Thâm Độ Chí Tình

Chương 32: Làm bạn



“Sao anh lại đến đây?” Trang Duy kinh ngạc bước tới.

“Công việc đã hoàn thành, vài ngày nữa tôi mới đi Thụy Sĩ, lúc này không có việc gì nên đến thăm cậu” Cố Diễm quan sát thấy Trang Duy không gầy đi, tinh thần không tệ lắm cũng yên tâm phần nào.

“Sao anh không nói trước một tiếng” Trang Duy cười nói.

“Không muốn làm chậm trễ công việc của cậu” Cố Diễm trả lời.

Quý Sâm khi nhìn thấy Cố Diễm cũng rất kinh ngạc, không ngờ Cố Diễm lại đột nhiên xuất hiện như vậy, để cho Quý Sâm cùng sống chung dưới một mái nhà với Cố Diễm làm cậu ta không khỏi cảm thấy có hơi áp lực.

“Tổng giám đốc Cố” Cho dù áp lực có lớn đến mức nào, Quý Sâm vẫn lịch sự chào hỏi Cố Diễm.

Cố Diễm gật đầu “Vất vả rồi”

“Đây là chuyện tôi phải làm” Quý Sâm vội vàng trả lời, đây là công việc của cậu ta, làm sao cậu ta dám nhắc tới hai chữ vất vả trước mặt sếp cho được? Hơn nữa, chuyến đi lần này vừa có nhà vừa có xe có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, đồ ăn thức uống cũng không hề gián đoạn, công việc lần này thật sự rất nhàn nhã.

“Vào trong thôi” Cố Diễm nói, buổi tối trời lạnh, đứng nói chuyện ở ngoài cũng không tiện.

“Được” Trang Duy và Quý Sâm đi theo Cố Diễm vào nhà.

Ứng Tín Viễn là trợ lý đặc biệt của Cố Diễm đương nhiên là cũng đi cùng.

Có Ứng Tín Viễn ở đó, Quý Sâm cảm thấy bớt áp lực được một chút, nhìn bề ngoài thì Ứng Tín Viễn tương đối lạnh nhạt nhưng thật ra lại không khó ở chung, hơn nữa còn là người vừa cẩn thận vừa thông minh, Quý Sâm vẫn rất khâm phục anh ta.

“Trang tiên sinh, Quý tiên sinh” Ứng Tín Viễn chào hỏi hai người.

“Trợ lý Ứng” Trang Duy gật đầu chào lại.

Quý Sâm cũng chào hỏi Ứng Tín Viễn, thái độ rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với khi gặp Cố Diễm ban nãy.

Lúc này Đỗ Lâm đi tới nói với Cố Diễm “Cậu cả, phòng của Ứng tiên sinh đã chuẩn bị xong”

Ứng Tín Viễn nghe vậy, nói với Cố Diễm “Tổng giám đốc Cố, tôi lên lầu trước”

“Ừ, cậu đi nghỉ sớm đi” Cố Diễm biết Ứng Tín Viễn cũng rất mệt mỏi, nhưng những lúc bận rộn thì cũng không còn cách nào khác.

Ứng Tín Viễn muốn lên lầu, Quý Sâm tất nhiên cũng không muốn ở lại đối mặt với khí thế của Cố Diễm nữa, lập tức nói “Vậy tôi cũng lên lầu trước. Tổng giám đốc Cố, Trang Duy, hai người cũng nghỉ sớm một chút”

Cố Diễm gật đầu.

Trang Duy nói “Ừ, ngủ ngon”

“Ngủ ngon” Quý Sâm nói xong liền đi lên lầu với Ứng Tín Viễn.

Trong phòng khách chỉ còn lại Trang Duy và Cố Diễm, Trang Duy uống nước do người giúp việc mang lên, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Diễm.

Sự xuất hiện của Cố Diễm làm Trang Duy có cảm giác như là đang nằm mơ, nhưng lý trí lại nói cho cậu biết đây không phải là một giấc mơ.

“Ăn cơm tối chưa?” Cố Diễm hỏi, lúc này cậu mới về lẽ ra là đã ăn tối rồi, nhưng anh vẫn hỏi một câu.

“Rồi, có ăn một ít trong tiệc liên hoan” Trang Duy trả lời. Trong lúc chụp ảnh, cậu vẫn luôn chú ý đến lượng nước và canh súp để tránh bị đầy bụng, cho nên ăn cũng tương đối ít. Tuy hôm nay đã chụp ảnh xong nhưng lại quen ăn ít nên tối nay chỉ ăn lửng bụng mà thôi.

“Nhà bếp có nấu canh bồ câu đông trùng hạ thảo, lát nữa cậu uống thêm một ít” Cố Diễm nói, nếu đã bắt đầu rảnh rang thì không cần phải kiêng ăn như vậy nữa.

“Cũng được” Trang Duy không phản đối, tắm xong lại uống thêm một chén canh là một chuyện vô cùng thoải mái.

Uống hết ly nước, Trang Duy bỗng nhiên nhớ ra một chuyện “Còn phải làm phiền quản gia Đỗ giúp tôi sắp xếp một căn phòng khác” Nếu Cố Diễm đến đây thì cậu cũng không tiện ở lại phòng ngủ chính nữa.

“Phòng của tôi không tốt sao?” Cố Diễm nhíu mày hỏi cậu.

“Không phải không tốt…” Trang Duy nhìn Cố Diễm, không biết tại sao anh lại hỏi như vậy.

“Vậy không cần bận tâm nữa, tiếp tục ở lại đó đi” Cố Diễm khẽ cười.

Trang Duy do dự một lát “Cũng không tiện cho lắm…” Thật ra cả hai đều là đàn ông, không có gì là không tiện, nhưng dù sao cậu đã nảy sinh tình cảm với Cố Diễm, làm như vậy cậu cũng có hơi lúng túng.

“Không có gì bất tiện, giường đủ cho cả hai người, trang phục của cậu cũng đều ở trong tủ quần áo, không cần phải thu dọn nữa” Cách nói của Cố Diễm hoàn toàn không cho phép Trang Duy cự tuyệt.

Trang Duy im lặng một lát rồi gật đầu xem như là đồng ý. Thật ra ngủ chung với Cố Diễm tuy rằng có hơi lúng túng nhưng trong lòng Trang Duy vẫn có một chút hưng phấn nho nhỏ, cậu sẽ không nói ra miệng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ yên lặng ghi tạc vào cõi lòng, xem như là một hồi ức đẹp sau này.

“Cậu lên lầu tắm rửa trước đi, lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc mang canh lên” Cố Diễm nói.

“Được” Trang Duy cũng mệt mỏi, đi tắm thả lỏng bản thân một chút cũng tốt.

Trang Duy lên lầu trước, Cố Diễm ở lại phòng khách thêm một lúc nữa. Anh đã tắm trước rồi, định uống canh xong mới đi lên, sẵn đó nghe quản gia báo cáo lại tình hình một số bất động sản của anh ở Pháp. Bất động sản của anh và nhà họ Cố ở đây cũng không nhiều lắm, đều là để người trong nhà đến đây chơi ở lại vài ngày. Nhưng cho dù là như vậy thì mỗi năm vẫn cần phải thay đổi, mua thêm hoặc sửa chữa một vài thứ. Những thứ này đều được tập trung lại rồi báo cáo cho anh, đúng lúc anh đang rảnh rỗi cho nên ngồi nghe báo cáo một chút, đỡ cho Đỗ Lâm phải gọi điện thoại.

Canh của Quý Sâm và Ứng Tín Viễn thì do người giúp việc mang đến, còn của Trang Duy thì do chính Cố Diễm tự mình đem lên phòng.

Trang Duy đã tắm xong, đang dùng máy sấy sấy tóc. Cố Diễm cũng không quấy rầy cậu, để canh lên bàn, điều chỉnh ánh sáng trong phòng lại, mở TV dò đài không có mục đích.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, Cố Diễm lấy ra xem, là Phó Khâm gửi tin nhắn báo cáo tình hình công việc hôm nay, cũng gửi kèm theo hai bức ảnh của Trang Duy lúc chụp ảnh. Trong bức ảnh, Trang Duy cười rộ lên rất đẹp, vừa có sự khoan khoái của trẻ con vừa không thiếu mỹ cảm thời thượng, cuối tin Phó Khâm còn gửi một icon nháy mắt, không cần phải nói thêm gì nữa.

Cố Diễm nở nụ cười nhẹ gần như không thấy, sau đó đặt điện thoại qua một bên, cũng không gửi tin nhắn trả lời lại. Anh rất ít khi nào trả lời tin nhắn, ngoại trừ là tin nhắn của Trang Duy gửi tới.

Trang Duy sấy tóc xong, cả người thoang thoảng mùi sữa tắm, sạch sẽ lại sảng khoái.

“Uống canh đi, nguội sẽ mất ngon” Cố Diễm nói với cậu, cho dù hầm canh ngon thế nào để nguội rồi uống cũng không còn ngon nữa.

“Ừ” Trang Duy cầm chén canh lên chậm rãi uống, trong chén còn có thêm hai cái trứng bồ câu, thịt bồ câu hầm nhừ cả xương rất dễ ăn.

“Ngày mai cậu có tính toán gì không?” Cố Diễm hỏi, thuận tay giảm volume TV xuống một chút.

“Chưa biết nữa, chắc là sẽ đi loanh quanh mua sắm” Là người trong giới giải trí, trang phục của cậu cũng không ít, trước đây Cố Diễm đã đặt trước không ít quần áo cho cậu nên cũng không cần phải mua nữa, nhưng một ít phụ kiện như cravat, manchette, thắt lưng… vẫn cần phải mua thêm một số.

Cố Diễm mỉm cười “Tôi đưa cậu đi, chỉ hai người chúng ta thôi, đi mua sắm không cần phải vội”

“Đi đâu?” Thật ra Trang Duy vẫn chưa từng dạo chơi ở đây, lúc trước đến đây là vì công việc, bình thường kết thúc công việc xong đều rời đi chứ không ở lại.

“Tùy tiện đi một lát, thả lỏng tinh thần” Cố Diễm cũng không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, chỉ là muốn cùng đi với Trang Duy một chút mà thôi.

“Được” Có thể được đi dạo với Cố Diễm là một dịp rất hiếm có, tuy không tính là hẹn hò nhưng trong lòng Trang Duy vẫn rất chờ mong.

“Vậy nghỉ sớm đi, sáng mai tôi sẽ gọi người chuẩn bị xe”

“Ừm”

Đến khi hai người lên giường ngủ, tắt đèn thì đã hơn mười hai giờ khuya rồi.

Trong phòng rất mờ, cũng rất yên tĩnh. Cùng nằm trên một cái giường, thậm chí Trang Duy có thể cảm nhận được hô hấp của Cố Diễm. Nhưng cũng may là hai người không cùng đắp một cái chăn, nếu không Trang Duy nhất định sẽ cứng ngắc thân mình, ngay cả xoay người cũng không dám.

Cảm nhận nhịp tim của mình, Trang Duy biết loại cảm giác thân thiết này một ngày nào đó sẽ biến mất nhưng xuất phát từ bản năng, cậu muốn nắm bắt cảm giác này, khắc ghi vào lòng để trở thành một phần của ký ức. Tuy rằng phương pháp này có hơi buồn cười nhưng ai bảo cậu lại thích cái người đang nằm cạnh mình đây chứ?

Vốn Trang Duy cho là tâm trạng của mình như vậy sẽ rất khó ngủ, nhưng có Cố Diễm bên cạnh làm cậu cảm giác rất an toàn, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến, cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nghe được hô hấp đều đặn của Trang Duy, Cố Diễm quay đầu nhìn cậu, trong bóng tối anh không thấy rõ gương mặt của Trang Duy nhưng khóe môi lại vẽ nên một nét cười, nghiêng người chỉnh lại chăn cho Trang Duy, lúc này anh mới nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, hai người thức dậy rất sớm, sau khi xuống lầu ăn sáng liền theo kế hoạch chuẩn bị đi ra ngoài.

Trang Duy lên lầu thay quần áo trước, vì là đi dạo chơi nên Trang Duy chọn một bộ trang phục tương đối nhàn nhã, bên ngoài khoác một chiếc áo len cashmere.

Khi Cố Diễm mở cửa, Trang Duy đã thay xong rồi. Cố Diễm nhìn trang phục của Trang Duy một lần, sau đó lấy một bộ y đúc từ trong tủ quần áo của mình ra…

Trang Duy có hơi bất ngờ nhìn anh “Sao anh cũng có?”

Cố Diễm cười nói “Lần trước cậu đến Cố thị chọn trang phục, tôi để bọn họ lấy số đo theo kiểu cậu chọn, tôi đỡ phải mất công chọn nữa”

Trang Duy bật cười “Tôi chọn chưa chắc đã hợp với anh” Bởi vì có một vài phong cách cậu cảm thấy Cố Diễm sẽ không thích.

“Không sao, có nhiều phong cách khác nhau, đến khi cần khỏi phải mua nữa” Cố Diễm không hề để ý nói với cậu.

Sau khi Cố Diễm thay quần áo xong, hai người đứng trước gương xem thử, có cảm giác như là mặc đồ tình nhân.

“Cảm giác có chút là lạ” Trang Duy cười nói.

“Rất tốt” Cố Diễm nhìn Trang Duy “Cậu cứ vậy đi ra ngoài sao?”

“Sao vậy?” Trang Duy nhìn mình trong gương, không cảm thấy có gì là không hợp.

“Cậu không nghĩ ra ngoài sẽ bị nhận ra?” Cố Diễm hỏi.

“Không đến nỗi đó chứ?” Cậu biết nhân khí trong nước của mình rất cao nhưng ở nước ngoài, đã một thời gian dài cậu không có quảng cáo nào chắc là cũng không quá nổi tiếng đâu…

“Đừng xem thường bản thân” Tỉ lệ Trang Duy bị nhận diện rất cao, anh không muốn hai người đang đi chơi vui vẻ lại bị người khác làm phiền.

Trang Duy cười cười, lấy một cái nón và một cái kính đen từ trong hành lý ra đeo vào.

Cố Diễm hài lòng gật đầu, lúc này mới cùng cậu đi ra ngoài.

Lần này đi chơi, Cố Diễm tự mình lái xe, không có người khác càng tự do hơn.

Hai người đến cung điện Louvre, Khải Hoàn Môn, nhà thờ Đức Bà Paris, sau đó lại đến tháp Eiffel, dừng lại ở đó một lúc tương đối lâu. Cuối cùng, sau khi trời tối thì đến sông Seine. Hai người ăn không ít đặc sản của từng nơi, bữa trưa và bữa tối cũng cứ như vậy mà giải quyết.

Cố Diễm chụp ảnh cho Trang Duy rất nhiều, cậu cũng chụp lại cho Cố Diễm không ít, nhưng hai người lại không có bức ảnh nào chụp chung với nhau. Suốt đường đi chơi, hai người thu hút không ít sự chú ý, khí thế của Cố Diễm khiến người khác không dám nhìn lâu nhưng khi nhìn thấy Trang Duy lại không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần. Lúc này Trang Duy thường rất tự nhiên đi tránh ở sau lưng Cố Diễm một lát, cũng dần bắt đầu đồng ý với Cố Diễm kêu cậu ngụy trang ra ngoài là một cách đúng đắn.

Gió thổi hiu hiu, Cố Diễm và Trang Duy mỗi người cầm một ly cà phê đi dọc theo bờ sông Seine, xung quanh có rất nhiều du khách rất náo nhiệt.

“Anh đều từng đến những nơi này hết rồi sao?” Trang Duy hỏi, cậu cảm thấy hôm nay Cố Diễm đi rất quen đường.

Cố Diễm cũng không che giấu “Ừ, từng đến đây một lần”

“Một mình?” Thật ra Trang Duy định hỏi có phải là đi với người yêu hay không nhưng lại cảm thấy không tốt lắm nên mới đổi cách hỏi.

Cố Diễm cười trả lời “Không phải, là với em trai. Nó học y, năm đó vừa mới tốt nghiệp chính quy xong muốn đi thư giãn một chút, nhân lúc được nghỉ thì đưa nó đến châu Âu chơi một chuyến”

“Thì ra là vậy” Trang Duy cười nói “Anh đúng là một người anh trai tốt”

Cố Diễm lắc đầu cười “Đứa thứ ba, thứ tư tôi đều không bận tâm nhiều”

Ý của Cố Diễm chính là em trai thứ hai.

“Anh như vậy rất không công bằng” Trang Duy đáp lại.

“Bọn nó cũng quen rồi” Cố Diễm nói “Thật ra nếu nói là thiên vị đứa thứ hai, hai đứa kia cũng không kém so với tôi đâu”

“Không phải nhỏ nhất thì sẽ được cưng chiều nhất hay sao?” Trang Duy cảm thấy rất thú vị.

“Cũng không hẳn” Cố Diễm trả lời.

“Nói đến bất công…” Trang Duy nhìn Cố Diễm “Có phải nghệ nhân nào của YC ra nước ngoài làm việc cũng sẽ được hưởng đãi ngộ tốt như thế này?”

Lẽ ra câu này vốn không nên hỏi, nhưng Trang Duy vẫn không nhịn được phải trực tiếp nói ra.

Cố Diễm nhìn cậu, cười cười, nhẹ giọng nói “Không phải, đối với tôi, chỉ có một mình cậu”

Trang Duy nhìn đôi mắt sâu thẳm của Cố Diễm, tim đập thình thịch, một giây đó, ánh mắt Cố Diễm sâu tựa trời đêm khiến cậu không có cách nào dời mắt, chỉ có thể chăm chú nhìn vào thật lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.