.“

Cảnh Huy chỉ vài bước đã tiến đến cánh cửa, mở cửa một tay kéo lấy bóng người đang quỳ trên mặt đất lên, liên thanh hỏi: “Người ở đâu người ở đâu?“

Người nọ gần như bị Cảnh Huy túm lấy cổ họng quá chặt, sắc mặt từ tím chuyển sang đỏ, lại không dám dùng tay gỡ hắn ra, chỉ có thể liều mạng thở hổn hển nói: “Nô… nô… nô tài…… Có… có……“

Cảnh Huy buông tay ra, một cước đạp người nọ ngã xuống đất: “Nói mau!“

Người nọ khàn giọng thở hổn hển mấy ngụm khí to, nhanh chóng đứng lên liên tục dập đầu: “Nô tài có tội… nô tài đáng chết, Quý phủ Mạc tướng quân người không phòng trống, nô tài… nô tài tìm không thấy Mạc phu nhân.“

Cảnh Huy ngẩn ngơ một lát, nhảy dựng lên, túm áo người nọ quát: “Ngươi vừa nói cái gì? A…? Không tìm được người? Ngươi vừa nói không tìm được?!“

Người nọ sắc mặt vừa mới dịu xuống lại trướng lên thành tím ngắt, gần như có thể thấy gân xanh, đứt quãng nói: “Nô tài… đáng chết… Đáng chết…“

Cảnh Huy mắt đầy tơ máu, đem người xô ngã trên mặt đất, oán hận nói: “Đáng chết đáng chết! Ngươi thật đáng chết!” Giọng hét lớn, quát: “Người đâu!”

Người nọ cả khí lực đứng lên đều không có, Cảnh Huy hét câu kia là cho gã càng sợ hãi, cuộn tròn trên mặt đất dập đầu, không còn nói “Nô tài đáng chết”, liên tục lặp đi lặp lại: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng tha mạng… Hoàng Thượng tha mạng… tha mạng…“

Đã không cầu xin được sự khoan dung mà chỉ làm màng nhĩ Cảnh Huy rầm rầm rung động, thái dương gân xanh nổi lên, càng nổi giận lôi đình: “Người đâu mau lên, lôi hắn xuống chém!“

Thị vệ phụ cận lập tức chạy tới túm một tay người nọ lôi ra ngoài, người nọ toàn thân đã run như cái sàng, vừa nghe Cảnh Huy rống giận “Lôi hắn chém“, thét lên một tiếng rồi ngất đi.

Tẩm cung lại an tĩnh, Cảnh Huy lòng dạ không thể yên ổn, càng nôn nóng bồn chồn, đưa tầm mắt nhìn khắp tẩm cung thấy thứ có thể quăng cũng đã quăng hết rồi, cáu giận đạp ngã đồng hồ quả lắc cổ bằng gỗ lim quý giá nhưng rỗng tuếch kia mấy cước.

Tiếng “thình thịch” muộn màng vang lên, chiếc đồng hồ quả lắc kia nặng nề ngã trên mặt đất, những mảnh nhỏ bị ép bắt ra, trong lúc những mảnh nhỏ bắt ra, Cảnh Huy trốn tránh không kịp, trên mặt trên tay lập tức xuất hiện vài vết máu, biểu tình càng dữ tợn.

Mỹ nhân phi tử đang quỳ trên mặt đất càng run lẩy bẩy, có vài người nhịn không được khóc, nhưng lại không dám ra tiếng, giọng nén nghẹn ngào, tuy rằng so với giọng xin tha mang kia nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn kích thích tới Cảnh Huy. Mãnh liệt xoay người nắm lấy mỹ nhân đang khóc, nắm tóc nàng buộc nàng nhìn vào mình, hung tợn hỏi: “Khóc, khóc cái gì khóc? Trẫm thất bại lắm sao? A?! Nói a, ngươi nói trẫm thua hay không hả!”

Mỹ nhân rơi lệ càng nhiều, lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể miễn cưỡng đè lại tiếng khóc nức nở đạp lại hòa nhã: “Không có, Hoàng Thượng ngài anh minh thần võ, vĩnh viễn sẽ không thua.”

Cảnh Huy một tay ném nàng ra ngoài: “Nói xàm, tất cả đều nói xàm!! Cút, tất cả cút hết cho ta, cút càng xa càng tốt! Ai cút chậm, ta giết người đó!”

Một đám mỹ nhân phi tử liên tục kêu hét, hình tượng gì đó cũng vứt hết, tông cửa sau xông ra ngoài, gần như tất cả đều chạy ra ngoài, tẩm cung trong nháy mắt im lặng như tờ, chỉ còn tiếng Cảnh Huy thở dốc.

Trong không gian tĩnh lặng, gã mới biết tiếng thở dốc của bản thân nghe đáng sợ như thế nào, sự tàn bạo vừa rồi đã không còn nữa, thần kinh buộc chặt chợt buông lỏng ra, khí lực hai chân xói mòn, gã chỉ có thể tùy ý bản thân mình chật vật đến mức không chịu nổi mà ngã ngồi trên đống hỗn độn, mảnh vụn đâm vào người cũng không cảm giác đau.

Gã ngày thường tuy rằng ít để ý đến chính sự, nhưng quốc gia mình lớn bao nhiêu thì vẫn biết, Nhậm Cực đã quy thuận được Tang thành tiến vào vài toà thành trấn, điều đó cho thấy đang từng bước tiến vào thủ đô của gã, quốc thổ của gã đã bị mất hơn phân nửa, hơn nữa tứ phía đều bị vây, giờ này có muốn cắt đất cầu hòa thiên an nhất ngung cũng không thể, bởi vì gã biết, Nhậm Cực kỳ thực, thực sự muốn Phù Ly, còn thực sự muốn giết gã!

Thiên an nhất ngung: an phận một góc.

Trong hoàng cung Phù Ly lòng người hoảng sợ, vừa rồi Hoàng Thượng lại giết người, bây giờ đã là người thứ năm của ngày hôm nay, quân Khải Lương càng ép càng gần, Hoàng Thượng giết người càng ngày càng nhiều, nói bọn hắn sao lại cảm thấy bất an. Đã có không ít người bắt đầu thu thập đồ vật này nọ, tính toán làm thế nào để thoát đi nơi đáng sợ này, làm tù binh Khải Lương thì sẽ không chết, nhưng làm nô tài của Hoàng Thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ cái mạng nhỏ này.

(Làm ta nhớ đến cảnh thất thế trong vài bộ phim TQ…hà… ko nhớ film nào nhỉ…???)

Nhậm Cực nghe tình báo Minh Kiêu thu thập được, ngón tay thoải mái nhẹ nhẹ gõ lên mặt bàn: “Thật sao? Gã rốt cục cũng bắt đầu luống cuống, thật sự hiếm thấy a.”

QT dịch là Minh Kiêu mà tra chữ Hán thì là Minh Hiêu, ta thấy Minh Kiêu hay hơn a, dễ đọc nữa, sao đây…

“Cứ như vậy mà làm, chậm rãi bức ép, trẫm thật muốn thấy, Tuyển Văn đế trước đây dám can đảm bắt Khải Lương của trẫm nộp cống phẩm, nhìn thấy giang sơn của mình từng tấc từng tấc đất mất đi, sẽ có biểu tình như thế nào.“

Nhậm Cực nói xong nhịn không được cười cười: “Nói gan gã lớn, nhưng thật ra là quá coi trọng gã rồi, thực sự không có can đảm làm chuyện quang minh chính đại, lại hành động như sơn phỉ cường đạo, thì sao có thể đứng thẳng lên được chứ.“

Minh Kiêu lơ đểnh, ngữ khí khinh miệt: “Theo như thần thấy, lúc trước gã bất quá vì mơ ước có được nữ nhân được xưng là ‘Hà Tây mỹ nhân’ kia, mới tỏ vẻ can đảm mà thôi.“

Nhậm Cực gật đầu: “Chỉ tỏ vẻ can đảm mà thôi, dám làm lại không dám nhận, đáng thương thay cho đám quan quân Phù Ly, không phân biệt thiệt hơn mà vì gã bán mạng.” Ngẩng đầu nhìn bản đồ đất đai Phù Ly, thở dài: “Thế nhưng trẫm cảm thấy, nhược nhục cường thực tuy rằng là điều đương nhiên, nhưng lấy lý do như thế để khai chiến, thật sự hơi buồn cười.”

Nhược nhục cường thực: cá lớn nuốt cá bé.

“Phụ vương lúc trước từng nói thanh danh một nước, không thể bị tổn hại, bằng không dựa vào thủ đô Khải Lương của trẫm không thể ngay cả cống phẩm đều không cống nạp được mà làm phản. Kỳ thật châu báo vải vóc gì đó, nói trắng ra không phải là vì một nữ nhân, một nữ nhân chỉ có danh hiệu đến ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua.“

“Kết quả gã lại không nghĩ như vậy, vận mệnh của bản thân lại đặt vào nữ nhân không có duyên phận với mình, còn kéo tánh mạng của hơn mười vạn tướng sĩ Khải Lương chôn cùng, cho tới bây giờ, nghĩ muốn đình cũng không thể đình, muốn ngừng cũng không được a.“

Minh Kiêu trầm mặc, nghe Nhậm Cực tự nói với bản thân, nhìn ngón tay hắn chỉ vào đô thành Phù Ly: “Thống nhất thiên hạ, tuy rằng là nguyện vọng của tất cả quân vương mỗi triều đại, thế nhưng lần này Khải Lương trả giá quá lớn.“

Nói tới đây, phục hồi tinh thần: “Nói vậy đủ rồi, tất cả lui xuống, cứ theo những gì thảo luận mà làm đi.“

Mọi người cáo lui, Nhậm Cực gọi Mạc Ngôn hòa Liễu Oanh vào, hỏi: “Y thế nào?“

Gần đây cơ bản đều là Mạc Ngôn chiếu cố Mạc Kỉ Hàn, cho nên nghe câu hỏi của Nhậm Cực liền trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Mạc tướng quân vẫn như vậy, nô tỳ mỗi ngày đúng giờ dâng thức ăn dâng dược, Đỗ thái y cũng chẩn qua, thân thể so với mấy ngày trước đã khá hơn.“

Nhậm Cực gật đầu: “Đỗ thái y có nói gì không?“

“Cái này… Nô tỳ chỉ nhớ rõ Đỗ thái y dặn dược cùng thức ăn đều phải đúng giờ, bất kỳ lúc nào cũng phải cẩn thận hầu hạ, về phần bệnh tình của Mạc tướng quân, Đỗ thái y có nói… nhưng nô tỳ… nô tỳ nghe xong cũng không hiểu lắm… bởi vậy… cũng không thể nhớ……“

Nhậm Cực thấy hai tiểu cung nữ trước mặt đều quỳ theo quy củ, đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, biết rằng muốn các nàng nhớ kỹ lời nói của thái y quả thực là yêu cầu quá mức, thuận tiện nói: “Đứng lên đi, thỉnh Đỗ thái y đến, các ngươi đều lui xuống đi.“

Mạc Ngôn nghe xong nhanh chóng đứng dậy đi tìm Đỗ thái y, Liễu Oanh sau khi tạ ơn cũng phi nhanh thoát ra ngoài, chạy vội tới tiểu trù phòng mới cảm thấy được hơi an tâm, nếu có có thể, nàng tình nguyện ở nơi đây là cơm cả đời, cũng không muốn hầu hạ Hoàng Thượng.

(Liễu tỷ tỷ à… ai lại có suy nghĩ “có lợi” như vậy chứ… Đúng là gần vua như gần cọp…=,=”)

Mạc Ngôn chẳng ngờ rằng ở ngoài hiệu thuốc tìm được Đỗ thái y, tiếp nhận dược thảo trong tay ông rồi tiếp đến bên cạnh nói: “Đỗ thái y, Hoàng Thượng tuyên ngài kia, mau theo ta.“

Râu tóc Đỗ thái y rõ ràng hoa râm không ít, nghe thấy Hoàng Thượng tuyên mình, nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm mấy phần: “Truyền ta? Chuyện gì vậy?“

Mạc Ngôn vừa đỡ ông ra ngoài vừa nói: “Không có gì, Hoàng Thượng chỉ muốn hỏi một chút về bệnh tình của Mạc tướng quân.“

Đỗ thái y thở dài: “Chỉ hỏi một chút? Chỉ e rằng hỏi mới một phần ba, xương cốt già cả của ta, vốn không thể chịu sức ép lâu được, vài lần như vậy, e rằng ta sẽ phải nhắn nhủ ngay tại đây quá.“

(Trong truyện cung đình tội nhất là Thái y… à… ai biểu chữa ko khỏi cho người ui đế vương làm chi… mà cũng ko phải… ai gây ra thương tích cho anh thụ rồi để Thái y phải chịu khổ chứ…?? TT.TT)

Mạc Ngôn nghe xong khẩn trương: “Đỗ thái y, Mạc tướng quân có gì không ổn sao? Ngươi không phải nói tâm mạch của y không tổn hao gì nhiều sao? Chẳng lẽ có gì quan trọng hơn?“

Mày Đỗ thái y chau lại: “Tâm mạch tổn thương không lớn, ‘Toái chân hoa’ quả thực hữu hiệu, thế nhưng muốn chữa trị tận gốc, thì rất khó khăn. Không chữa tận gốc, đời này y đừng mơ tưởng có thể động chân khí, chỉ có thể làm một người bình thường.“

Mạc Ngôn ngẩn ngơ: “Cả đời chỉ có thể làm người bình thường?“

“Ai, không tồi. Kinh mạch của y toàn bộ đều bị thương, tốt lắm cũng chỉ có thể vận được năm thành công lực, bây giờ tâm mạch chủ đạo lại bị tổn hại, chân khí không thể di chuyển được. Bây giờ y mỗi ngày nằm đó, không thể lẩn trốn được chỉ cần tim đập một cái sẽ đau đớn một cái, tĩnh tâm tu dưỡng thì còn có thể dễ chịu, nhưng chỉ cần kích động quá sức sẽ càng nguy kịch hơn.“

“Một khi động chân khí, đau đớn người thường còn có thể chịu đựng được, nếu tâm mạch đứt, thì đau đớn cũng giống như chết, nửa chết nửa sống như vậy, so với sống trong Địa ngục có khác gì nhau.“

Mạc Ngôn bối rối, Đỗ thái y nói như vậy, nàng có dùng hết bản lĩnh phi thường của một tiểu cung nữ có võ công, cũng tuyệt đối không có biện pháp nào giúp Mạc Kỉ Hàn trốn được.

Sốt ruột, tay đang đỡ Đỗ thái y liền nhịn không được hơi nắm chặt, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ thái y, không có biện pháp khác sao? Thế nhưng, nếu thật sự như vậy, Mạc tướng quân không phải sẽ bị hủy?“

Đỗ thái y nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mạc Ngôn, ý bảo nàng buông ra một chút, sau đó nói: “Biện pháp không phải không có, chỉ là rất khó khăn, thứ có thể hộ tâm dưỡng mạch rất trân quý khó tìm, ngay cả trong cung cũng không có đầy đủ.“

Mạc Ngôn nháy mắt, trong lòng dâng lên một tia hy vọng: “Đỗ thái y, ngài nói vậy, có nghĩa là vẫn có biện pháp?“

“Tiểu nha đầu, ta vừa mới nói…“

Mạc Ngôn cướp lời của ông, đè thấp giọng nói: “Đỗ thái y, ngài hãy nghe ta nói, lát nữa nếu Hoàng Thượng hỏi đến, ngài hãy đem điểm quan trọng này nhấn mạnh nói ra, nghe ta, tuyệt đối không sai đâu.“

Nét mặt già nua của Đỗ thái y tràn đầy nghi vấn: “Cái này cũng phải nói hết sao?“

Mạc Ngôn liên tục gật đầu: “Mặc kệ Hoàng Thượng có hỏi hay không, ngài cũng phải tìm cơ hội nói biện pháp này ra.“

“Vậy … vậy… nói ra có ích lợi gì? Cũng cứu không được người a.“

Mạc Ngôn lắc đầu: “Đỗ thái y, ngài lão nên nhìn lầm rồi, ta mỗi ngày đều bên cạnh hoàng thượng hầu hạ, thấy rõ, Hoàng Thượng trên mặt tuy rằng không được tốt lắm, trong lòng lại mãnh liệt lo lắng quan tâm.“

Theo bản năng càng túm chặt cánh tay Đỗ thái y, Mạc Ngôn cũng cảm thấy giọng của mình mang một chút khẩn trương: “Không lừa ngài đâu, Hoàng Thượng lúc này cho dù không tỏ vẻ gì cả, nhưng sau đó khẳng định sẽ chiếu theo biện pháp ngài nói ra mà làm theo.“

Đỗ thái y nửa tin nửa ngờ, thế nhưng thái độ Nhậm Cực quả thật khả nghi không rõ ràng, làm cho ông tuy là một lão nhân cũng nhịn không được phải suy nghĩ, vì thế nói: “Nha đầu, ta vừa rồi cũng nói, mấy thứ kia rất khó tìm, ngay cả trong cung cũng không có đầy đủ, Hoàng Thượng cũng không thể vì y mà cho người đi tìm.“

Mạc Ngôn cắn cắn môi, nói: “Đỗ thái y, ngài cũng từng nói, ‘Y giả phụ mẫu tâm’, lời này ta nghe cũng hiểu, cũng rất nhớ kỹ. Hiện nay có cơ hội, chúng ta liền hết sức mà làm, tận tâm làm, sau này nhớ tới, áy náy trong lòng cũng sẽ ít hơn, có phải hay không?“

‘Y giả phụ mẫu tâm’: giống câu ‘Lương y như từ mẫu’.

Đỗ thái y nhìn nàng: “Ngươi a, thiện tâm như vậy không giống người lớn lên trong cung đình. Nói cũng phải, bất quá nói mấy câu, lão phu cũng ráng nói, nếu có thể cứu được người, cũng là tích công đức.“

Mạc Ngôn lúc này mới thở ra, cười nói: “Đỗ thái y, ngài là người tốt. Thư phòng ngay phía trước, Hoàng Thượng tuyên một mình ngài, ta không thể theo vào, chỉ có thể đứng đây chờ ngài.“

“Đi đi, đi xem lửa của ấm dược quan trọng hơn, ‘Toái chân hoa’ không được để quá lửa đâu.“

“Biết mà, ta giờ đi xem lửa, tuyệt đối sẽ không để quá lửa.“

Mạc Ngôn vội vàng đi vào tiểu viện, góc hành lang đang ninh ấm dược, ninh dược chưa đến giờ. Nàng cầm lấy cây quạt nhỏ ngồi trên ghế đẩu quạt từng chút từng chút một, bụng đầy tâm sự nhìn lửa lò đến xuất thần.

Nói chuyện với Đỗ thái y làm cho nàng vừa vui vừa lo, vui vì thương thế của Mạc Kỉ Hàn thật sự có thể chữa trị. Thế nhưng sau niềm vui là nỗi buồn rất lớn.

Theo Đỗ thái y nói, loại dược gì đó v.v… rất khó tìm, trị thương không phải chỉ trong vòng mấy tháng này thì có thể xong, e rằng còn phải đợi trở về cung, nhưng khi hồi cung, nàng làm sao còn có thể giúp người kia trốn thoát?

Nhớ tới dạo gần nhất Mạc Kỉ Hàn đều đúng giờ ăn cơm uống thuốc, tất cả đều vì mong sớm có ngày có thể trốn thoát khỏi đây, nếu y biết cho dù như vậy, bản thân mình vẫn không thể sử dụng nội lực võ công, thì y sẽ…

Mạc Ngôn giật mình một cái, không dám nghĩ tiếp. Vị thuốc đông y nồng đậm lan tỏa, đúng là đã quá lửa rồi, nàng nhanh chóng tắt lửa, thuần thục lọc cặn dược, bắt buộc bản thân đem hết tâm sự rối rắm kia ném đi, trưng ra khuôn mặt tươi cười bưng bát dược đi vào phòng.

Thư phòng

Đỗ thái y đem tất cả những lời vừa nói với Mạc Ngôn nói lại với Nhậm Cực, còn tiếp thêm câu cuối: “Cho nên thương tích của Mạc tướng quân, chỉ dựa vào một mình vị ‘Toái chân hoa’ chỉ có thể giúp cơn đau không tái phát mà thôi, không thể chữa được tâm mạch, muốn chữa trị tâm mạch đả thông kinh mạch, ngoại trừ ‘Toái chân hoa’ ra, cần phải có ‘Vũ Linh Lung’, ‘Độc Long Châu ’ thêm ‘Tam vị quả’, thỉnh thêm một người nội công thâm hậu bảo vệ tâm mạch, mới có thể chậm rãi chữa khỏi hẳn.“

Nhậm Cực lạnh lùng liếc ông một cái: “Trẫm chỉ muốn hỏi y thế nào, ngươi nói nhiều lời về chuyện này làm gì?“

Đỗ thái y cúi lưng quỳ trên mặt đất: “Cựu thần nhất thời nói về trị bệnh mà cao hứng, nói nhiều lời không nên nói, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.“

“Lui xuống đi.“

(Suýt nữa mất cái mạng già vì cứu người… hai ông cháu thông đồng với nhau nha…hihihihi)

Đỗ thái y nghe trong lời nói của Nhậm Cực không hề có ý trách cứ, rốt cục thả lỏng tâm, thầm nghĩ Mạc Ngôn tiểu nha đầu này quả nhiên nói đúng, liền cung kính lui ra. Vừa ra khỏi thư phòng, liền lập tức đi đến tiểu viện.

Vừa mới tiến vào tiểu viện, Mạc Ngôn vừa vặn bưng bát không đi ra, nhìn thấy Đỗ thái y, lập tức nghênh tiếp ông kéo ra một góc của viện, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ thái y, thế nào rồi? Ngài nói tất cả với Hoàng Thượng chứ?“

Đỗ thái y gật đầu: “Trời ơi, nói rồi, Hoàng Thượng nghe xong cũng không tỏ vẻ gì cả, ta trước khi đi ra ngoài lặng lẽ nhìn thoáng qua, thấy bộ dạng hơi đăm chiêu, cũng không biết có để tâm không nữa.“

Mạc Ngôn cảm kích nói: “Đa tạ Đỗ thái y, Hoàng Thượng chắc chắn nhớ, khi ta hầu hạ cũng sẽ ráng lặp lại, sẽ làm cho đến mức khiến Hoàng Thượng không thể quên.“

“Cũng chỉ có thể mong như vậy. Ta tới đây, cũng thuận tiện… bắt mạch cho Mạc tướng quân, chúng ta vào thôi.“

Mạc Ngôn đỡ Đỗ thái y: “Mạc tướng quân vừa mới uống dược xong, lúc này có lẽ y đã ngủ, ta đỡ ngài đi vào.”

Nhậm Cực ở thư phòng lật một quyển thư, nhưng không có một quyển nào có thể xem được, niềm vui đắc thắng đã sớm tiêu biến, chỉ có một cỗ cảm xúc uất ức xâm chiếm lấy, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn, giống như có người đem tâm của hắn kéo ra nhào nắn rồi nhét lại, đập càng lúc càng hỗn loạn.

Kỳ quái thế nhưng, loại cảm giác này tuy khiến hắn uất ức bực bội, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, chỉ là càng ngày càng mãnh liệt mong muốn nhìn thấy nam nhân kia, cảm thấy rằng, chỉ cần nhìn thấy y, tất cả những uất ức bực bội này sẽ trở thành hư không.

Nhưng mà vấn đề làm hắn đau đầu, gặp được thì sao chứ? Hai người căn bản ngay cả một câu cũng không nói được, uất ức bực bội tuy rằng khi nhìn thấy y sẽ trở thành hư không, nhưng theo đó trổi dậy cảm giác hư không lớn hơn cùng sự lo lắng, ngược lại càng khiến hắn không biết phải làm sao.

“Ba” đem thư ném lên bàn, Nhậm Cực sau khi suy nghĩ vòng vo mấy lần liền trầm giọng nói: “Việt Ninh!“

Việt Ninh đứng ngay ngòa thư phòng, giọng Nhậm Cực chưa hoàn hắn đã xuất hiện ngay cửa: “Hoàng Thượng, có thần.“

Nhậm Cực nhấc chân đi ra ngoài, phân phó nói: “Tìm thanh kiếm cho trẫm, sau đó, ngươi theo ta so chiêu.“

Việt Ninh ngẩn ra, Nhậm Cực tuy rằng tập võ, nhưng hơn phân nửa đều tự thân mình tập luyện, triệu bọn hắn uy chiêu rất ít khi xảy ra. Đến khi theo Nhậm Cực đi vào trong viện, hắn mới tháo bội kiếm của mình xuống dâng hai tay: “Hoàng Thượng, đây là bội kiếm của thần, mặc dù không phải là thần binh lợi khí, nhưng sử dụng rất tốt. Thần tự mình tìm thanh kiếm, quay lại sẽ cùng Hoàng Thượng so chiêu.“

Nhậm Cực tiếp nhận thanh kiếm múa vài đường, cảm giác quả thật rất tốt, Việt Ninh lúc này cũng đã tìm được một thanh kiếm của cận vệ mang đến, cung kính cúi đầu, nói: “Hoàng Thượng, thỉnh.“

Nhậm Cực lại múa vài đường kiếm, tiếp theo dùng thân kiếm nhắm một hướng công kích vào Việt Ninh, Việt Ninh nhấc tay nghênh tiếp, kiếm quang giữa hai người sáng chói, tốc độ cực nhanh chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang khi tiếp xúc, thân ảnh cơ hồ không thể nhìn thấy.

Việt Ninh đối với Nhậm Cực trong lòng thủy chung tồn tại sự kính nể, tay không dám phóng túng đánh bừa, ngay từ đầu khi còn có thể ngăn cản thế công của Nhậm Cực, sau hơn mười chiêu liền ở thế hạ phong, không bao lâu sau đã bị Nhậm Cực một kiếm kề ngay cổ, buông kiếm nhận thua: “Hoàng Thượng thần võ, thần hổ thẹn bất tài không thể so kịp.“

Nhậm Cực đem kiếm vứt trả lại cho hắn, xoay người nói: “Ngươi không dám cùng trẫm toàn lực cùng liều mạng, thật sự không thú vị.“

Chủ ý của hắn là muốn mượn việc so kiếm để phân tán sự chú ý, cũng không lường trước bởi vì chuyện này lại càng nhớ tới sự kích thích khi nam nhân kia tuy chỉ có năm thành công lực lại cùng hắn liều mạng đọ sức, ý niệm muốn gặp y, càng mãnh liệt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.