Trời còn chưa sáng, trong cung toàn cảnh người ngã ngựa đổ, mọi người từ gác đêm đến hạ nhân đều đang chìm vào giấc ngủ, toàn bộ bởi vì một câu của Nhậm Cực mà bị đánh thức, bắt đầu đứng dậy chuẩn bị cho Hoàng Thượng đi xa.
người ngã ngựa đổ: cảnh nháo nhào, nhốn nháo…
Cũng may Trịnh Hải tương đối cũng có kinh nghiệm, tuy rằng thời gian gấp gáp, phát động chỉ thị đều vẫn rất gọn gàng ngăn nắp, đem tất cả mọi thứ cần thiết dùng trên đường đều an bài thỏa đáng.
Nhưng điều này cũng tiêu hao tinh thần cực điểm, Trịnh Hải chỉ cảm thấy rằng trong vòng một năm nay quả thực không ngừng già hơn chục tuổi, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thêm vài ngày nữa có lẽ sẽ “được” nằm trong quan tài. Vừa nghĩ vừa thở dài, sau đó nhận mệnh đi đến Thiên điện.
Giống như phía trước điện, Thiên điện im lặng đến kỳ lạ, mọi người còn lại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trịnh Hải kêu tiểu cung nữ trực đêm đánh thức Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh, nói với các nàng: “Nhanh chóng dọn dẹp đi, Hoàng Thượng muốn đi Vân Nam, sáng sớm sẽ khởi hành.“
Liễu Oanh còn chưa ngủ tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi “Di? Chúng ta cũng đi sao? Vậy Mạc tướng quân ai chiếu cố?“
Mạc Ngôn giật mình một cái lập tức tỉnh táo, nhanh chóng nói: “A, muội đi xem Mạc tướng quân.” Lời còn chưa dứt đã chạy đi mất dạng, ngay cả hành lễ với Trịnh Hải cũng quên luôn.
Trịnh Hải cũng không còn tâm tình để so đo, Mạc Ngôn chạy mất, lời nói của ông còn chưa kịp nói ra, đành phải chạy theo Mạc Ngôn đến nội thất, Mạc Ngôn đang ngây ngốc đứng bên giường, trên giường đệm chăn đã bị xốc lên, bên trong rỗng tuếch, không có bất cứ cái gì. Liễu Oanh vốn đang dụi mắt, lúc này bừng tỉnh, hơi thở còn nghẹn ở cổ họng không thoát ra được, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Trịnh Hải đi qua liếc mắt một cái, mới nói: “Tự nhiên chạy nhanh như vậy, ta định nói, Mạc tướng quân đang ở chỗ Hoàng Thượng, cũng sẽ cùng ra cung. Được rồi, mau thu thập đi, bây giờ cũng sắp sáng rồi đó.“
Trịnh Hải đi rồi, Liễu Oanh vẫn như đang ở trong mộng, chậm rãi nói: “Trời ạ, Mạc tướng quân rõ ràng là chúng ta hầu hạ xong đã ngủ, từ khi nào lại đến chỗ Hoàng Thượng?“
Mạc Ngôn đoán cũng đã đoán được tám chín phần, cúi đầu thu dọn chăn giường: “Ai biết được? Liễu tỷ tỷ, mau nghe lời phân phó của Trịnh công công nhanh chóng thu thập mọi thứ đi, trước hừng đông phải xong xuôi rồi.“
Liễu Oanh vừa mới hoàn hồn: “Ai nha, vậy tỷ đi liền.“
Khi mặt trời ngày mới vừa ló dạng, một đoàn xe trang bị gọn nhẹ ra khỏi Hoàng thành, bất quá chỉ trong thời gian cực ngắn đã đi ra ngoài cửa thành. Đợi ngày lên cao (sáng be pét), một đám thần tử đứng chờ ngoài điện nhận được tin tức Hoàng Thượng của họ lại đi tuần, hơn nữa lần này là cải trang, nửa canh giờ trước đã xuất cung.
Một giọng nói lanh lảnh “Tạm thời không tảo triều” khiến cho tất cả những quan thần rường cột nước nhà ngây ra như phỗng, làm sao dám tin Hoàng Thượng của họ thế nhưng ngay cả một lệnh thôn tri trước cũng không có cứ như vậy mà cải trang đi tuần a.
Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, trước “Ngọ Dương điện” lại xôn xao một mảnh, chúng quần thần đều tự kết thành từng nhóm nhỏ nghị luận, đại khái là muốn dò xét ý tứ của người khác, muốn hiểu rõ thánh ý, cũng vì mình mà chuẩn bị tốt nền móng cho bước tiếp theo, thậm chí cũng không ít người âm thầm lặng lẽ mưu đồ phái tâm phúc đi tìm hiểu hành tung của Hoàng Thượng.
Trong cung lời đồn đãi từ trước đến nay đều truyền rất nhanh, ngay lúc các đại thần đều đang tụ họp ngoài “Ngọ Dương điện” để bàn tính, thì ở hậu cung nhóm phi tần mỹ nhân cũng cơ hồ biết được tin tức ngay cùng thời điểm.
Đổng Trinh phi nghe Nhược Anh báo cáo lại thì giống như nghe tiếng sấm, ngồi yên một chỗ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần hơi hoảng hốt hỏi: “Hoàng Thượng cứ như vậy mà ra cung, cứ như vậy mà ra cung… Nhược Anh, ngươi không phải nói giỡn với ta chứ?“
Nhược Anh nhìn bộ dạng chủ tử nhà mình thất hồn lạc phách, khẽ thở dài: “Nương nương, Nhược Anh là người không phân biệt nặng nhẹ như vậy sao? Hậu cung hiện tại ồn ào huyên náo, không ai là không biết. Đều nói là Hoàng Thượng đột nhiên quyết định, buổi tối quyết định thì hừng đông đã xuất phát rồi, Trịnh công công cũng vì chuyện này mà vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, suốt đêm không ngủ.“
(Cái số làm Tổng quản thái giám của bác Trịnh đúng là không tốt lành gì???…)
“Chuyện gì khiến Hoàng Thượng đột nhiên quyết định cải trang chứ, hắn không phải mới chinh phạt xong Phù Ly, hiện tại mọi thứ đều thái bình, lúc này còn chưa nghỉ ngơi được vài ngày đã bỏ đi ra ngoài?“
Đổng Trinh phi càng nói, trong lòng càng thấy không ổn, “Trở về cũng chỉ thấy ta một lần, sau đó lại bất thanh bất hưởng mà xuất cung, ta… ta ở trong lòng hắn là cái gì? Kỳ thật cũng không là cái gì cả.“
bất thanh bất hưởng: không thanh không tiếng, ý nói không nói tiếng nào mà làm.
Nhược Anh ở một bên càng nghe càng không chịu nổi, thấy nàng còn muốn nói tiếp, nhanh chóng chen vào ngắt lời nói: “Nương nương, lời muốn nói nên đặt trong lòng vẫn hơn, cẩn thận họa từ miệng mà ra.“
Đổng Trinh phi rốt cuộc cũng biết thiệt hơn, tâm mặc dù không nhịn nhưng vẫn im lặng, nhưng rốt cuộc vẫn không thoải mái, chỉ chốc lát đôi mắt sáng đã ngấn nước, hàng mi nhăn lại: “Thế nhưng Nhược Anh, lòng ta thật sự khổ sở.“
Nhược Anh cùng Đổng Nhược Hi cũng nhau lớn lên, lớn hơn nàng hai tuổi, là người mà Đổng đại nhân chọn lựa đặc biệt, Đổng Nhược Hi từ nhỏ đã là khuê các thiên kim được nuông chiều từ bé, không giống như nàng, mỗi khi Đổng Đại tiểu thư hưởng thụ một ngày ngọt ngào rồi đi vào giấc ngủ, nàng lại bắt đầu nhận đủ loại kiểu dáng dạy dỗ huấn luyện, yêu cầu thành một người thạo việc linh động trong mọi sự. Hết thảy rồi hết thảy, đều là Đổng đại nhân vì nữ nhân bảo bối của hắn mà tạo một trợ thủ đắc lực, có thể giúp nàng bước lên ngôi Hoàng Hậu.
Lúc này Nhược Anh thấy nàng biểu lộ cảm xúc thật, không khỏi âm thầm thở dài, xử trí theo cảm tính như thế, nàng khuynh lực giúp đỡ, nếu không e những gì mà Đổng đại nhân bàn tính có lẽ sẽ chỉ là hư ảo.
Đồng thời ngay lúc này, trong lòng nàng cũng dâng lên một tia không kiên nhẫn, nghĩ nàng vất vả hơn mười năm, kết quả cũng chỉ thuộc về người khác, đến thời điểm then chốt cuối cùng, e rằng cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Tuy rằng Đổng đại nhân đem nàng từ một bé gái mồ côi rồi nuôi nấng giáo dục một cách ân trọng cẩn thận, dù vậy cũng chỉ có thể nói là vì lợi ích bản thân, đợi đến khi ông ta có được thứ, thì chính khi đó ông ta đối với một người không dùng nữa thậm chí còn là người nắm nhiều nhược điểm của ông ta, có thể cho người đó con đường sống sao?
Vừa suy nghĩ tâm tư, Nhược Anh vừa trấn an Đổng Nhược Hi: “Nương nương, mọi việc đều phải từng bước một mà đi, Hoàng Thượng không thể ra cung cả đời, hắn cả đời sẽ ở trong đây, có thời gian nhiều như vậy, ngươi còn không thể có được tâm hắn sao?“
(Vâng!! Câu hỏi rất hay nhưng ta cũng có đáp an rất thú vị…. đó là …. “Làm sao có được chứ!”!!!)
Một câu nói lại khiến Đổng Trinh phi cảm thấy hơi nhẹ nhõm, nắm tay Nhược Anh: “Nhược Anh, cha ta quả thật không nhìn lầm người, về sau sẽ không bạc đãi ngươi.“
Nhược Anh nhếch miệng xem như mỉm cười đáp lại, từ từ đem tay chính mình rút trở về, nhẹ giọng nói: “Nương nương, điểm tâm cũng nguội rồi, tốt nhất nên dùng điểm tâm đi thôi. Lần trước không phải nói thời gian hơi nhanh hay sao, hiện tại Hoàng Thượng lại ra cung, ít nhất cũng phãi mấy tháng để chúng ta bố trí thỏa đáng, đến lúc đó nhất định có thể thực hiện cẩn thận.“
Đổng Trinh phi liên tục gật đầu đáp lại: “Nói có lý, thời gian còn dài, hiện nay việc quan trọng hơn chính là phải đem nữ nhân chướng mắt kia loại bỏ.“
Mạc Kỉ Hàn một mực mê man, xe ngựa bôn ba cũng không tỉnh lại, Mạc Ngôn không nắm được tin tức của y trong lòng lo lắng không yên, Nhậm Cực đem bản thân mình cùng y nhốt trên mã xa, lấy việc thân lực thân vi tuyệt đối không mượn tay người khác, tính đến bây giờ cũng đã qua ba ngày, thấy vậy trong lòng mọi người đều liên tục lấy làm lạ.
thân lực thân vi: tự lực tự cường…‘^0^’//… nói là tự thân có thể làm a.
Điều này cũng khiến Mạc Ngôn nguyên bản quyết tâm nghĩ muốn giúp Mạc Kỉ Hàn lại bắt đầu hơi dao động, nàng đối với những lời Đỗ thái y nói trước đây, mặc dù có chút tin, nhưng hơn phân nửa cũng chỉ là nói miệng. Nếu như bây giờ, dường như thành công thật sự hơi… còn nếu thành sự thật… bản thân mình có nên giúp y trốn hay không?
Mạc Ngôn càng nghĩ đầu óc càng loạn, đến cuối cùng đầu gần như không thể quyết định được, đang rất phiền lòng, đột nhiên nghe được tiếng Nhậm Cực hô rất lớn từ xe phía trước: “Mạc Ngôn, lại đây!“
Nhậm Cực mấy ngày nay cái gì cũng không nghĩ đến, trừ bỏ đúng hạn đắp dược trên cổ tay đang sưng của Mạc Kỉ Hàn, mỗi ngày xoa bóp thay quần áo, thời gian còn lại hắn gần như đều luôn luôn chú ý mạch đập của y, thấy hơi không ổn lập tức truyền nội lực vào.
Kể từ sau đêm đó, tâm mạch Mạc Kỉ Hàn càng mong manh như có như không, sờ vào giống như khi đập khi ngưng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng, khiến hắn càng lúc càng hối hận vì sự xúc động lỗ mãng của chính hắn.
Chính là hắn mặc dù muốn tận tâm chiếu cố, thế nhưng trời sinh chưa từng hầu hạ người khác, ba ngày liên tiếp dằn vặn dày vò, thân thể Mạc Kỉ Hàn càng tái nhợt gầy yếu thì không nói, ngay cả chính hắn cũng nhanh chóng muốn thành phế nhân, nên cuối cùng không thể không thỏa hiệp, phải tìm một người đến hỗ trợ.
Mạc Ngôn bị Nhậm Cực gọi to thần trí kinh động, mừng đến ngay cả xe cũng không thể đợi ngừng hẳn liền nhảy xuống chạy đến, vừa lên càng xe liền khẩn cấp vén rèm hỏi: “Hoàng Thượng, có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ?“
Nhậm Cực thần tình xanh mét mắt tỏa ra tơ máu, ngữ khí có vẻ rất không kiên nhẫn: “Ngươi nhìn xem ta còn chuyện gì muốn phân phó?“
Mạc Ngôn lúc này mới chú ý tới vẻ mặt đầy sát khí của hắn, nhanh chóng dời ánh mắt, nhất thời liền phiêu đến khuôn mặt tái nhợt cùng hơi thở mong manh của Mạc Kỉ Hàn, Nhậm Cực không đợi nàng phản ứng, hung ác cảnh cáo nói: “Hiện tại ngươi biết làm gì không.“
Mạc Ngôn cắn chặt môi đem tiếng hét sợ hãi kia nuốt trở lại, cứng ngắt cổ gật đầu: “Đã biết a.” Chỉ đáp lại Nhậm Cực ba chữ lãnh lãnh đạm đạm.
Nhậm Cực căn bản không chú ý tới chuyện tiểu cung nữ đối diện trước mặt mình đang tức giận, thấy nàng bất động, đang ngầm bực nàng không có mắt, Mạc Ngôn liền xắn tay áo vắn chiếc khăn trong chậu nước ấm kế bên Nhậm Cực giúp Mạc Kỉ Hàn chà lau, sau đó một lần nữa đem quần áo cùng chăn đệm đầy nhăn nhúm kia đổi mới, vừa làm việc, vừa dám đem Nhậm Cực dồn qua một bên. (.???)
Thùng xe không gian vốn không lớn lắm, Nhậm Cực đường đường vua của một nước bị một tiểu nô tài dồn vào một góc, trong lòng càng buồn bực, lại không thể bộc phát, chỉ có thể đem sắc mặt chuyển càng lúc càng đen.
Mắt thấy tay Mạc Ngôn đem từng chuyện từng chuyên làm xong xuôi, hắn lập tức vội vã nói: “Tốt lắm, ngươi sau khi rời khỏi đây thì kêu bọn họ ngay tại nơi này nghĩ ngơi và hồi sức, cùng Liễu Oanh đi chuẩn bị một chút thức ăn tốt cho tiêu hóa mang đến đây.“
(Ác hun!! Con người ta làm xong là đá đi liền a… anh ỷ là vua muốn làm gì làm a`…)(.)/
Mạc Ngôn vẫn không nói nhiều, chỉ hành lễ liền xuống xe, sau khi đoàn xe ngừng lại Liễu Oanh thấy sắc mặt nàng hoàn toàn nghiêm túc không giống lúc thường, hơi lo lắng: “Tiểu Mạc, ngươi làm sao vậy? Có tâm sự sao? Nói với tỷ tỷ, hay là về…” Nói đến một nửa liếc mắt một cái về phía Nhậm Cực để ám chỉ, rồi nói tiếp: “Có phải hay không?“
Mạc Ngôn chỉ lắc đầu: “Liễu tỷ tỷ, không có gì a, chỉ là do gấp rút lên đường nên có chút ăn không tiêu, muội một khi… không… thoải mái liền như vậy thôi, qua hai ngày nữa tự nhiên thích ứng là tốt thôi.“
Liễu Oanh nhìn kỹ nàng: “Thật không? Vậy muội phải cẩn thận thân thể, Hoàng Thượng đang gấp rút vội vàng đi, cũng sẽ không vì bệnh tình của nhóm nô tỳ chúng ta như vậy mà trì hoãn hành trình đâu.“
Mạc Ngôn miễn cưỡng cười cười: “Biết rồi a, Liễu tỷ tỷ, Hoàng Thượng muốn chúng ta chuẩn bị thức ăn, tốt hơn cũng nên mau nấu đi thôi.“
Liễu Oanh đi rồi, Mạc Ngôn xoa xoa ánh mắt, đến khi mở thì những do dự giãy giụa trước kia cũng đã không còn, xem ra chính mình ngay từ đầu quyết định đã không sai lầm!