Dọc theo đường lên núi, đường xá rất gập ghềnh khó đi, hơn nữa đối với nơi không quen thuộc, cho nên đi không chút vội vàng, vừa bắt đầu tất cả mọi người nghĩ đến tốc độ như vậy có lẽ sẽ làm Hoàng Thượng giận dữ, sau khi lên núi thì đúng là tính tình hắn lại đại biến tuyệt đối không vội vã gấp rút lên đường, ngược lại đều ngừng lại nghỉ từng bước, như là ước gì giờ khắc này đi càng chậm càng tốt.
Nhậm Cực quả thật là nghĩ như vậy, lúc mới bắt đầu là một lòng mong thương tích Mạc Kỉ Hàn mau chóng chữa khỏi, thế nhưng từ sau đêm đó, hắn bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu chữa khỏi thương tích rồi, y còn có thể ngoan ngoãn như vậy để tùy ý mình bài bố sao?
Hiển nhiên là không có khả năng, tuy rằng hắn không phủ nhận bản thân mình cũng muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của y khôi phục, chính là giống hiện giờ ngày ngày có thể đem y an an ổn ổn mà ôm vào trong ngực, có thể thêm một ngày, cũng là tốt rồi.
Mạc Kỉ Hàn lặng lẽ nhìn Nhậm Cực thần sắc âm tình bất định, trong lòng cũng kinh ngạc vạn phần nghĩ mãi cũng không thông, hành động của Nhậm Cực gần nhất quả thật khiến y nhìn không thấu, quả thật nhìn không thấu, cũng đoán không ra hắn suy tính gì, càng lúc càng cảm giác bất an, hoàn toàn cảm giác Nhậm Cực trước mắt dường như thay đổi thành người khác.
Trong núi khí hạ thấp hàn ý nhiều, đêm vừa xuống đã lạnh như nước, Mạc Kỉ Hàn bởi vì kinh mạch bị phóng bế, cũng trở nên lo ngại cái lạnh, lúc đầu là bản thân tự mình cắn răng cố chịu, nhưng Nhậm Cực cùng y ngày đêm không rời, không quá vài ngày liền phát giác ban đêm tứ chi của y đều lạnh như băng, lúc này liền không để ý tới sự giãy giụa kháng nghị của y mà thay y vận công xua đi cái lạnh, một lần hai lần còn thật miễn cưỡng chịu, nhưng không hề nghĩ rằng từ sau đêm đó thế nhưng lại không hề ngưng lần nào, mỗi lần đến giờ Tuất nhất định cưỡng ép đưa nội lực vào, trầm mạnh khỏe khoắn, không dám cẩu thả đến nửa điểm. Nội lực lướt vào, dòng hơi vô cùng ấm áp từ từ xâm nhập vào trong cơ thể âm hàn kia, cũng giảm bớt nỗi đau ẩn ẩn do kinh mạch bị trường kỳ phong bế gây ra.
Nhưng Mạc Kỉ Hàn cũng không cho rằng Nhậm Cực là người tốt, cũng không cho rằng hắn là người làm những chuyện thừa thải, người này làm việc nhất định đều có mục đích, chính là cũng không rõ hắn làm vậy là muốn đạt được mục đích gì?
Điều khiến Mạc Kỉ Hàn kinh hãi nhất chính là, Nhậm Cực mỗi lần nhìn y thì ánh mắt đều không che giấu được sự lộ liễu, càng ngày càng kịch liệt u ám, đáy mắt giống như lúc nào cũng có thể bốc cháy thành lửa, lại khăng khăng áp chế xuống, nhiệt độ trên người càng áp chế lại càng bốc lên như muốn thiêu cháy người khác.
Cùng Nhậm Cực ở chung lâu như vậy, Mạc Kỉ Hàn trải qua cũng hiểu được ánh lửa đó là có ý nghĩa gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hai người như bây giờ thì trái lại Nhậm Cực luôn luôn phải kiềm nén. Nghĩ không ra lý do vì sao hắn phải kiền chế như vậy, tất nhiên là trong lòng không yên, hơn nữa ánh mắt như vậy, muốn y chịu đựng như thế nào?
Trên đường đi một chút lại nghỉ, bất tri bất giác cũng đã hơn nửa tháng, rốt cục đi đến chân núi “Ngũ Lão Phong”. “Ngũ Lão Phong” tọa tại vùng tay bắc Vân Nam, chỉ độc nhất một vùng toàn hoang sơn dã lĩnh, năm ngọn núi dựng lên trên vùng đất bằng phẳng, ngọn núi cao ngất, vách núi như được lấy đao gọt giũa vô cùng nguy hiểm, là nơi sinh trưởng của các loại cỏ độc nổi tiếng trên hậu thế, nhưng cũng đồng thời sinh trưởng làm bạn chung là các loài linh thảo dị quả khiến người trên thế gian khen ngợi, thế nhưng trong núi quanh năm khí độc lượn lờ, chất độc nhiều vô số, lại thêm đường lên núi gian nguy, khiến kẻ khác phải chùn bước.
Nhậm Cực tất nhiên là sớm biết sự kì hiểm của “Ngũ Lão Phong”, cho nên cũng chuẩn bị đầy đủ, cũng không quá lo lắng, chính là nghĩ trong núi có “Độc Long Châu”, nghĩ như thế nào cũng không muốn lên quá sớm, ở chân núi kéo một ngày lại thêm một ngày, kéo kiểu này a, đúng là đem giữa hè kéo riết lên, nháy mắt đã tới Trung thu.
Mạc Kỉ Hàn hoàn toàn không biết vì sao Nhậm Cực làm thế, không biết gì cả [mạc danh kỳ diệu] bị mang xuất cung, không biết tại sao [mạc danh kỳ diệu] lại bị chặt đứt liên lạc với Mạc Ngôn, cũng không thể lý giải nổi tại sao [mạc danh kỳ diệu] lại “bị” Nhậm Cực hầu hạ bên người, đến cuối cùng, lại không biết chút gì [mạc danh kỳ diệu] mà dưới chân ngọn núi này, từ đầu tới đuôi, trong đầu y cũng chỉ có bốn chữ “mạc danh kỳ diệu”.
Một ngày nọ, sau khi Nhậm Cực ở trong phòng đi qua đi lại nhiều lần, rốt cục vẫn quyết định lên núi, sau khí cưỡng chế mở khớp hàm của Mạc Kỉ Hàn uy thuốc giải độc, lại giống như nghiện nên vuốt nhè nhẹ trên môi y, đến khi nhìn thấy trên mặt y hiện ra rõ ràng thần sắc xấu hổ và giận dữ, mới luyến tiếc thu hồi tay, hậm hực ôm người nọ đặt lên chiếc liễn làm bằng trúc đã chuẩn bị trước đó, nói: “Lên núi.“
Ngũ Lão Phong quả là danh bất hư truyền, trên đường vô số kỳ hoa dị thảo đếm không xuể, liền ngay cả khí độc cũng nhàn nhạt lượn lờ theo đám sương mù, khí thấp vào sáng sớm hay ban đêm đều ngưng tụ trên ngững phiến lá cùng cũng cánh hoa kiều diễm, người bình thường nhìn thấy thì cảm thấy đẹp không sao tả xiết, còn cho là tiên cảnh nhân gian, làm sao biết được đây chính là cạm bẫy chí mạng.
Đẹp thì tất nhiên là đẹp rồi, nhưng cũng nghe đồn sơn đạo bình thường gập ghềnh khó đi, còn không tính tới chuyện lâu lâu thoát ra đủ thứ loại độc xà độc trùng, màu sắc sặc sỡ khiến người ta khiếp đảm, bất giác bước chậm lại. Sơn đạo lại bị sương sớm làm ướt đẫm, giữa các khe đá mọc lên rêu rong tươi tốt, vừa ẩm ướt lại vừa trơn trợt, khiến đường càng thêm khó đi, tuy rằng đoàn người cùng xe gọn nhẹ, một ngày cũng không thể đi được bao xa cả.
Trên núi không có nhà dân, chỉ có thể ăn ngủ, mấy ngày đầu gió phía sau núi thổi qua đột nhiên mang độ ấm trong không khí xuống thấp, khí thấp càng ngày càng nặng, chăn đệm mang theo bên người nên khí lạnh cũng không đáng ngại lắm có thể ngủ được. Cũng may hơn phân nửa là người có nội lực nên cũng không đến nổi nào, chỉ khổ cho hai tiểu nha đầu a, thân thể đơn bạc lại không có nội công hộ thể, bọc hai tầng chăn ấm mà cũng không thể ấm lên được, buổi tối cơ hồ không thể đi vào giấc ngủ, vài ngày tiếp theo liền gầy một vòng, càng có vẻ đơn bạc.
Mạc Kỉ Hàn tất nhiên là ở cùng một chỗ với Nhậm Cực, ngồi bên đống lửa bị chăn bọc kín chặt, nội lực không ngừng cuồn cuộn từ phía sau dũng mãnh tiến vào, tứ chi cùng xương cốt đều lập tức ấm lên.
Nhưng Mạc Kỉ Hàn chẳng thà không cần nhận loại thoải mái hưởng thụ như vậy, theo dòng nội lực cuồn cuộn kia đồng dạng là nhiệt độ cơ thể nhịp tim truyền đến không dứt bên tai còn lướt qua hơi thở, tất cả mọi thứ đều khiến cho y có cảm giác đứng ngồi không yên. Nếu không phải toàn thân đều bị chế trụ, y tại sao phải cam tâm tình nguyện chịu đựng loại khuất phục như vậy?!
Nhậm Cực nương theo ánh lửa mà thấy hết tất cả mọi biểu tình của Mạc Kỉ Hàn, biểu tình này hắn cũng không phải lần đầu tiên mới gặp, nhưng mỗi lần thấy đều cảm thấy chướng mắt, điều này khiến cảm giác hối hận cũng bắt đầu càng lúc càng trướng lớn hơn.
Hắn cả đời chưa từng hối hận bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện như vậy khiến hắn không biết cư xử như thế nào, mặc dù trên mặt năm lần bảy lượt đều giả vờ như không để ý, sự bối rối trong lòng càng lúc càng lúc càng mãnh liệt, nhiều lúc cảm thấy nên nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào, đành phải nuốt trở về, buồn phiền trong lòng không biết phải làm sao.
Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, mọi người mặc kệ là ngủ thật hay ngủ giả, cũng không dám quấy rầy không gian giữa hai người, nín thở chờ đêm mau qua.
Nhậm Cực cùng Mạc Kỉ Hàn mỗi người đều đang chuyển biến những tâm tư riêng, núi rừng nguyên bản đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến rào rào tiếng vang, lập tức khiến mọi người bừng tỉnh.
Tiếng vang kia rất khẽ, khi đứt khi liền, nhưng nhĩ lực tốt nghe liền biết tiếng vang đó không phải là tiếng gió thổi hoặc là tiếng thú lướt qua, nếu nói rõ, quả thật giống như tiếng người đang từ từ tiến lại.
Nhận được chỉ thị của Nhậm Cực, đám cận vệ ngủ bên ngoài đã sớm đi về phía tiếng động, im lặng đi đến gần nơi phát ra tiếng động kia, không lâu sau, một người có vẻ mặt hơi cổ quái trở về, bẩm báo với Nhậm Cực: “Bẩm Hoàng Thượng, là một người trọng thương, hiện tại đã hôn mê, trên người còn có chất độc rất mạnh, chết độc này thần cũng chưa từng thấy qua, thăm dò thì hơi thở của hắn ta rất yếu.“
Lời này ý rất rõ ràng, chính là không thể cứu, Nhậm Cực vốn cũng không tính toán sẽ cứu, nhưng trộm liếc mắt thấy Mạc Kỉ Hàn đang nằm trong lòng lộ ra thần sắc lo lắng, chủ ý lập tức thay đổi, nói: “Thật không? Vậy trước tiên nâng lại đây, đem miệng vết thương xử lý, rồi uy ‘Cửu Chuyển Đan’, trước xem tình hình thế nào rồi nói sau.“
Người nọ còn định nói thêm cái gì đó, Minh Kiêu vội vàng tiến lại, nửa quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, thần có việc cần bẩm.” Ngón tay giữa của bàn tay phải chấm trên mặt mắt khẽ động.
Nhậm Cực vừa thấy dấu hiệu tay, phất tay nói với người báo cáo trước đó: “Trẫm phân phó chuyện gì thì ngươi đi làm đi.” Tiếp theo nhìn nhìn Mạc Kỉ Hàn, khẽ nhíu mày sau đó nâng tay điểm vào huyệt ngủ của y, sau đó mới giương mắt: “Có chuyện gì?“
“Ân? Cái tổ chức hoạt động chuyên giết người kia sao? Thế nào, chẳng lẽ người nọ là người của Vô Nguyệt môn?“
“Dạ, không riêng gì là người của Vô Nguyệt môn, mà còn là người đã từng gặp khi Hoàng Thượng thân chinh đánh Khải Lương, nếu thần không nhận sai, chính là người mà thần đã lấy ‘Vô Nguyệt phù’.“
Nhậm Cực lông mi cao cao nhướn lên, thú vị nói: “Trên đời sao lại có chuyện khéo đến như vậy chứ? Minh Kiêu, ta nhớ rõ ngày đó ngươi vẫn nói là chưa gỡ được khăn che mặt của người nọ, ngươi sao có thể khẳng định người này và người kia là một chứ?“
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, khuôn mặt thần đích xác chưa nhìn thấy, nhưng thần nhớ rõ binh khí mà hắn ta dùng, là song thủ câu thứ, chính là thiên môn binh khí khó thấy. Lúc này người đó mặc dù hôn mê, trên tay lại nắm một đôi, tuy rằng thể thấy chính xác lúc đánh nhau như thế nào, nhưng hình dạng và cấu tạo thì không sai. Vóc người hắn tuy rằng gầy một chút, nhưng nhìn thì tương tự với tên thích khách kia,… “
“Hơn nữa, đêm đó thần từng đả thương hắn, vết thương đó nằm ngay dưới bụng, thần đối với vết thương do mình tạo ra thì luôn không thể nhận sai được, về điểm ấy thần rất tự tin.“
song thủ câu thứ: ta không biết đây là vũ khí gì ah`…
“Nói như thế quả thật khéo đến mức không thể khéo hơn được nữa? Bất quá như ngươi lúc trước từng nói, hắn địa vị ở ‘Vô Nguyệt môn’ không thấp võ công lại càng không yếu, tại sao giờ lại nằm chật vật tại nơi sung sơn dã lĩnh này?“
“Chuyện này… Thần tự mình phỏng đoán, chỉ sợ chính là do thần lấy ‘Vô Nguyệt phù của hắn, chuyện này từ trước đến nay tổ chúc sát thủ đều rất nghiêm mật, loại lệnh phù đánh dấu này thông thường chính là bằng chứng duy nhất, nếu đánh rơi, sẽ phải chịu xử phạt cực nghiêm lệ, muốn sống còn không bằng chết, cho nên người này mới có thể chạy đến tận đây.“
“Chính là nếu đang trốn tránh như vậy, chắc chắn lọt vào tầm ngắm của nhóm đuổi giết, dù có giấu kín thế nào cũng sẽ bị tìm ra, người này thân mang đầy thương tích đại khái cũng là do tận lực chiến đấu.“
“Vậy theo ý ngươi, gần đây có thể có sát thủ ‘Vô Nguyệt môn’? Mà chúng ta nhặt người này, e rằng sẽ gặp phiền toái rất lớn?“
“Thần e rằng như vậy, mong Hoàng Thượng minh giám.“
Nhậm Cực vốn cũng không phải là hạng người lương thiện, vô thức ngón tay lướt nhẹ trên gò má Mạc Kỉ Hàn, vừa nói: “Vậy đem hắn thả đi, chuyện của bọn họ trẫm không có hứng thú nhúng tay, cũng không có hứng thú tìm phiền toái.” Nói xong lập tức phất tay: “Đem hắn thả lại chỗ kia, nơi tìm thấy hắn.“
(Cái gì???? anh chỉ tỏ vẻ tốt trước mặt em thôi sao… ta khinh thường….hứ)
Lời hắn còn chưa nói xong, một giọng nói xót xa thành khẩn vang lên bên cạnh tiếp lời: “Không cần, ta sẽ trực tiếp dẫn hắn trở về nơi hắn nên trở về.“
Mọi người nháy mắt sắc mặt tề biến, theo tiếng nhìn lại phát hiện một bóng ma kế bên đống lửa không biết đã đứng ở đó từ khi nào, hắc bào bao quay toàn thân, nhìn không rõ diện mạo, âm hàn khí rất nặng, còn hơn gấp vài lần khí từ trong rừng núi tỏa ra.
Nhậm Cực trong lòng kịch chấn, hắn từ trước đến nay đối với võ công bản thân cực kỳ có tự tin, chưa bao giờ nghĩ tới còn có người có khả năng đến gần mình khi mình đang thần trí thanh tỉnh mà vẫn không hề phát giác.
Chỉ thấy người nọ chậm rãi đi đến Nhậm Cực, diện mạo vẫn thấy không rõ, chỉ cười nói: ” Hoàng Thượng của Khải Lương đây sao, đây là lần thứ hai gặp mặt, thế nhưng ta không ngờ người lại tỉnh táo, cư nhiên vẫn vô dụng như vậy.“
Nhậm Cực lập tức liền nhớ tới đên đó say rượu trong Tang thành nhận được một lá thư, xem ra quả thật chính là người này không nghi ngờ được. Biết người nọ là cố ý châm chọc, hắn cũng không để ý, chỉ nói: “Tiên thánh từng nói về văn hóa võ thuật, quả thật còn có điều nằm ngoài quy luật.“
Nói xong chỉ chỉ người nọ còn đang hôn mê: “Ngươi muốn dẫn người đi thì người đang ngay tại đây, nếu ngươi còn kéo dài, e rằng cũng chỉ có thể mang đi một khối thi thể.“
Người nọ theo ánh mắt Nhậm Cực xoay người, cúi người đem người nọ ôm lên: “Nói cũng phải, thi thể thì đối với ta chỉ là thứ vô dụng.” Tiếp theo thuận tay bắn ra một viên thuốc, nói: “Ta bình sinh tuyệt không muốn thiếu nợ ai, ngươi đã cứu hắn một lần, ta đây cũng cứu người trong lòng ngươi một mạng, chiếu theo thân thể y hiện giờ, không đợi lên tới đỉnh núi, e rằng đã bị hàn ý độc dược xâm vào lấy đi nửa cái mạng.“
Nhậm Cực trong lòng cả kinh, tiếp lời nói: “Cái gì? Trẫm đây cũng có thuốc giải độc, vả lại mỗi ngày đều truyền nội lực.“
Người nọ khinh miệt cười: “Ngươi nghĩ chương khí hàn độc trên ‘Ngũ Lão Phong’ bình thường như vậy sao? Nếu có thể vượt qua như vậy, ‘Ngũ Lão Phong’ từ lâu đã bị con người giẫm nát rồi.“
“Các ngươi nội lực coi như có chút ít, đi đường nghỉ ngơi đều có thể không ngừng điều tức vận khí, phối hợp với thuốc giải độc tự chế của các ngươi có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn, xuống núi điều trị một khoảng thời gian thì hàn khí cùng độc còn sót lại trong cơ thể cũng có thể được loại ra.“
“Nhưng người này, kinh mạch bị phong bế nội lực lại không có, lại mang bệnh cũ, trừ phi ngươi có thể mỗi ngày mười hai canh giờ không ngừng truyền nội lực cho y, bằng không đều chỉ là phí công, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả ‘Độc Long Châu’ cũng không thể cứu được y.“
Nhậm Cực nghe nói “Độc Long Châu” đang định mở miệng, người nọ lại xoay người: “Ngươi chỉ cứu hắn một lần, cũng cứu tánh mạng của hắn, ta cũng không cần phải nói thêm, cáo từ.“
Nhậm Cực vừa tính ngăn người lại, lại chỉ thấy người nọ thân pháp kì quỷ, ôm một người vẫn như cũ giống như quỷ mỵ, bất quá thấy thân hình hắn thoáng qua, trong nháy mắt nương theo khe hở giữa đám người xuyên qua, lập tức liền dung nhập vào bóng đêm, đã không thấy hành tung, trong núi lại vắng vẻ, đúng là ngay cả nửa điểm tiếng động cũng không phát ra.