Đêm hôm ấy, ta trằn trọc mãi không yên giấc được. Bao nhiêu suy nghĩ cứ quấn lấy ta không thôi. Hàng tá câu đố chưa có lời giải.
Ai đã hạ độc Hoàng Đế?
Ai muốn ngăn chặn long duệ?
Chuyện này liệu có phải do một người làm?
Hoàng Đế là người gắn bó trực tiếp tới vận mệnh của ta, ta không thể để hắn
chết yểu. Ta muốn nói với Hoàng Đế nhưng lại không biết nên nói ra sao.
Hắn sẽ tin ta chứ?
Ta mệt mỏi gác tay lên trán, thở dài thườn thượt. Biết được nhiều bí mật quá, không rõ là may mắn hay xui xẻo.
Đột nhiên, trong đầu ta lại nảy ra một ý nghĩ. Nhớ lại, Hoàng Đế rất hay
nói thích ta vì ở bên ta khiến hắn dễ chịu. Lúc đó, ta chỉ nghĩ mình đối đãi chân thành, nói chuyện khéo léo mới giành được cảm tình của hắn.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra không hề đơn giản như thế. Tất cả có lẽ là nhờ
chất độc trong người Hoàng Đế mà thôi.
Bởi vì bản chất ta là dược nhân kháng độc cho nên khi Hoàng Đế ở cạnh ta, chạm vào ta hoặc ngửi
mùi thảo dược tỏa ra từ người ta, liền giống như được giải bớt độc tính. Vì vậy mà cảm thấy bớt nhức đầu, mệt mỏi thuyên giảm. Hắn nói thích ta
chính là ý này, không phải loại nam nữ luyến ái kia.
Trong lòng
có chút thất vọng, nhưng lại mau chóng phấn khởi trở lại. Hoàng Đế không phải thích ta, hắn cần ta. Như vậy thật sự quá tốt. Suy nghĩ kĩ càng,
ta quyết định sẽ giữ kín chuyện Hoàng Đế trúng độc. Không phải là nhìn
hắn chết, mà là để giành cho mình một chút lợi thế mà thôi. Nhẩm tính
thời gian Hoàng Đế trúng độc, căn cứ theo lời Thái y Lâm Giang đã nói,
Hoàng Đế còn khoảng một năm mới đến giai đoạn không thể cứu chữa. Một
năm này chính là cơ hội của ta. Hoàng Đế đã nhận ra ở bên ta khiến hắn
dễ chịu hơn thì nhất định hắn sẽ đến tìm ta. Ta phải tranh thủ thời gian một năm tranh lấy một chút sủng ái của hắn, khiến hắn cần ta hơn, cũng
là tự củng cố địa vị của mình. Cho dù không thể khiến hắn yêu ta thì
cũng chẳng sao. Gắn bó quá lâu với một thứ gì đó sẽ khiến người ta sinh
ra tâm lý dựa dẫm, phụ thuộc, cho dù không hẳn là yêu thích nhưng lại
chẳng thể lìa xa. Đây gọi là thói quen. Mục đích mà ta hướng tới chính
là để Hoàng Đế quen ở cạnh ta.
Ta biết mình có chút cuồng vọng.
Trong cung có rất nhiều phi tử ở bên Hoàng Đế từ lâu mà cũng chưa làm
được điều đó, huống hồ một kẻ mới chân ướt chân ráo đến lại muốn khiến
Hoàng Đế phụ thuộc vào mình. Nghe qua, bản thân ta cũng thấy buồn cười.
Nhưng ngoài cố gắng ra, ta còn có thể làm gì khác? Độc Cát Đằng vô tình
lại tạo ra một lợi thế chỉ riêng ta có. Ngoài tận dụng nó đến mức tối
đa, ta không nghĩ ra cách nào khác. Hơn nữa, gần gũi lâu ngày biết đâu
lại có được long thai. Hiện giờ long duệ bị kẻ khác ngăn chặn, các phi
tử đều bị hạ Vong thai dẫn. Nếu ta có thể sinh con trước, dù gái hay
trai cũng đều là con trưởng, đối với tương lai của ta vô cùng có lợi. Dĩ nhiên, nếu đã có người không muốn Hoàng Đế có con, hẳn cũng sẽ không để ta sinh con dễ dàng. Nhưng vẫn là một câu “không còn cách nào khác”, ta vẫn chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.
Nghĩ được đến đó, lòng
ta dịu lại đôi chút. Tương lai đã thấy chút ánh sáng rồi. Nhưng chuyện
để nghĩ không phải chỉ có nhiêu đó. Người mà ta thật sự nên lo sợ lúc
này là Triệu Đức phi.
Ban đầu, ta chỉ nghĩ Triệu Đức phi muốn
nhất tiễn song điêu, dùng một cung nữ Hàm Nhu để bắn hạ Bạch Diệu Hoa
cùng Tố Linh, triệt tiêu bớt thế lực của Hoàng hậu và Liễu Thục phi. Thế nhưng, ngay khi ta nhìn thấy Hàm Nhu khỏe mạnh đứng ra chỉ tội Bạch
Thường tại, ta liền hiểu ra mình đã đánh giá Triệu Đức phi quá thấp rồi. Vốn nghĩ Hàm Nhu sẽ sớm bị giết nhằm diệt khẩu, nhưng không ngờ nàng
lại còn được sống đến tận lúc xét xử. Người như Triệu Đức phi hoàn toàn
không có khả năng bỏ sót một đầu mối rõ ràng như vậy. Hàm Nhu còn sống
có nghĩa là Triệu Đức phi chưa muốn nàng ta chết. Hàm Nhu, ngoài vai trò làm con tốt hi sinh, vu oan cho Bạch Diệu Hoa, nhất định vẫn còn vai
trò khác. Một vai trò vô cùng quan trọng. Vậy nên, ta mới nói chuyện với Hàm Nhu.
Hàm Nhu chỉ là một con tốt. Nàng ta rốt cuộc có thể
biết được chuyện gì. Những chuyện nàng ta biết, chỉ có thể là chuyện
Triệu Đức phi cố tình lộ ra mà thôi. Hỏi han Hàm Nhu không phải để lấy
thông tin, mà là để xác nhận nghi hoặc trong lòng. Quả thực, mưu đồ của
Triệu Đức phi không phải chỉ có vậy. Mưu sâu kế hiểm, bẫy lồng trong
bẫy, từng bước đẩy tất thảy những kẻ cản đường xuống vực thẳm. Tất cả
chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Bất quá, điều mà Hàm Nhu tình cờ
nhìn thấy còn quan trọng hơn nhiều. Triệu Đức phi ắt hẳn không ngờ,
trong khi nàng ta rình rập đặt bẫy kẻ khác, lại vô tình để lộ đuôi cáo
của mình cho ta đạp trúng. Đức phi có cạm bẫy của nàng thì ta cũng có
tính toán của mình.
Hai mươi năm lớn lên ở hậu cung Tùy Khâu,
không phải ta chưa từng đối phó, gài bẫy kẻ khác. Chuyện xấu mà ta đã
làm không hề ít. Chỉ là ngày xưa ta là công chúa, kẻ thù là phi tần. Ta
vốn không trực tiếp đối đầu bọn họ. Nói thẳng thừng ra thì là ta ném đá
dấu tay, đứng trong bóng tối bày trò quỷ quái. Các phi tần của phụ hoàng cũng chưa từng nghĩ kẻ đấu với bọn họ là một công chúa thất sủng lại
nhu nhược. Chính nhờ vậy, ta hầu như không bao giờ thất bại. Nhưng bây
giờ tình thế đã khác. Ta không còn là người ngoài cuộc, càng không thể
giở trò ném đá giấu tay mà vẫn bình an vô sự. Bây giờ, kẻ thù là phi
tần, ta cũng là phi tần. Bọn họ dù ít dù nhiều vẫn sẽ có nghi kỵ đối với ta. Hành sự sẽ rất khó khăn. Ta đã cố hết sức, nhưng vẫn không biết có
bao nhiêu phần thắng. Cảm giác bất an này cứ gặm nhấm ta ngày này qua
ngày khác, ngay cả lúc ngủ cũng không được yên.
***
Suy
nghĩ quẩn quanh đến gần sáng ta mới ngủ được. Vừa chợp mắt đã nghe tiếng Ngọc Nga lay gọi. Ta ngồi dậy mà đầu váng vất vì thiếu ngủ.
“Ôi, chủ nhân, mặt của người…”
Ngọc Thủy nhìn ta, kinh hãi kêu lên. Thấy nàng chết khiếp, ta tò mò nheo mắt nhìn vào gương đồng trong tay nàng, loáng thoáng hiểu ra lí do. Một đêm không ngủ, thêm việc suy nghĩ quá độ, hai mắt ta nổi quầng thâm, da mặt lại trắng nhợt, tròng mắt đờ đẫn, thêm vào bộ trung y màu trắng trên
người, nhìn rất giống ma nữ hiện hình.
“Ồ, tệ quá.”
Ta chép miệng, tự vỗ vỗ hai má xem có thêm được tí sinh khí nào không.
“Chủ nhân đừng lo, nô tỳ giúp người trang điểm. Không ai nhận ra đâu. Trước tiên rửa mặt đã.”
Ngọc Nga mau lẹ bưng thau nước và khăn mặt đến. Tay ta bị băng bó vướng víu, mọi việc thoái thác hết cho Ngọc Nga cùng Ngọc Thủy.
Rửa mặt
xong, Ngọc Nga lập tức đỡ ta đến bàn trang điểm, tỉ mỉ dặm phấn ngọc
trai lên hai quầng mắt của ta, hai má thì đánh phấn loại phớt hồng. Son
môi cũng chọn màu hồng cam tươi tắn. Đuôi mắt kẻ đậm tăng phần linh
hoạt. Trong lúc Ngọc Nga chăm chút cho gương mặt thảm hại của ta thì
Ngọc Thủy mau chóng chải đầu, bới tóc. Lát sau, nhìn lại trong gương đã
không còn hình ảnh nữ nhân hốc hác ban nãy. Ta lại là ta thường ngày, dù ánh mắt còn hơi mệt mỏi.
Chuẩn bị xong đâu đó, y phục cũng thay
rồi, chỉ còn đợi ra kiệu ngồi đến Triêu Lan cung thỉnh an thì lại nghe
Hoàng hậu phái người đến truyền tin. Là cung nữ Xuân Hạnh lúc trước vẫn
thường qua lại đưa tin.
“Hoàng hậu nương nương căn dặn, Hòa phi
sức khỏe không tốt, mấy ngày này không cần đến thỉnh an. Hãy ở trong
cung tịnh dưỡng cho khỏe.”
Ta nghe xong, bất giác mỉm cười.
“Bản cung đã hiểu. Nhờ Xuân Hạnh cô nương trở về thay bản cung đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Xuân Hạnh là cung nữ thân cận của Hoàng hậu, không thiếu tài lộc nên ta
không thưởng bạc, chỉ sai Ngọc Thủy đi pha một bình trà quý mời nàng ta. Xuân Hạnh uống xong liền rời đi ngay.
“Chủ nhân, Hoàng hậu nương nương làm vậy là có ý gì?” Ngọc Thủy gãi cằm, ra vẻ suy tư.
Ta cười, đáp:
“Xem ra chuyện Thục phi dạy dỗ bản cung ngày hôm qua đã thành trò cười cho
cả hoàng cung rồi. Hoàng hậu chỉ là có ý tốt muốn bản cung lánh mặt vài
ngày cho khỏi ngại ngùng, chờ mọi chuyện trôi qua đó mà.”
Ngọc
Nga không nói gì nhưng lại thở dài, lẳng lặng đi dọn điểm tâm lên. Ta ăn sáng xong, không có chuyện gì làm, Tạ Thu Dung cũng chưa trở về, đang
định rửa mặt đi ngủ tiếp thì lại có người cầu kiến. Lần này là Tương
Huyền.
“Chủ nhân, đừng tiếp nàng ta. Tương Huyền quả thật rất quá đáng. Hôm trước nô tài nghe người ta nói, ả họ Tương này dám đem bí
thuật chế hương của chủ nhân tặng cho đến Thái Y viện kiểm nghiệm đó.
Dám nghi ngờ cả chủ nhân, thật hỗn xược.”
Tiểu Phúc Tử hậm hực mách.
“Không phát hiện điều gì chứ?” Ngọc Thủy vội hỏi.
“Dĩ nhiên là không. Của chủ nhân cho làm sao có vấn đề được. Ngay cả cô mà
cũng nghĩ xấu cho chủ nhân à?” Tiểu Phúc Tử hếch mũi, cong ngón tay xỉ
xỉ vào mặt Ngọc Thủy.
Ngọc Thủy đỏ mặt định cãi lại. Ta phì cười, giơ tay ngăn nàng, sau đó vẫy vẫy Tiểu Phúc Tử lại gần mình. Hắn vừa
tới gần, ta liền búng mạnh lên cái trán dô của hắn:
“Tiểu tử này, bớt chua ngoa đi.”
“Nô tài chỉ nói sự thật…”
“Được rồi, được rồi. Lòng phòng người không thể không có. Tương Huyền làm vậy cũng có cái lý của mình. Mời nàng ta vào đây.”
Ta ra lệnh cho Tiểu Phúc Tử xong, bước ra ngồi ở sạp loan phụng. Ngọc Nga
lo ta không thoải mái, vội mang gối đến cho ta kê lưng. Ngọc Thủy thì
quay đi pha trà. Tiểu Minh Tử tất bật khiêng ghế đến. Người nào việc
nấy, vô cùng ăn ý.
“Nô tỳ Tương Huyền xin thỉnh an Hòa phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”
Tương Huyên vừa vào đến cửa, lập tức quỳ lạy thỉnh an. Ta vẫy tay miễn lễ, ra hiệu cho nàng ngồi ghế nói chuyện.
“Tương nữ quan, à không, bây giờ phải gọi là Tương chưởng sự chứ nhỉ? Sao, hôm nay rảnh rỗi đến nói chuyện phiếm với bản cung phải không?”
Ngọc Thủy dâng trà lên, ta nâng ly trà lên môi, thầm thán phục trà đạo của
Ngọc Thủy, hương vị và độ nóng đều phù hợp. Tương Huyền hẳn cũng nghĩ
vậy. Ta có thể nhận ra điều đó từ ánh mắt tán thưởng của nàng khi đón
lấy ly trà từ tay Ngọc Thủy. Nghe nói Tương Huyền rất yêu thích trà đạo.
“Nói đến chuyện này, tất cả đều là nhờ hồng phúc của nương nương. Nếu không
có nương nương rộng lòng tương trợ, nô tỳ làm sao có ngày hôm nay. Nô tỳ đến là để cảm tạ ân đức của nương nương.”
Tương Huyền nhìn ta cười nịnh nọt. Ta cười, phẩy tay:
“Đều do năng lực của Tương chưởng sự thôi.”
Tương Huyền lắc đầu nguầy nguậy, mau chóng lôi trong tay áo ra một chiếc túi gấm, dâng lên:
“Nô tỳ không dám quên ân đức của nương nương. Tương Huyền không biết lấy gì báo đáp… Đây là món quà nhỏ, mong nương nương nhận cho…”
“Bản cung không cần những thứ này. Tương chưởng sự có lòng là được rồi.”
“Nương nương, đây là tấm lòng của Tương Huyền, xin nương nương đừng từ chối.”
Ta vốn không muốn nhận nhưng Tương Huyền vô cùng kiên quyết. Ta từ chối
mấy lần, nàng ta liền quỳ hẳn xuống đất nài nỉ. Thấy thái độ Tương Huyền kỳ lạ, ta bất giác sinh nghi, liền liếc nhìn Ngọc Nga. Ngọc Nga hiểu ý
ta, bèn bước đến nhận lấy túi gấm, đưa lên cho ta. Trong một thoáng ta
thấy Ngọc Nga hơi ngẩn ra. Ta nhìn nàng, ý hỏi có việc gì nhưng Ngọc Nga lại cúi đầu lùi xuống. Ta không hỏi thêm, lẳng lặng quan sát túi gấm
của Tương Huyền đưa đến. Gấm lam thượng hạng, sờ vào vừa mát vừa mịn.
Bên trong hơi nặng, ta mở ra xem, thì ra là một xâu chuỗi ngọc mã não đỏ thẫm. Xâu chuỗi gồm mười tám hạt nhỏ xâu lại bằng một sợi tơ mảnh mà
chắc chắn, ta đoán là thiên tằm tơ. Trên chuỗi hạt còn xỏ một mặt ngọc
mã não to gần bằng lòng bàn tay. Mặt ngọc chạm hình phù dung cực kỳ tinh xảo. Chuỗi ngọc đắt tiền lại còn được tẩm hương hoa quế ngan ngát. Vừa
nhìn đã biết là loại cực phẩm. Đồ cưới của ta cũng không có thứ đáng giá thế này. Bất quá cầm lên mới thấy, ta không nghi lầm người. Tương Huyền quả thật chán sống rồi.
“Thứ này hẳn là rất mắc tiền nhỉ?” Ta hỏi bâng quơ, mắt vẫn dán vào chuỗi ngọc, tỏ vẻ yêu thích.
“Nương nương quả nhiên tinh tường. Xâu chuỗi này được gia công từ khối ngọc
tên gọi Huyết Linh, trên đời hiếm có. Nhất là mặt ngọc lớn như vậy, e
rằng ở Bách Phượng không có đến cái thứ hai.” Tương Huyền nghe ta hỏi
liền mừng rỡ đáp.
“Vật quý giá như thế. Bản cung nhận không nổi. Tương chưởng sự hãy mang về đi.”
Ta chẹp lưỡi, tiếc nuối đặt chuỗi ngọc xuống.
“Không đâu ạ… Nương nương đừng ngại… So với ân đức của nương nương đối với nô
tỳ, thứ này cũng chẳng đáng gì. Vả lại, Huyết Linh xuất xứ từ Tùy Khâu…
vật này, biết đâu có thể giúp nương nương nguôi ngoai nỗi nhớ nhung mẫu
quốc…”
Tương Huyền hấp tấp nói.
“Như vậy ngươi nhất định muốn bản cung nhận nó sao?”
“Dạ phải!”
Tương Huyền vẫn còn quỳ dưới đất, vẻ mặt kiên định như thể ngày hôm nay ta mà không nhận đồ của nàng, nàng cả đời sẽ không đứng lên nữa. Ta khẽ lắc
đầu, khẽ than:
“Bản cung đã muốn chừa cho ngươi con đường sống, ngươi lại cứ một lòng tìm đến cái chết, thật uổng tâm tư của bản cung…”
Một lời nhẹ nhàng thốt ra lại khiến mọi người kinh hãi, không chỉ Tương
Huyền mà cả bọn Ngọc Nga, Ngọc Thủy cùng Tiểu Phúc Tử cũng giật mình
kinh ngạc.
“Nương nương… lời này…” Tương Huyền ngẩng đầu, lúng túng hỏi, chất giọng có chút run rẩy.
Ta mỉm cười, không khách sáo nữa, trực tiếp nói thẳng:
“Bản cung chỉ mới gặp chút chuyện nhỏ, ngươi đã cho rằng bản cung không có
giá trị lợi dụng? Mới như vậy thôi mà đã muốn vứt bỏ bản cung?”
“Nương nương nói gì… Nô tỳ không hiểu…”
Sắc mặt Tương Huyền bắt đầu tái đi. Ta nhếch môi cười lạnh. Thì ra bọn họ đều cho rằng ta ngốc như thế.
Tương Huyền nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của ta, mồ hôi ngược lại túa ra như tắm. Nàng ta lại mở miệng định thanh minh:
“Nương nương nhất định có hiểu lầm gì đó… Nô tỳ…”
“Nhiều lời.”
Ta lạnh lùng cắt ngang, thuận tay ném luôn xâu chuỗi ngọc của nàng ta
xuống đất. Mặt ngọc vừa chạm đất liền vỡ làm đôi, bên trong chậm chạp
chảy ra một chất dịch sệt màu nâu.
Ngọc Thủy tò mò cúi xuống, chấm một ngón tay vào, đưa lên sát mặt quan sát, xong đột nhiên giãy nảy như đỉa phải vôi:
“Trời ơi! Là xạ hương!”
Khóe môi ta hơi nhếch lên:
“Còn gì để nói?”
Tương Huyền mặt cắt không còn giọt máu. Mãi lâu sau mới lắp bắp được mấy chữ:
“Nô tỳ… nô tỳ không biết trong đó có xạ hương… nô tỳ không có ý hãm hại
nương nương… nương nương minh giám, nhất định là có kẻ khác giở trò…”
“Hừ. Kẻ nào lại biết Tương chưởng sự muốn đem mặt ngọc này tặng cho bản cung để mà giở trò? Tương chưởng sự đã nói thứ này quý giá như vậy, lại có
thể để ở chỗ kẻ nào muốn giở trò thì giở trò sao? Đừng nói ngươi vốn là
nữ quan chế hương, cho dù bị kẻ khác giở trò thật, ngươi có thể không
nhận ra?”
Mặt ngọc bị khoét rỗng, bên trong giấu xạ hương pha
thành dạng sệt. Xỏ thiên tầm tơ ngang qua, xạ hương ngấm vào sợi tơ, từ
đó thoát ra ngoài một cách kín đáo. Xạ hương có mùi đặc trưng dễ nhận
ra, vì vậy phải ướp chuỗi ngọc với hương quế hoa, dùng hương hoa nồng để át đi mùi xạ hương. Làm việc quả là tỉ mỉ.
“Nô tỳ…”
Mặt Tương Huyền xám ngoét, sợ đến nhũn người, ngồi bệt xuống đất.
“Bản cung cứ nghĩ ngươi là kẻ có bản lĩnh nên mới muốn nâng đỡ ngươi. Ai ngờ chỉ là hạng phàm tục không biết nhìn xa trông rộng. Ám hại phi tử, ngăn chặn long duệ, mấy tội này cũng thật oai phong.”
Ám hại phi tử là tội chém đầu. Ngăn chặn long duệ lại là tội tru di cửu tộc.
Ta nhìn Tương Huyền run lẩy bẩy dưới chân mình, cười mỉa mai. Đầu óc chỉ
có như vậy, thảo nào mãi mà không thể tiến thân. Nói xong bèn quay qua
nói với Tiểu Phúc Tử:
“Ngươi đi mời Lý công công đến đây. Bản cung muốn cáo trạng, có người hãm hại bản cung, mưu đồ ngăn chặn long duệ.”
“Nô tài tuân lệnh!”
Tiểu Phúc Tử đáp rất lớn, khinh bỉ nhìn Tương Huyền rồi lắc mông đi ngay.
Tương Huyền lúc này mới sực tỉnh, vội vội vàng vàng lết đến ôm chân ta,
khóc lớn:
“Nương nương… tha cho nô tỳ! Nô tỳ ngu dốt… có mắt như mù… không thấy Thái Sơn… nô tỳ sai rồi, sau này nhất định không dám…”
Ta không buồn nhìn Tương Huyền, lạnh nhạt nói:
“Người vô ân vô nghĩa như ngươi, bản cung giữ lại có ích gì?”
Tương Huyền càng khóc lớn hơn, không còn biết đến thể diện, gần như là kê trán lên mũi giày của ta mà van lạy:
“Nô tỳ sai rồi!… Nương nương từ bi, xin tha cho nô tỳ, tha cho gia quyến nô tỳ một lần… Nô tỳ sau này xin vì nương nương làm thân trâu ngựa… chết
cũng không từ…”
Thật là không có tiền đồ. Ta thầm nghĩ. Nhưng mà, người không có tiền đồ cũng có chỗ dùng được.
“Tương Huyền, có phải ngươi cảm thấy bản cung rất bất tài?”
“Không… nô tỳ không dám…”
Tương Huyền run rẩy lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Ta dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, đổi giọng dịu dàng:
“Ngươi ở trong cung không phải ngày một ngày hai, vì sao lại hồ đồ đến mức
này? Cho dù cảm thấy bản cung vô dụng, cũng không nên lập tức rũ bỏ bản
cung như vậy. Ngươi nói bản cung có ân với ngươi sao? Cho dù ngươi muốn
lấy oán báo ân thì cũng phải nhìn kỹ xem người mà người muốn phản lại là ai.”
Hai mắt Tương Huyền mở lớn, nước mắt ào ào tuôn ra, nói không nên lời. Ngón tay ta siết chặt lấy cằm nàng.
“Đừng tưởng bản cung không hiểu ý đồ của ngươi. Muốn lợi dụng bản cung làm
bàn đạp tiến thân? Hừ. Bản cung không phạm đến người khác không có nghĩa là ai muốn phạm đến bản cung cũng được.”
“Nương nương… xin cho
nô tỳ cơ hội sửa sai… xin nương nương tha mạng… đừng báo với Lý công
công…Nương nương muốn nô tỳ làm gì cũng được…”
Ta mỉm cười, buông cằm nàng ra. Chiếc cằm trắng mịn liền xuất hiện vệt hằn đỏ tươi tắn. Hù dọa như vậy chắc cũng đủ rồi.
“Tương chưởng sự, hãy nhớ kỹ, bản cung chỉ có thể bao dung cho ngươi một lần này mà thôi. Đừng bao giờ hồ đồ như thế nữa.”
Tương Huyền nghe được tha, mừng hơn bắt được vàng, vội dập đầu lia lịa:
Ta hất cằm, ra hiệu cho Ngọc Thủy đến đỡ Tương Huyền đứng dậy, ung dung nói:
“Bản cung tin rằng Tương chưởng sự cũng không muốn mãi mãi làm một chưởng sự. Nếu không, đã chẳng có sự việc hôm nay.”
Tương Huyền lấm lét nhìn xuống đất, đáp rất khẽ:
“Nô tỳ đúng là có một chút… tham vọng…”
Ta bật cười:
“Tham vọng không có gì xấu. Nhưng muốn leo cao thì cần phải sáng suốt một chút.”
“Tạ nương nương chỉ dạy. Nô tỳ đã hiểu rồi.” Tương Huyền kéo tay áo lau nước mắt, lí nhí đáp.
Ta mỉm cười hài lòng, buông thêm một câu lơ lửng:
“Những thứ hay ho mà bản cung biết không chỉ có Tứ Tuyệt hương đâu.”
Tương Huyền không phải kẻ ngốc, nghe xong liền hiểu ngay. Ta thấy không còn
gì để nói, cũng không muốn nhìn bộ mặt vô ân vô nghĩa của Tương Huyên
thêm chút nào, vì vậy cho nàng ta lui. Tương Huyền được lệnh mừng rỡ
nhưng cố giữ ý lui từng bước một theo đúng cung quy. Đến khi ra khỏi cửa liền vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết.
Nàng ta đi rồi, ta mới nhấp một ngụm trà rồi thở ra một hơi:
“Đóng vai ác thật là mệt!”
Ngọc Thủy đi đến bóp vai, xoa cổ cho ta, miệng hỏi:
“Còn chuỗi hạt này làm thế nào ạ?”
Ta tặc lưỡi:
“Mặt ngọc vỡ rồi, nhưng vẫn bán được đấy. Sai người rửa sạch xạ hương đi rồi đem bán, kiếm chút bạc thêm vào lương thưởng của các ngươi.”