Thâm Dạ Nhạc Viên

Chương 6: Người sống xin dừng lại!



Solo: Quân_Mạc_Tiếu

***

Bíp bíp...

Trong khi Tần Lãng cúi đầu, có một chiếc xe cảnh sát chạy về phía hắn. Hai cảnh sát xuống xe đi về phía hắn, một ông chú trung niên và một thiếu nữ.

"Từ Lãng? Con làm gì ờ đây vào nửa đêm thế?" Ông chú trung niên hỏi.

"Chú Lưu?" Từ Lãng cũng nhận ra đối phương, đối phương là một cảnh sát cơ sở ở đồn công an gần đây, trước đây đã từng đến công viên giải trí vài lần và hai người tương đối quen thuộc. Lúc trước công viên khá là đông, cho nên cảnh sát rất chú ý. "Đã muộn thế này rồi, chú còn ở đây làm gì vậy?"

"Chúng tôi là cảnh sát, nên câu này phải do chúng tôi hỏi cậu chứ?" Nữ cảnh sát kia chen vào một câu, nghe giọng điệu có vẻ hơi khó chịu.

Bây giờ Từ Lãng mới để ý đến nữ cảnh sát, cô cao hơn một mét bảy, có một mái tóc ngắn ngang vai bóng mượt, miệng nhai kẹo cao su, trên tay cầm một cây gậy cảnh sát màu đen, thỉnh thoảng còn dùng sức bóp mạnh một lần, tỏa ra khí thế của nữ cường.

Hắn không để ý chút nào, vì đây đâu phải lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cảnh sát: "Cũng bởi vì công viên giải trí làm ăn không được tốt lắm, nên con lấy vài công cụ đi ra ngoài bắt ếch xanh về ăn đó mà."

Chú Lưu thở dài một hơi, nói: "Chú cũng biết công viên giải trí gặp khó khăn, nhưng chú chỉ là một cảnh sát quèn, không giúp gì được cho con. Nếu con không kinh doanh nổi nữa thì bán đi kiến chút tiền mà cưới vợ sinh con, như vậy có phải tốt hơn không?"

"Không sao đâu chú à, con tin rằng công viên sẽ sớm trở lại như trước kia... Đúng rồi, chú đang làm gì vậy?" Từ Lãng không muốn nói nhiều về việc này, nên hắn tính chuyển qua chủ đề khác.

"Gần đây có người bị chết đuối, dựa theo phong tục ở vùng này thì phải đưa tiễn người đó vào ban đêm. Đây là do đồn cảnh sát sợ gặp chuyện không may nên điều chú và cảnh sát Trần Tiểu Lộc đi theo phía sau đằng sau, đêm hôm khuya khoắt mà phải làm việc này quả thật giống như là chịu tội vậy." Chú Lưu nói: "Ok, chú phải đi rồi, con nhớ phải cẩn thận một chút nhen."

Trước khi rời đi, cái cô Tần cảnh sát kia lườm Tần Lãng một cái, làm hắn chẳng hiểu gì.

Sau khi đội ngũ kia đã đi khá xa, Từ Lãng cũng không dám chơi liều, hắn tranh thủ lái xe đi tới vị trí kia, tắt lửa, mang ủng đi mưa và thay một chiếc áo sơ mi dài tay.

Sau khi sẵn sàng, Xu Lang cầm đèn rọi đeo lên trán rồi đi về phía đích đến. Lúc đầu, hắn cảm thấy rằng mặc dù đáng sợ, cũng không khó khăn cho lắm, chỉ là bị dọa sợ một chút, nhưng bây giờ có vẻ rắc rối rồi. Chỗ này à một vùng nước cạn, nhưng từ khi có một dòng sông chảy qua thì đã biến nơi đây thành khu vực đầy bùn đất. Bùn ở đây dính kinh khủng, mới chỉ đạp một bước vào đã bị lún sâu xuống làm hắn chỉ có thể từ từ kéo chân lên. May thay nơi này cũng không sâu lắm.

"Chính là chỗ này!" Từ Lãng lấy điện thoại ra liên tục xác nhận, hoàn toàn chính xác là địa điểm này, nhưng vị trí này thật sự rất cạn lời.

Nước ở đây không nhiều lắm, nhưng bùn thì rất nhiều, loại bùn này đều tỏa ra một mùi gay mũi, càng khiến Từ Lãng ức chế hơn chính là có đủ loại côn trùng bị ánh sáng hấp dẫn tới, làm mắt hắn suýt nữa thì không mở ra được.

Từ Lãng cầm cái xẻng lên đào hai phát, xui xẻo bị một con muỗi bay vào lỗ mũi rồi bị mắc kẹt trong cổ họng: "Khụ Khụ... Khụ Khụ... Khạc phì.... "

Sau khi ho khan một lúc thì hắn đã nhổ ra được con muỗi @mosquito kia.

Nhưng sau một thời gian, Từ Lãng liền phát hiện ra vấn đề.

Không biết từ khi nào, tất cả côn trùng đã bay đi sạch!

"Sự tình khác thường tất có yêu."

Từ Lãng có một linh cảm xấu.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một cỗ quan tài trôi xuống từ thượng nguồn, rồi từ từ tiến về phía hắn. Từ Lãng muốn chạy trốn, nhưng độ bám dính của bùn mạnh đến nỗi hắn không thể rút giày ra được.

Cỗ quan trôi đến dưới chân hắn, đập vào đầu gối rồi run nhẹ. Nắp quan tài từ từ mở ra, có một làn khói đen bay ra từ đó và tan biến. Nắp quan tài chỉ mở một khoảng trống xong dừng lại.

"Vùng đất của người chết, kẻ sống xin dừng lại."

Giọng nói này rất trầm, hơi khàn khàn, là giọng của một con ma nam.

Từ Lãng đoán rằng đối phương là lão đại chỗ này, mà hành vi của hắn đã xâm phạm đến địa bàn của nó. Khi hắn còn là một đứa trẻ đã được nghe người lớn nói rằng, đêm khuya là một thế giới khác, trên thế giới vẫn còn rất nhiều khoa học không thể giải thích được.

"Tôi tên Từ Lãng, là ông chủ của Thiên Đường Đêm Khuya ở thành phố Đông Hải, đến đây làm ít chuyện. Nếu như tôi có làm phiền gì đó đến ông thì tôi sẽ bồi thường tiền."

Từ Lãng đã là người từng gặp ma, nuôi qua quỷ, nên bây giờ có gặp mấy thứ quỷ dị thì cũng chẳng sợ như trước kia nữa.

Không nghĩ tới ngay khi vừa nói xong, cơ thể hắn bắt đầu chầm chậm chìm xuống, trong chớp mắt, nước bùn đã chạm đến đầu gối của hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy, rất nhanh hắn sẽ bị lún chết ở chỗ này, có lẽ đến mấy năm sau chưa chắc đã có người tìm thấy xác.

"Tao là ma, mày là người, không có gì để nói. Vĩnh viễn lại đây làm thuộc hạ của tao đi." Chiếc quan tài run lên một thoáng.

"@MaThiênHành giết người? Cái này không hợp quy củ lắm thì phải?"

Từ Lãng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bây giờ hắn vẫn chưa có cách nào phản kháng lại đối phương, nếu bây giờ nó muốn giết người thì hắn chỉ có thể chết ở chỗ này. Hắn không biết quy củ ở đây là gì, nhưng trước đó đối phương nói qua "vùng đất củ người chết, kẻ sống xin dừng lại." Câu đó rất có thể là quy củ, nói không chừng có thể đe dọa, làm đối phương sợ ném chuột vỡ bình.

"Người quỷ khác đường, đây chính là do mày đột nhập vào, tao không có phá hỏng quy củ." Con ma kia nói.

"Ấy đại ca, em đâu có đột nhập vào... Em đến đây là để cứu người, ý lộn, là cứu quỷ, là cứu quỷ." Từ Lãng thấy nước bùn đã ngập đến eo hắn, nếu vẫn tiếp tục như vậy nữa thì hắn sẽ chết thật mất, "Đúng ba ngày trước, một em gái tên Hoàng Hân Hân đã bị sát hại, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, em đến đây để tìm chứng cứ đấy, và nó ở ngay địa bàn của đại ca."

"Chuyện mày nói tao cũng biết, nhưng cái này là việc của nhân gian nên tao không xen vào được...."

"Em sẽ tự làm, đại ca không cần phải xen vào... " Từ Lãng dùng tay đẩy nước bùn xung quanh ra, lúc này nước bùn đã chạm đến cổ của hắn, bởi vì áp lực nên hắn hô hấp ngày càng khó, có lẽ chỉ cần một giây sau hắn sẽ bị chết chìm.

"Thú vị thật, tao đã rất lâu không gặp được thanh niên nhiệt huyết nào giống như chú mày rồi. Chú làm tao nhớ về một người, trên mu bàn tay người đó cũng có một vết sẹo y chang mày. Tao cho chú mày ba phút để lấy đồ vật đó rồi rời khỏi đây, nếu không nhanh thì chú phải ở lại đây vĩnh viễn.

Vừa dứt lời, đột nhiên Từ Lãng cảm thấy nhẹ nhàng hẳn ra và nước bùn ngập đến cổ hắn đã biến mất. Mà chỗ vừa nãy hắn đứng khắp nơi đều là côn trùng, làm quái gì có quan tài?

Hắn cũng chả có thời gian để nghĩ về việc này, vội vàng moi điện thoại từ trong bùn ra, cầm lấy rồi chạy thật nhanh lên đường lớn. Khi chạy ra khỏi đầm lầy thời điểm, hắn ngoái lại nhìn và thấy cỗ quan tài kia vẫn còn trôi lềnh bềnh ở trên sông: "Cảm ơn tiền bối nhiều."

"Đi đi, có khi tương lai sẽ có việc cần chú mày giúp đỡ... "

Cỗ quan tài nói một câu như vậy liền biến mất.

Từ Lãng nhìn vào chiếc điện thoại dính đầy bùn ở trên tay, xem chừng không khởi động lên được rồi, hiện tại hắn muốn sớm trở về nhà thanh tẩy nó.

Hắn cởi trang bị, ném ra phía sau xe rồi lái xe trở về. Không lâu dau lại gặp đội ngũ đưa tang, lần này hắn đi ở sau cùng, mà trước mặt của hắn còn có một xe cảnh sát.

"Nếu không thì bây giờ đưa điện thoại cho đối phương? Không được, nếu như làm vậy thì không thể giải thích tại sao mình lại đến đây." Từ Lãng loại bỏ ý tưởng này, bây giờ mới chỉ có hơn ba giờ, trở về lấy video rồi nói sau.

Bởi vì đội ngũ đưa tang đi rất chậm, nên thời gian lần này trở về bị trì hoãn lại hơi lâu. Thời điểm hắn về đến Thiên Đường Đêm Khuya đã là bốn giờ sáng, khoảng cách sáu giờ sáng chỉ còn lại hai giờ.

Ngay từ đầu hắn cảm thấy thời gian đầy đủ, hiện tại xem ra, cái cái hệ thống này thật thần kỳ, chẳng nó đã sớm ra những việc ngoài ý muốn rồi?

Hắn không nhìn thấy Hoàng Hân Hân trong văn phòng, nhưng cây nhang đã bị đốt cháy hết.

Từ Lãng không quan tâm được nhiều việc như vậy, hắn lấy thẻ nhớ từ trong điện thoại ra kiểm tra, rất nhanh tìm được đoạn video đó. Trong video ghi rõ quá trình Lâm Nghị dùng tay ấn đầu dìm chết Hoàng Hân Hân.

Tuy rằng việc này không dính đến bọn đầu trâu mặt ngựa (trans:????), nhưng độ chân thật có thể khiến người xem sởn hết cả gai ốc.

Chỉ vì không cần phải phấn đấu ba mươi năm, một thằng đàn ông con trai đã tự tay giết chết bạn gái của mình.

"Hô...."

Từ Lãng hít một hơi thật sâu, rút ​​thẻ nhớ ra, đang định đến đồn cảnh sát thì nhìn thấy Hoàng Hân Hân đứng ở bên cạnh, biểu hiện trên mặt hơi phức tạp. "Hân Hân đừng lo lắng, tôi sẽ cho cô một cái công đạo."

"Ông chủ, em đi nghỉ ngơi đây, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi em." Hiếm thấy Hoàng Hân Hân không khiêu khích Từ Lãng, nói xong cô liền biến mất.

Từ Lãng cũng không dám chơi liều, bây giờ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Khi hắn đến đồn công an vừa lúc thấy chiếc xe cảnh sát hồi nãy đỗ ở cổng. Hắn kiểm tra thời gian một cái thì thấy đã hơn bốn giờ sáng, còn dư nhiều thời gian, nhưng vì ngăn những việc không may khác xảy ra, hắn phải tranh thủ thời gian.

"Chú Lưu, chú Lưu...." Từ Lãng lao vào đồn công an hô lớn, "tôi là Từ Lãng, tôi muốn báo cảnh sát...."

"Đêm hôm khuya khoắt làm ồn cái BEEP gì.... Là anh?"

Tần Tiểu Lộc đi ra từ bên trong, trên người vẫn mặc đồng phục cảnh sát, trong miệng nhai kẹo cao su, nhưng lần này cô ta không cầm theo gậy cảnh sát, mà là một chồng tài liệu.

Từ Lãng thấy người đi ra là Tần Tiểu Lộc, cột vàng nói: Tần cảnh sát, tôi là Từ Lãng, hồi nãy chúng ta có gặp nhau đó, tôi đến đây tìm chú Lưu."

Tần Tiểu Lộc nhìn Từ Lãng, nói: "Muộn rồi, anh đến đây làm gì? Chú Lưu không có ở đây, vừa hoàn thành đám tang thì trở về nghỉ ngơi ngay, có việc gì thì cứ nói với tôi."

Từ Lãng lắc đầu, nói: "Không được, tôi chỉ nói cho chú Lưu thôi. Tôi có một manh mối quan trọng của một vụ án cần báo, bây giờ cô muốn tôi gọi điện cho chú ấy hay tự gọi?"

Tần Tiểu Lộc nhai kẹo cao su trong khi nhìn chằm chằm vào Từ Lãng một lúc: "Cậu đừng nói với tôi là khi đi bắt ếch xanh thì gặp một con ma nhá? Nếu vậy thì đừng tới đây, đây là đồn cảnh sát."

Từ Lãng bĩu môi, trong lòng tự nhủ cô đã đoán đúng, tôi thật sự đã gặp ma rồi, nhưng vấn đề này thì liên quan gì đến cô, cũng chả đáng nói cho cô.

Bây giờ là gần sáng rồi, Tần Tiểu Lộc bị đi theo đán tang làm tâm trạng rất tệ, nhìn thấy Từ Lãng như thế này thì càng ức chế: "Nếu không có việc gì thì mời cậu nhanh về nhà ngủ. Còn nếu là việc không quan trọng thì lần làm việc sau lại đến."

Từ Lãng không thèm để ý đến cô ta, trực tiếp liên hệ chú Lưu, hắn vẫn còn có số điện thoại của chú Lưu đấy: " Con là Từ Lãng nè chú, con có một phát hiện quan trọng, chú tranh thủ thời gian đến đồn cảnh sát mau!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.