Thâm Độ Chí Tình

Chương 33: Cái ôm



Quay về biệt thự thì không thấy Ứng Tín Viễn và Quý Sâm đâu, quản gia nói hai người đó đã đi ra ngoài đi dạo rồi, không nói khi nào trở về.

“Tín Viễn và Quý Sâm rất hợp nhau” Cố Diễm nói.

Trang Duy cười cười “Quý Sâm rất dễ gần” Thật ra Quý Sâm quen biết rất rộng, chỉ là không thấy cậu ta muốn thân thiết với ai.

“Ừ, công việc của Tín Viễn rất bận rộn, khó có cơ hội cùng bạn bè đi chơi, đa số đều là người trong thương trường, không thể so được với bạn bè” Cố Diễm hiểu rất rõ chuyện này, mặc dù có vài thứ không biểu lộ ra bên ngoài một cách rõ ràng nhưng trong lòng vẫn luôn có tính toán riêng.

“Quý Sâm cũng lâu rồi không đi chơi giải khuây, cứ để bọn họ đi chơi đi” Trang Duy nói.

Những ngày sau đó, Trang Duy và Cố Diễm, Quý Sâm và Ứng Tín Viễn, hai đôi người cứ cùng nhau ra ngoài. Bốn người rất ít khi gặp nhau, lúc Trang Duy và Cố Diễm ra ngoài thì Quý Sâm và Ứng Tín Viễn vẫn còn ngủ, khi hai người quay về thì hai người kia vẫn đi chơi chưa về.

Cố Diễm đưa Trang Duy đi cưỡi ngựa, xem nhạc kịch, chơi tennis, xem phim… Mỗi ngày một kiểu làm Trang Duy cảm thấy kì nghỉ lần này vừa phong phú vừa đặc sắc.

Chớp mắt một cái đã hết kì nghỉ phép, ăn cơm trưa xong, Cố Diễm và Ứng Tín Viễn cùng xuất phát đến Thụy Sĩ.

“Đi đường bình an” Trang Duy đứng trước cửa nói với Cố Diễm, cậu và Quý Sâm sáng sớm ngày mai cũng phải về nước, cho nên có thể ở lại đây thêm một đêm nữa.

Cố Diễm gật đầu “Quay về phải tự chăm sóc bản thân, tôi sẽ quay về nhanh thôi”

“Được” Trang Duy nhìn Cố Diễm, trong lòng không nỡ nhưng cậu cố không biểu hiện ra ngoài, cậu đã che giấu bao nhiêu ngày qua như vậy, bây giờ cậu vẫn không định nói cho Cố Diễm biết tâm ý của chính mình.

“Tôi đi đây, về nước gặp lại” Cố Diễm mỉm cười.

“Được, về nước gặp lại” Trang Duy gật đầu.

Cố Diễm nghiêm túc nhìn cậu hai giây, sau đó bước lên, ôm lấy Trang Duy.

Trong lòng Trang Duy khẽ thắt lại, nhịp thở cũng nhanh hơn – Cái ôm của Cố Diễm rất chặt làm cậu cảm thấy rất chân thật, nhưng lại không dám lưu luyến…

Sau cái ôm ngắn ngủi, Cố Diễm buông Trang Duy ra, không nói thêm gì nữa, xoay người lên xe cùng với Ứng Tín Viễn, để lại Trang Duy vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó cùng với Quý Sâm đang nhìn cậu đầy đăm chiêu.

“Cậu và tổng giám đốc Cố…” Im lặng một lúc, Quý Sâm e dè hỏi.

Trang Duy cười cười “Không có gì, đi vào thôi”

Thấy thái độ của Trang Duy hình như hai người thật sự không có gì, nhưng theo trực giác của Quý Sâm thì hình như cũng không phải vậy, tuy nhiên lại không tiện hỏi thêm. Lúc còn đang bối rối thì cậu ta nghe Trang Duy hỏi “Sáng mai mấy giờ lên máy bay? Đi máy bay của hãng hàng không nào?”

“Hả? Tổng giám đốc Cố không nói cho cậu sao?” Quý Sâm mở to mắt nhìn Trang Duy “Trưa mai cất cánh, chúng ta ngồi máy bay tư nhân của tổng giám đốc Cố về”

Đúng là Cố Diễm vẫn chưa nói với cậu…

“Chúng ta ngồi máy bay của anh ta, vậy hôm nay tổng giám đốc Cố đi bằng phương tiện gì?” Sẽ không phải là máy bay đưa Cố Diễm đi rồi lại quay về đón cậu đó chứ?

“Tín Viễn nói tổng giám đốc Cố ngồi máy bay của chủ tịch Cố” Quý Sâm trả lời.

Trang Duy nhướn mày “Tín Viễn?”

Quý Sâm mím môi cười nói “Tôi đi chơi với anh ta mấy ngày trời, chẳng lẽ phải cứ gọi trợ lý Ứng suốt? Như vậy thì xa lạ quá”

“Cũng được” Trang Duy gật đầu, xem ra Quý Sâm cũng thân thiết với Ứng Tín Viễn “Được rồi, chúng ta vào sửa soạn hành lý đi” Thu dọn sớm một chút cũng tiết kiệm được thời gian cho ngày mai.

“Ừ” Quý Sâm đáp lại một tiếng rồi đi lên lầu.

Trang Duy về nước vào buổi sáng sớm, sau khi hai người ăn sáng ở ngoài, Quý Sâm đưa Trang Duy về nhà trước rồi mới quay về nhà mình.

Trang Duy đã ngủ trên máy bay rồi, cho nên lúc này tinh thần vẫn rất dồi dào. Ngủ trưa hai giờ cộng thêm ngủ một giấc buổi tối nữa là có thể không còn bị lệch múi giờ nữa.

Tự nấu một tách cà phê, Trang Duy ngồi trước máy tính xem tin tức. Kì nghỉ vừa rồi quá mức phong phú, ngay cả thời gian lướt web cũng không có. Đại diện phát ngôn mỹ phẩm dưỡng da của cậu đã được đăng lên, tiếng vang không nhỏ, đầu các trang web lớn đều có mục quảng cáo này, một ít trang web mỹ phẩm còn ghim bức ảnh quảng cáo lên đầu đề, sức tuyên truyền này không thể xem nhẹ được. Cùng lúc đó, lượng fan trên weibo của cậu cũng tăng vùn vụt. Thật ra cậu cũng có lên weibo xem này nọ nhưng rất ít khi nào post bài, chủ yếu để cho Quý Sâm xử lý, trước đây là do Thiên Ảnh phụ trách, bây giờ chuyển giao lại cho YC. Ảnh chụp chuyến đi Paris lần này của cậu cũng được đăng lên nhưng không hề nhắc đến nội dung công việc, càng giống như là một bức ảnh chụp sinh hoạt mà thôi.

Thật ra YC và Quý Sâm cũng không can thiệp chuyện cậu post bài, nhưng Trang Duy lại không có gì muốn post, một ít công việc và lịch trình đều do Quý Sâm giúp cậu viết bài post lên, không cần cậu phải bận tâm, cùng lắm cậu chỉ log in đọc comment của fan rồi đọc những tin tức khác mà thôi.

Cà phê uống được một nửa, điện thoại di động bỗng reo lên.

Trang Duy thuận tay cầm lên, là Trang Dụ gọi đến. Trước đây khi thấy tên của Trang Dụ luôn làm Trang Duy cảm thấy khó chịu, nhưng gần đây tâm trạng cậu không tệ lắm, thành ra cũng không quá để ý xem Trang Dụ gọi tới có phải là chuyện gì tốt hay không.

“Chuyện gì?” Trang Duy vẫn như trước trực tiếp hỏi thẳng.

“Tôi thấy weibo của anh rồi, ra nước ngoài chụp ảnh thuận lợi không?” Trang Dụ cười hỏi.

Trang Duy hơi nhíu mày, kiểu nói chuyện mở đầu uyển chuyển này có phải là của Trang Dụ mà cậu từng biết hay không?

“Ừ” Trang Duy tùy tiện ừ hử một tiếng, với tính cách của Trang Dụ, cậu đoán cuộc điện thoại lần này chắc chắn không chỉ đơn giản là để hỏi thăm.

Ý cười của Trang Dụ càng rõ hơn “Anh, anh Húc sắp kết hôn rồi”

“Cái gì?” Tay Trang Duy run lên, suýt chút nữa làm đổ tách cà phê.

“Tôi biết ngay là anh chưa hay biết gì mà” Giọng của Trang Dụ lại càng chậm rãi hơn “Anh Húc cũng thật là, nếu không phải hồi sáng bác Văn đến nói chuyện với ba, nói ra chuyện này không chừng tới lúc nhận được thiệp cưới tôi mới hay tin đấy”

Nghe cách nói của Trang Dụ có vẻ như không phải đang nói dối, dù sao nói dối chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nghe được tin Văn Phương Húc sắp kết hôn khiến cho Trang Duy cũng hết cả hồn – Một người là gay lại muốn kết hôn với một cô gái…

Cả nửa ngày trời Trang Duy mới hoàn hồn hỏi lại “Cô dâu là ai?”

“Cụ thể thì tôi không biết, nghe bác Văn nói gia thế rất tốt, hơn nữa trước đây cũng từng có qua lại với anh Húc nhưng vẫn chưa hẹn hò với nhau. Không ngờ đùng một cái lại kết hôn liền” Trang Dụ cười nói, chỉ là trong ý cười đó cũng không hẳn là vui vẻ mà còn có trào phúng rất rõ ràng…

Trang Duy cũng nghe được ẩn ý trong đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại” Trang Dụ tiếp tục “Trước đây anh Húc có quan hệ với anh tốt như vậy, tôi còn tưởng rằng hai người sẽ có chút gì đó chứ. Bây giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi sao?”

Câu hỏi cuối cùng của Trang Dụ làm Trang Duy không khỏi suy đoán liệu có phải Trang Dụ đã biết tính hướng của Văn Phương Húc rồi hay không. Là một người trưởng thành, đôi khi Văn Phương Húc cũng sẽ tìm mấy cậu trai để vui đùa nhưng đó đều là khi còn ở nước ngoài, điều này cũng làm giảm khả năng bị bại lộ của anh ta, cho nên tính hướng của Văn Phương Húc vẫn được giấu rất kỹ.

“Là cậu nghĩ nhiều thôi” Trang Duy lạnh lùng trả lời, đúng là Văn Phương Húc rất chăm lo cho cậu nhưng sau khi đã hiểu rõ tình cảm của mình, cậu cũng nhận ra giữa mình và Văn Phương Húc thật sự là không có gì.

Trang Dụ cười nói tiếp “Vậy sao, nếu thật sự có chuyện gì thì anh đã cúp máy từ lâu rồi” Đúng là xét về mặt nào đó thì Trang Dụ vẫn có chút hiểu rõ Trang Duy.

“Tôi nói này, anh Húc lần này không cho anh hay, đúng là nghĩ chưa tới mà, tốt xấu gì cũng phải mời anh làm phù rể mới phải đấy?” Trang Dụ cười cợt.

“Cúp đây” Trang Duy không muốn thừa lời với Trang Dụ.

“Khoan đã, tôi cho anh hay tin sốt dẻo như vậy, nói sao cũng phải cám ơn tôi một tiếng mới phải chứ” Giọng nói của Trang Dụ càng thêm vô lại.

Trang Duy im lặng hai giây, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.

Uống xong nửa tách cà phê còn lại, Trang Duy nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa nhưng cậu không muốn đợi nữa, cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi cho Văn Phương Húc.

Văn Phương Húc vừa nghe máy reo liền nhận cuộc gọi “Tiểu Duy, sao vậy?”

“Bây giờ có thể nói chuyện được không?” Trang Duy không muốn quấy rầy Văn Phương Húc làm việc, chỉ là muốn nói chuyện với Văn Phương Húc một chút.

“Ừ, nói đi” Giọng nói của Văn Phương Húc vẫn ôn hòa như một người anh trai.

Trang Duy cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi “Nghe nói anh sắp kết hôn?”

“Ai nói cho em biết?” Hình như Văn Phương Húc cũng không lo Trang Duy sẽ biết.

“Trang Dụ” Trang Duy trả lời.

Văn Phương Húc cười nhẹ “Vậy sao? Anh đúng là sắp kết hôn rồi” Giọng nói bình tĩnh mà tự nhiên, hình như không hề xem đây là chuyện nghiêm túc.

“Tại sao?” Trang Duy nghiêm túc hỏi, nếu cậu không biết tính hướng của Văn Phương Húc, nhất định cậu sẽ thật tâm chúc phúc, nhưng lúc này đây…

“Cũng đã đến tuổi này rồi…” Văn Phương Húc nói.

Trang Duy nhíu mày “Anh Húc, anh hiểu rõ ý của em mà”

Văn Phương Húc ở đầu bên kia im lặng một thoáng, sau đó thở dài “Tiểu Duy, sản phẩm mới của Văn thị lần này cần nguồn vốn tập trung rất lớn, lúc này anh rất cần một khoản lớn để duy trì sản phẩm đưa ra thị trường, như vậy anh mới có thể nhanh chóng thu hồi tiền vốn để đảm bảo vốn lưu động bình thường cho Văn thị. Trước đây anh rất muốn hợp tác với Cố thị, như vậy có thể đảm bảo nguồn vốn không chút sai sót, hơn nữa cũng có thể dựa vào đó tiến vào thị trường quốc tế, nhưng em vẫn không có cách liên lạc với tổng giám đốc Cố, anh thật sự không thể chờ nổi nữa. Trùng hợp nhà của Lộ Lộ đồng ý hợp tác với Văn thị, đồng thời cung cấp nguồn vốn cũng như có cách giúp sản phẩm của Văn thị mở rộng thị trường quốc tế”

Giọng nói của Văn Phương Húc không nhanh không chậm, chỉ là nghiêm túc hơn lúc nãy rất nhiều “Anh cũng đã từng tiếp xúc với Lộ Lộ vài lần, tuy rằng đầu óc cô ấy không thông minh lắm nhưng lại rất dễ dỗ, chọn lựa cô ấy anh cảm thấy tương đối thoải mái. Cho nên đối với anh, kết hôn với cô ấy là một chuyện trăm lợi mà không có hại, vì thế anh không có lý do gì không đồng ý”

Trang Duy cau mày “Anh Húc, như vầy anh có khác gì với lừa gạt người ta kết hôn? Cô gái kia biết tính hướng của anh không?”

“Tiểu Duy, em quá ngây thơ rồi” Giọng nói của Văn Phương Húc lạnh đi “Với thân phận của anh, sớm hay muộn cũng phải kết hôn. Em cảm thấy những cuộc hôn nhân như thế này liệu có bao nhiêu tình cảm là thật? Thật ra kết hôn vì lợi ích hay lừa gạt có khác gì nhau đâu, cũng đều là vì một lợi ích nào đó nên mới đồng ý kết hợp mà thôi, nói chuyện tình cảm cũng không thể tránh được lừa mình dối người. Nếu anh sớm muộn gì cũng phải chọn lựa, vậy tại sao anh lại không chọn một người chịu bỏ tiền đầu tư cho anh?”

“Chuyện này sao giống nhau được!” Trang Duy phản bác “Nếu anh dám nói với cô gái kia anh là gay thì liệu cô ấy có còn đồng ý kết hôn với anh nữa không? Phải, hôn nhân vì lợi ích có thể không có tình cảm nhưng về bản chất vẫn khác với lừa gạt kết hôn”

“Vậy thì đã sao?! Anh vẫn mang lợi ích đến cho cô ta, cô ta dám nói cô ta hoàn toàn không coi trọng lợi ích sao?!” Cách nói của Văn Phương Húc cũng nặng nề hơn.

Thật ra Trang Duy cũng không muốn cãi nhau với Văn Phương Húc nhưng cậu thật sự không thể chấp nhận được cách làm của Văn Phương Húc.

“Anh Húc, anh thay đổi rất nhiều…” Trang Duy nói.

“Không phải anh thay đổi, mà là em vẫn chưa trưởng thành” Văn Phương Húc nói “Tiểu Duy, tình yêu chân thành quá xa xỉ, nếu thật sự yêu nhau, nuôi dưỡng ở bên ngoài là được rồi, nếu muốn bước vào nhà thì cũng phải có năng lực giúp được việc lớn mới được. Dù sao nhà họ Văn chỉ có mỗi mình anh”

Giờ phút này, Trang Duy cảm thấy người này không còn là Văn Phương Húc mà mình từng quen biết nữa rồi.

Giọng nói của Trang Duy trầm xuống “Chuyện này có công bằng với cô gái kia không? Cô ấy có thể biết anh không yêu thương mình, nhưng sẽ không biết thật ra anh không hề yêu thương phụ nữ”

“Đủ rồi” Văn Phương Húc nổi giận “Cô ta không cần biết, nếu như không phải em không giúp anh tìm cách liên lạc với tổng giám đốc Cố, anh cũng sẽ không bị hôn nhân ràng buộc. Cho nên, em có lập trường gì mà đòi trách anh?”

Lần này Văn Phương Húc đã chọc giận Trang Duy “Anh là muốn đổ trách nhiệm lên đầu em? Có rất nhiều phương pháp hợp tác với Cố thị, là tự anh không chịu làm, hoặc là có thì cũng là Cố thị không hồi âm. Anh vì không thể hợp tác với Cố thị nên đổ hết trách nhiệm vào em, nhưng thật sự thì chuyện này có liên quan gì đến em hay không?”

Văn Phương Húc bị cậu phản bác đến nỗi không nói được gì, một lúc lâu sau mới nói “Anh không muốn cãi nhau với em, chuyện này đã quyết định rồi, thiệp cưới anh sẽ gửi cho em. Anh còn có việc phải cúp máy đây”

Nói xong, Văn Phương Húc liền ngắt điện thoại.

Trang Duy nhìn màn hình điện thoại tối đi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Cậu không biết là Văn Phương Húc thật sự thay đổi hay là cậu vốn chưa bao giờ hiểu hết con người của Văn Phương Húc. Nhưng Văn Phương Húc trách cứ sau lưng làm cậu rất đau lòng, phần tình cảm từ thuở ấu thơ đến nay e là phải chấm dứt tại đây rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.