Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 59



Mạc Kỉ Hàn không nói gì, hai mắt trừng lên đầy cảnh giác với hắn, Nhậm Cực lại để tai lên đùi y: “Sao? Ngươi cho là trẫm sẽ làm sao? Bất quá vì hai ngày sau sẽ hạ châm đả thông kinh mạch chân của ngươi, muốn chuẩn bị trước mà thôi.“

Vừa mới mới chạm vào lớp vải trơn bóng, lại bị hất ra, Mạc Kỉ Hàn mắt nhìn hắn nói: “Không cần.” Lúc mới đầu chữa thương cũng không có làm gì đề chuẩn bị, cũng như nhau cả thôi.

Nhậm Cực trong lòng thầm kêu thật đáng tiếc, mở hai tay: “Nếu Mạc tướng quân chịu được một chút đau đớn khi hạ châm, vậy trẫm cũng không ép buộc.” Quả nhiên cứ vậy mà thu tay lại, rõ ràng dứt khoát tiêu sái đi ra ngoài.

Mạc Kỉ Hàn cũng bị hành động của Nhậm Cực làm cho giật mình, vốn tưởng rằng nhất định sẽ không tốt đẹp như vậy, vốn là một người có thói quen từ trước đến nay thích làm theo ý mình thế nhưng nói thả là thả, thật sự khiến kẻ khác khó hiểu.

Mạc Kỉ Hàn còn đang trầm tư, Mạc Ngôn thò đầu vào nhìn luồn đi vào, buông chậu nước đang bưng ra, đưa tay trước mặt y lắc lắc, khẽ gọi: “Đại ca, đại ca.“

Thấy Mạc Kỉ Hàn quay lại nhìn nàng, lập tức hưng phấn nói: “Đại ca, muội vừa rồi lén đến hỏi Đỗ thái y, biết sao không? Qua hai ngày tiếp theo sẽ đả thông kinh mạch chân của huynh, Đỗ thái y nói nếu thuận lợi, đả thông xong ăn trái ‘Độc Long Châu’ vào, nội lực của huynh ít nhất cũng có thể hồi phục đến tám phần.“

Mạc Kỉ Hàn kinh ngạc không thôi: “Tám phần? Có thể khôi phục nhanh như vậy sao?“

Mạc Ngôn gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, muội cũng ngạc nhiên, Đỗ thái y nói đây chính là chỗ quý giá nhất của ‘Độc Long Châu’, bất luận công lực mất bao lâu, chỉ cần ăn vào, sẽ lập có công hiệu.“

“Đại ca, kinh mạch của huynh có thể tốt nhanh như vậy, cũng nhờ loại thảo dược này rất nhiều, Đỗ thái y đem lá cây cho thêm vào dược dục của huynh, xơ của lá cây thì ông ấy tách ra, đem đun dược cho huynh uống.“

Mạc Ngôn hiển nhiên là rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt không ngừng: “Đại ca, huynh gần đây có thử không? Đỗ thái y nói nội lực của huynh hiện tại cũng tương đối hồi phục, kinh mạch chân tuy rằng còn chưa thông, nhưng ở trên thì có lẽ vận công cũng rất khá.“

Mạc Kỉ Hàn từ lâu đã cảm giác vận nội lực để khôi phục một chút, nhưng để cẩn thận vẫn chưa dám vận công thử, giờ phút này nghe Mạc Ngôn nói đến, liền thử vận công tụ khí đan điền khắp toàn thân trên, phát giác quả đúng như lời Mạc Ngôn nói, tuy rằng rất nhỏ, muốn vận không lưu chuyển cũng không tốn sức lắm, càng không có cảm giác đau đớn, kinh mạch bên trong cũng cảm thấy thoải mái vô cùng, không khỏi thở dài: “Quả nhiên là linh dược.“

“Đúng mà, Đỗ thái y đối với loại thảo dược này cưng còn hơn bảo bối, khen có một không hai trên trời dưới đất, cho nên Hoàng Thượng mới…” Nói tới đây, đột nhiên câm mồm, nháy mắt mấy cái nói: “Đại ca, huynh không thích nói đến, coi như muội chưa nói quá.”

Ngay sau đó lại nói: “Mà vui quá nên thiếu chút nữa quên mất, cái này đại ca huynh cầm lấy.” Nói xong lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một viên thuốc nhỏ bằng ngón út.

“Đỗ thái y nói, kinh mạch chân đả thông xong thì phải lập tức ăn vào ‘Độc Long Châu’ để sinh công lực, lúc đó nhất định Hoàng Thượng sẽ ở bên cạnh, công lực huynh khôi phục bao nhiêu thì không thể gạt được hắn.“

Nói xong chỉ vào viên thuốc nhỏ kia: “Cho nên Đỗ thái y muốn huynh hai ngày sau trước khi đến tẩm dược dục đem viên thuốc này ăn vào, thuốc này khi công lực huynh khôi phục có thể ức chế một nửa nội lực của huynh, đến lúc đó sẽ không bị Hoàng Thượng phát giác.“

Mạc Kỉ Hàn sửng sốt: “Đỗ thái y? Muội là nói…“

“Đúng vậy, Đỗ thái y là người tốt, muội nói sợ công lực huynh một khi khôi phục thì Hoàng Thượng liền nhịn không được tìm huynh tỷ thí, cho dù huynh mới khôi phục, nhưng cũng vừa mới tốt lên thôi, ngộ nhỡ chân lực lộn xộn lại phát sinh gì đó, vậy thì làm sao bây giờ, cho nên Đỗ thái y liền chế thuốc này cho muội, ông ấy sinh ra đã mang tâm địa Bồ Tát, nên cũng không muốn thấy người bị thương.“

“Hơn nữa, thuốc này làm từ rễ ‘Độc Long Châu’. Đỗ thái y nói ‘Độc Long Châu’ rất kỳ lạ, dược lý tương khắc, là kì dược biến đổi công lực mạnh nhất thiên hạ. Nhưng sau khi chín muồi, rễ chỉ có thể tạm thời áp chế dược tính của nó, cũng không thương tổn đến kinh mạch mới khôi phục, dùng tốt lắm. Bất quá, nếu quả chưa chín mà trực tiếp ăn vào, công lực toàn thân kia sinh ra cũng đừng mơ tưởng sẽ khôi phục lại như cũ.“

Mạc Kỉ Hàn nhìn viên thuốc nhỏ kia, lại nhìn Mạc Ngôn, trong lòng tràn đầy cảm kích, môi mấp máy muốn nói nhưng lại không biết nói gì, chỉ mở miệng nói: “Tiểu Mạc…” Tiếp theo cũng không nói gì được nữa.

Mạc Ngôn cười cười, đang muốn nói chuyện, cửa truyền đến tiếng đập cửa: “Mạc tướng quân, nô tỳ có thể đi vào không?“

Vừa nghe là giọng Liễu Oanh, Mạc Ngôn nhảy dựng lên: “Ôi, muội nói muốn giúp huynh lau người thay quần áo, Liễu tỷ tỷ giờ muốn vào nhìn thấy quần áo chưa đổi, vậy thảm rồi a.“

Vừa nói vừa nhảy đi lấy bộ trung y đưa cho Mạc Kỉ Hàn, dương cao giọng nói với bên ngoài cửa: “Liễu tỷ tỷ, đợi lát nữa, rất nhanh sẽ xong thôi a.” Thấy Mạc Kỉ Hàn nhanh chóng thay đổi quần áo, lúc này mới đi ra mở cửa.

Liễu Oanh bưng một bát nóng hổi tiến vào, vừa mới tiến vào cửa là một cỗ mùi nồng đậm, nàng đem bát nóng hổi kia đưa cho Mạc Kỉ Hàn: “Mạc tướng quân, Đỗ thái y nói ngươi phải ăn uống một chút gì đó để cường cân kiện cốt. Đây là…“

Nàng cũng biết Mạc Kỉ Hàn không thích nhắc tới Nhậm Cực, ngừng lại một chút nói tiếp: “Đây là hươu do cận vệ vừa mới săn được trong núi, hầm thịt lộc tươi với thảo dược có sẵn trên núi cùng một chút nấm, ngươi nhân lúc còn nóng hãy uống đi.“

Mạc Kỉ Hàn hơi gật gật đầu: “Đa tạ, các ngươi cũng lui ra dùng bữa đi, lúc này tạm thời không cần hầu.“

Liễu Oanh cảm tạ một câu, liền mang theo Mạc Ngôn đi ra ngoài, sau khí ra cửa phòng thì nhỏ giọng nói: “Nhìn khí sắc, Mạc tướng quân thật sự đã tốt hơn nhiều rồi.“

Mạc Ngôn trong lòng vốn đang cao hứng, giờ phút này lại càng hiện ra trên mặt: “Đúng vậy a, ít nhiều cũng nhờ Đỗ thái y.“

“Nói cũng phải a, thịt hươu nóng ta hầm rất nhiều, sau khi phân chia ra hết còn một nồi, vừa lúc cũng uống, nói không chừng khi xuống núi chúng ta cũng sẽ không cần dùng lưng của người khác a.“

Trong khi hai người nói giỡn đã trở lại phòng bếp, Mạc Ngôn mắt sắc nhìn thấy một thân ảnh thon dài nhìn quen mắt đến mức đáng ghét đang tựa vừa dựa vào bàn vừa bưng bát uống ngon lành, không khỏi hét to một tiếng: “A!“

Liễu Oanh đang nhìn chỗ khác, bị Mạc Ngôn hung hăng làm giật mình, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mạc Ngôn đang muốn xông đến, đi thẳng đến phòng bếp rống giận: “Ngươi buông xuống cho ta!“

Minh Kiêu tùy ý nhu nhu lỗ tai, thập phần thoải mái buông bát, còn không vong cảm thán nói: “Uống một chút đồ hầm tươi sốt mới mẻ có khác, tư vị tốt rất nhiều.“

Mạc Ngôn xốc lên cái nồi nhìn vào, vốn là một nồi giờ chỉ còn non nửa, tức giận đến mức ngất đi, lập tức cái gì cũng không kịp nghĩ, liền cầm một cái nồi đập về phía Minh Kiêu: “Nhả ra cho ta!“

Cái nồi gào thét bay tới, nhưng lực đạo này không là gì trong mắt Minh Kiêu, nâng tay chụp một cái, dễ dàng tiếp cái nồi trong tay xoay một vòng: “Cơn tức lớn như vậy, quả nhiên không thích hợp uống đồ hầm nhiều bổ dưỡng như vậy, cẩn thận nội nhiệt tăng lên sẽ chảy máu mũi, không bằng ta làm một chuyện tốt, giúp ngươi uống toàn bộ, rồi sẽ giúp ngươi hái vài vị dược thảo bình can dưỡng phế hạ sốt để ngươi uống?”

bình can dưỡng phế: bổ gan bổ phổi.

Mạc Ngôn nghe mà mắc ói, lúc này cầm lấy con đao, bị Liễu Oanh chết sống giữ chặt lấy, đành phải hung hăng nói: “Đường đường một vị Phó thống lĩnh, cư nhiên chạy đến phòng bếp trộm thức ăn của tiểu cung nữ.“

Minh Kiêu trả lời đúng lý hợp tình: “Cũng không phải, ta đường đường một Phó thống lĩnh xưa nay sao lại làm cái chuyện này, nếu không phải tay nghề của tiểu cung nữ thật sự quá kém cỏi, khiến cho toàn bộ thức ăn mọi người không thể nuốt nổi, ta cũng sẽ không chạy đến phòng bếp tìm chút gì có thể ăn được.“

“Hơn nữa, Phó thống lĩnh ta có chức vụ rất là quan trọng, đói bụng sẽ phân tâm, tiểu cung nữ ngươi muốn dùng cái gì bồi thường?“

Mạc Ngôn đã tức giận đến đầu óc lờ mờ: “Ta bồi thường cho ngươi? Ngươi nếu mỗi ngày không có thức ăn mà đói bụng tiểu cung nữ ta sẽ rất cao hứng thắp hương bái Phật đa tạ ông trời có mắt!“

Liễu Oanh đứng ở bên cạnh dở khóc dở cười không biết nói gì, chỉ có thể mong ngày tháng qua mau một chút, chờ trở lại trong cung hai người sẽ tự tách ra, bằng không cứ ầm ĩ như vậy, e rằng không còn cái đầu.

Hai ngày sau, đó là ngày châm cứu, Mạc Kỉ Hàn hồi phục một chút nội lực không muốn giống một phế nhân bị Nhậm Cực ôm vào trong ngực, cũng biết nếu Nhậm Cực dùng sức mạnh, bản thân y cũng không thể phản kháng, vì thế thức dậy cực sớm, tính toán thừa dịp Nhậm Cực chưa tới để cho Mạc Ngôn dẫn mình đến nhà của thái y.

Nào biết vừa mới thay quần áo xong, cửa đã bị đẩy ra, vào cũng với Mạc Ngôn, là Nhậm Cực hai tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa: “Xem ra trẫm sở liệu quả nhiên không sai, Mạc tướng quân khách khí như vậy, thật là khiến trẫm trong lòng khổ sở.“

Mặt Mạc Kỉ Hàn biến sắc, cuối cùng vẫn như cũ không nhìn Nhậm Cực, cúi đầu chú tâm thay quần áo xong liền muốn đi ra ngoài, còn chưa đứng dậy đã bị Nhậm Cực cưỡng ép đặt trên giường: “Mạc tướng quân, đừng nói trẫm chưa từng nhắc nhở ngươi, khi kinh mạch của ngươi chưa thông thì không được khước từ những chuyện trẫm làm, ngươi tốt nhất một bước cũng không được đi, nhiều ngày trước cũng như vậy, ngươi muốn hôm nay vốn là ngày đả thông chân mà tất cả lại bị phá hủy sao?“

Mạc Kỉ Hàn bỏ tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Đúng là tứng nói tốt nhất một bước cũng không được đi, nhưng cũng không phải nói một bước cũng không thể đi, bất quá chỉ vài bước như vậy, ngăn cũng không được.“

Nói là nói như vậy, trong lòng lại biết lúc này vẫn là không thể tránh, quả nhiên Nhậm Cực chỉ đơn giản xoay một vòng đã đem y đang ngồi bế lên: “Ngăn cản cũng không phải là chuyện ngươi có thể nói.“

Bước ra cửa, Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh đều chờ ở bên ngoài, Mạc Ngôn liếc y một cái liền cúi đầu yên lặng đi theo.

Đến chỗ thái ý tuy rằng chỉ vài bước, những thị vệ canh giữ bên cạnh đều nhìn không chớp mắt, Mạc Kỉ Hàn lại vẫn cảm thấy cả người cực kỳ khó chịu, nhớ tới hai lần trước bản thân mình đều mê man bất tỉnh mà để Nhậm Cực tùy ý ôm đến ôm đi, cả người đều nhịn không được bắt đầu run rẩy.

Nhậm Cực đem Mạc Kỉ Hàn ôm vào trong ngực, trên mặt y biểu tình biến hóa tất nhiên cũng đều thấy rõ ràng, cảm thấy thần tái xấu hổ và giận dữ này cư nhiên đáng yêu không nói nên lời, khiến người ta lập tức muốn tiếp cận hôn lên hai cánh môi.

Đương nhiên thực sự hôn là không có khả năng, bất quá cũng đơn giản dùng một chút lực đem người ta ôm chặt hơn chút nữa, thấp giọng thì thầm nói: “Mạc tướng quân, Đỗ thái y từng nói lúc này trong lòng không thể quá mức kích động, ngươi hiện tại kích động như vậy, là muốn thế nào? Tốt nhất tất cả đều phải dứt bỏ, trẫm tin tưởng ngươi cũng không muốn biến thành tàn phế hai chân không thể đi lại.“

Nói thật sự rất có lý, nhưng tư thế này thật sự là ám muội đến cực điểm, đôi môi Nhậm Cực gần như dán trên vành tai Mạc Kỉ Hàn, hơi thở ẩm nóng toàn bộ không ngừng rơi vào tai y, nhất thời khiến tóc sau gáy của Mạc Kỉ Hàn toàn bộ dựng thẳng lên.

Thế nhưng chưa kịp phản bác, cũng đã đi vào căn phòng, Nhậm Cực cười khẽ một câu: “Tới rồi.” Đưa y an trí trên tiểu tháp kế bên dục dũng, động thủ định cởi quần áo của y.

“Ba” một tiếng, Mạc Kỉ Hàn chụp khai tay hắn, quát khẽ nói: “Ta tự mình làm!“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.