Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 44



Sáng sớm, Nhậm Cực liền đứng dậy thay quần áo, nữ nhân bên cạnh sợi tóc mây tản mạn lại đang ngủ say, lông mày hàm chứa khóe mắt vẫn không giấu được nét xinh đẹp, lộ trên làn ga ngọc là những dấu hồng ngân, thật là một bức kỳ ái, một bức tranh xuân thụy hải đường mờ ảo, mặc cho ai nhìn thấy cũng phải hai mắt tâm viên ý mã.

tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ.

Nhậm Cực thì ngay cả khóe mắt cũng không liếc một cái, thay xong y phục liền bước thong thả ra ngoài tẩm cung, Trịnh Hải vốn định truyền tảo thiện, bị hắn phất tay cho lui xuống. Lúc này nếu vào triều thì còn sớm, sau khi ở trong điện bước thong thả qua lại, hắn vẫn nhịn không được nâng chân hướng về Thiên điện.

(Đây mới là mục đích chính khi anh dậy sớm a…)’ …)

tảo thiện: bữa sáng.

Vừa mới tiến vào Thiên điện liền nhìn thấy Đỗ thái y vác hòm thuốc đăm chiêu ủ dột từ trong bước ra, vừa thấy vẻ mặt của ông ta, Nhậm Cực trong lòng không tự giác đập nhanh, gọi lại ông ta hỏi: “Ngươi sao lại ở trong đây?“

Đỗ thái y không nghĩ tới chuyện mới sáng sớm lại có thể gặp Nhậm Cực, kinh hãi đứng ngây tại chỗ lăng lăng nói: “Hoàng Thượng?“

Nhậm Cực trong lòng không hiểu sao lại nôn nóng, không kiên nhẫn nói: “Ta hỏi ngươi sao lại ở đây?“

Đỗ thái y lúc này mới nhớ phải quỳ gối trả lời, nào ngờ vừa mới quỳ xuống còn chưa kịp mở miệng, Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh cũng bị kinh động vội vàng chạy ra, vừa thấy Nhậm Cực đều quỳ xuống: “Hoàng Thượng.“

Nhậm Cực không có được đáp án, lại thấy trước mặt quỳ một đám, trong lòng càng bực bội, cơ hồ dùng hết tất cả tính nhẫn nại mới không để bản thân phải bạo rống ra tiếng: “Chuyện gì xảy ra?“

Mạc Ngôn Liễu Oanh không biết đầu đuôi, hai mặt nhìn nhau sau đó đem tầm mắt đều đặt lên người Đỗ thái y, vẻ mặt Đỗ thái y đầy mồ hôi, nhanh chóng đáp: “Cựu thần chỉ là hôm nay đến đây chẩn bắt mạch, cân nhắc không cần phải điều chỉnh đơn thuốc.”

Nhậm Cực thấy biểu tình trước đó của ông ta liền biết sự tình không đơn giản như vậy, chỉ “Ân” một tiếng lại chờ bên dưới. Đỗ thái y nhất thời đầu lưỡi như bị thắt, không biết nói tiếp cái gì, mồ hôi trên mặt đã chảy xuống đầy cằm và cổ.

Mạc Ngôn không dám ngẩng đầu nhìn Nhậm Cực, nhưng biết đây chính là một cô hội tuyệt hảo, lại thấy Đỗ thái y không nói gì, nhất thời cũng sốt ruột, nàng đang quỳ gối bên cạnh Đỗ thái y, vì thế dưới tình thế cấp bách không cần nghĩ ngợi liền dùng tay áo hung hăng bấm vào mu bàn tay của Đỗ thái y.

Một cái bấm khiến Đỗ thái y thiếu chút nữa nhảy dựng lên kêu to, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi hài của Nhậm Cực, đành phải đem tất cả đau đớn nuốt xuống, nếp nhăn trên mặt che lấp không được vặn vẹo theo.

Nhậm Cực không đợi được Đỗ thái y trả lời, chỉ thấy vẻ mặt ông ta trở nên càng khó coi, sắc mặt hắn cũng theo đó khó coi, khống chế không được quát: “Nói mau!“

Đỗ thái y bị Mạc Ngôn bấm mặc dù rất đau, đầu óc cũng thanh tỉnh, lập tức mồm miệng lưu loát nói: “Tuy rằng vẫn luôn châm cứu dùng dược, nhưng huyệt đạo của Mạc tướng quân đều bị phong bế,tình hình khí huyết không ôn hoà kinh mạch ứ đọng càng ngày càng nghiêm trọng, cựu thần… cựu thần chỉ sợ… không có dược liệu riêng, có điều chỉnh đơn thuốc cũng chỉ vô ích, ngược lại đối thân thể Mạc tướng quân càng tai hại…“

Nhậm Cực sắc mặt không hề chuyển biến tốt đẹp, càng khó coi hơn: “Ngươi nói nếu còn như vậy thì y sẽ tàn phế?“

“Cái này… Chỉ sợ còn ảnh hưởng đến tính mạng, bên trong thân thể y gần như bị hủy, lại nói dược là ba phần độc, lại dùng không đúng dược đúng liều lượng, cho nên… “

Đỗ thái y am hiểu tinh túy, nói tới đây liền đình chỉ không nói nữa, sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Chuyện tới bây giờ, cựu thần cũng chỉ có thể hết sức nghe theo thiên mệnh…“

Nói tới đây, lại đình chỉ, chỉ cảm thấy ánh mắt Nhậm Cực giống như hai cái mũi khoan đang đục lỗ trên người mình, mồ hôi lạnh lại chảy xuống, cũng không dám động đậy.

Đợi hai chân đều quỳ đến run lên, mới nhìn thấy long ngoa trước mắt đột nhiên chuyển hướng, đi ra ngoài.

long ngoa: đôi hài của vua.

Đợi cho cặp long ngoa kia đi ra khỏi tầm mắt, Mạc Ngôn thở dài một hơi, lúc này mới cùng Liễu Oanh chống hai tay đứng lên, sau đó mới đem Đỗ thái y đã không thể động đậy giúp đỡ đứng lên, trong lòng Liễu Oanh vẫn còn sợ hãi nói: “Ánh mắt vừa rồi của Hoàng Thượng thực đáng sợ, hắn nếu nhìn lâu một chút, chỉ sợ tỷ sẽ sợ đến mức vỡ mật.“

Đỗ thái y lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên cổ, giận dữ nói: “Hoàng Thượng tuy rằng thường thường làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng sẽ không giết người vô tội, Liễu nha đầu, lá gan của ngươi phải luyện lớn thêm một chút.“

Một câu nói đùa khiến không khí nới lỏng ra, Đỗ thái y nói tiếp: “Liễu Oanh a, thừa dịp Mạc tướng quân còn chưa tỉnh, ngươi trước tiên cầm đơn thuốc này đi ngao dược đi, ta đây già rồi đi đứng còn run, để Mạc Ngôn đỡ ta ra ngoài.“

Liễu Oanh gật gật đầu: “Đỗ thái y ngài từ từ đi.” Quay đầu dặn Mạc Ngôn: “Tiểu Mạc, ngươi cẩn thận giúp nha.“

Mạc Ngôn lên tiếng, liền giúp đỡ Đỗ thái y từ từ đi, Liễu Oanh lo lắng nhìn, thấy chắc chắn, lúc này mới xoay người đi vào trù phòng.

Khi bốn bề vắng lặng, Đỗ thái y lúc này mới xoa xoa mu bàn tay của mình, đau khe khẽ thờ: “Mạc nha đầu, ngươi muốn bấm cũng phải kiềm chế, lão già ta đâu dưới lớp da chỉ có xương cốt, cũng không có thịt, ngươi bấm một cái, xương cốt già cả của ta cũng bị ngươi bể gãy.“

Mạc Ngôn nhìn mu bàn tay đầy nếp nhăn cùng đốm đồi mồi bị mình bấm đến bầm tím, trong lòng hơi áy náy, nhỏ giọng nói: “Đỗ thái y thật sự xin lỗi, ta khi đó tình thế cấp bách không chú ý lực tay, nếu không ổn, ta lấy rượu thuốc nhu nhu giúp ngài?“

Đỗ thái y lắc đầu: “Ta là đại phu, thuốc trị thương còn nhiều hơn a, chỉ cầu xin ngươi về sau ngàn vạn lần thủ hạ lưu tình là tốt rồi.“

Mạc Ngôn ngượng ngùng cười cười: “Nào dám có lần sau. Đỗ thái y, những lời ngươi vừa nói với Hoàng Thượng, có phải là sự thật hay không?“

Đỗ thái y thấy nàng vẻ mặt lo lắng, nhanh chóng nói: “Ai, đó là thiệt giả lẫn lộn, nếu không có cái bấm này của ngươi, ta còn không dám phạm tội khi quân này. Mạc tướng quân nếu không có mấy vị dược liệu kia, không đến mức bỏ mệnh, nhưng so với người thường sẽ yếu một chút, hơn nữa mưa dầm thấm đất, đại khái sẽ đặc biệt khổ sở.“

Khi nói chuyện cũng mau ra khỏi Thiên điện, Đỗ thái y cuối cùng nói: “Hiện tại, cũng chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.” Nói xong vỗ vỗ tay Mạc Ngôn, rời đi.

Mạc Ngôn dùng sức nhéo nhéo ngón tay, đến khi mấy ngón tay trắng bệch, đứng ở cửa điện thì thào tự hỏi: “Vạn nhất chờ không được, ta còn phải nghĩ biện pháp mang y trốn ra ngoài?“

Nàng đang sợ run, một bàn tay chụp lên bả vai nàng, Mạc Ngôn đột nhiên xoay người: “Liễu tỷ tỷ?“

Liễu Oanh lại bị cái xoay người đột nhiên của nàng làm hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: “Muội vừa rồi nghĩ gì xuất thần? Tỷ gọi mấy tiếng mà muội cũng không phản ứng.“

“A?” Mạc Ngôn xua tay nói: “Không phải… không có ngẩn người, chỉ là suy nghĩ vừa thấy Đỗ thái y, giống như già đi rất là nhiều, Liễu tỷ tỷ, tỷ có chú ý đầu của ông to hơn không?“

Liễu Oanh theo tầm mắt Mạc Ngôn nhìn, thở dài: “Sao lại có thể chú ý chuyện không đâu đó chứ, Tiểu Mạc, nếu chúng ta hiện tại sinh ra cùng năm với ông, chúng ta cũng sẽ già đi không ít. Chỉ là, ai đều không thể giúp người kia, đi làm công việc đi.“

Tâm tình Nhậm Cực mặc dù hỏng bét, nhưng vẫn không quên lâm triều, thế nhưng hắn vừa mới thôn tính Phù Ly, lại ban ngay thánh chỉ giảm thuế đại xá thiên hạ, hiện giờ trong triều một mảnh thái bình, sở tấu không gì ngoài ca công tụng đức.

Nhậm Cực ngồi trên long ỷ nghe đến nhàm chán, trong óc xoay chuyển toàn là những lời tối hôm qua của Đổng Trinh phi cùng sáng nay của Đỗ thái y, chỉ hỗn loạn quấy rối đầu hắn rối tung, đến cuối cùng thấp thỏm nóng nảy, khi một vị đại thần khác đang ca ngợi mới có phân nửa, đột nhiên đứng lên phất tay áo nói: “Bãi triều!“

Vị đại nhân kia đang nói rất cao hứng, Nhậm Cực nói một câu “Bãi triều” giống như một thùng nước đá tạt vào hắn từ đầu đến chân, chỉ có thể ngơ ngác đứng giữa điện nhìn hắn rời đi.

“Ngọ Dương điện” sau khi Nhậm Cực rời đi thì yên tĩnh không một tiếng động, tất cả triều thần đều giống vị đại nhân kia ngây ra như phỗng nhìn Nhậm Cực rời đi, sau một lúc lâu một mảnh ồ lên, đều phỏng đoán xem chuyện gì khiến Hoàng Thượng gần đây tâm tình đang tốt lại thay đổi mặt, thế nhưng thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ có thể than thánh tâm khó dò, xem ra về sau phải cẩn thận hơn.

Nhậm Cực tới tới lui lui trong ngự hoa viên cũng không biết bao lâu, bất tri bất giác đã đến buổi trưa. Hắn đang lo lắng không thể tả, chợt nghe một trận tiếng người, oanh thanh yến ngữ kia đúng là Hạ Chiêu Nghi lại ra đây thưởng cảnh giải sầu, Nhậm Cực thấp giọng, trước khi Hạ Chiêu Nghi còn chưa phát hiện liền nhanh chóng rời đi.

Cuối cùng, hắn vẫn là đứng ngoài Thiên điện, ám vệ bốn phía cũng đã theo hiệu của hắn lui hết, chỉ lưu lại hắn một mình ngoài điện lưỡng lực, thầm mắng cái gì cung vi vô tích sự, xây lớn như vậy, thế nhưng không có một nơi cho hắn đường đường vua của một nước có thể nán lại!

(Tội nghiệp!!! Nơi thì nhiều, nhưng nơi muốn đến lại không thể đến….)

Thiên điện không lớn, liếc mắt một cái cơ hồ có thể thấy toàn bộ, bốn phía im lặng không bóng người, giống như là nơi này chưa từng có người trụ. Nhậm Cực không nhận thấy hai tay của mình đang nắm chặt, ngay cả cước bộ đi vào trong điện cũng hơi cứng ngắc.

Đẩy ra cửa điện phát ra tiếng ma xát rất nhỏ, vị thuốc đông y đậm đặc hơn xông vào mũi, hiện tại đã là đầu hạ, trong điện cửa sổ đóng chặt thực oi bức.

Trong phòng bây giờ không có ai, màn trướng cũng đã buông xuống, đi đến bên giường, Mạc Kỉ Hàn uống xong dược ngủ rất sâu, cũng không an ổn. Sắc mặt y vẫn tái nhợt như cũ, không khí oi bức cũng không thể làm mặt y đỏ ửng, cho dù đang ngủ cũng vẫn giống trước kia nhíu chặt hai hàng lông mày khiến giữa đó xuát hiện một nếp nhăn thật sâu, có vẻ hết sức gầy yếu tiều tụy.

Nhậm Cực đứng ở bên giường nhìn hơi ngây người, hoàn hồn thì mới phát hiện tay của mình đang dừng ở trán của y, cách lông mày nhíu chặt kia một chút xíu, giống như muốn khiến y giãn hàng lông mày ra. Nghĩ muốn rút tay về, nhưng tay cũng không nghe lời, vẫn dừng ở chỗ cũ, ngơ ngác nhìn chằm chằm sắc mặt củaMạc Kỉ Hàn khi ngủ.

Gian ngoài truyền đến tiếng nhốt cửa rất nhỏ, tiếng vang kinh động đến Nhậm Cực đang ngẩn người, tay cũng thu trở về cực nhanh. Nhìn lại, thì ra là Mạc Ngôn bưng trà hương tiến vào.

Mạc Ngôn đang cúi đầu như có tâm sự, không phát giác trong điện có thêm một người, đến khi nàng bưng trà hương buông xuống tính đến bên giường nhìn Mạc Kỉ Hàn mới phát hiện Nhậm Cực đang đứng bên giường.

Bất quá buổi sáng mới nhìn thấy Hoàng Thượng nên Mạc Ngôn nghĩ sao cũng không thể tưởng lại có thể nhìn thấy nữa, không quỳ thỉnh an chỉ đứng một chỗ sợ run, ngay sau đó liền cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, thân mình khẽ hoa mắt, người cũng đã đứng giữa sảnh.

Mạc Ngôn bị Nhậm Cực nhìn chằm chằm lạnh cả người, chỉ cảm thấy quỳ xuống có thể thấy đỡ hơn, thế nhưng Nhậm Cực đang nắm chặt cánh tay của nàng, năm ngón tay gần như đâm vào da thịt, khiến nàng không dám động, chỉ có thể chờ Nhậm Cực mở miệng.

Nhưng Nhậm Cực vẫn không nói chuyện, Mạc Ngôn cảm thấy chính mình hít thở không thông, đành phải mở miệng nói trước: “Hoàng Thượng, là có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ làm sao?“

“Nói cho trẫm biết, tình hình gần nhất của y thế nào? Một chút cũng không sót.“

Hết Chương 44

Một chương cực ngắn nằm ở giữa một đống chương dài thòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.