Thâm Độ Chí Tình

Chương 36: Lo lắng



“Ba…” Trang Duy nghe điện thoại.

“Con ở đâu?” Giọng nói của Trang Dịch Sơn rất nghiêm túc, không có chút ấm áp nào, nhưng trong giọng nói lại có chút khẩn trương. Trang Duy đã quen với thái độ nói chuyện lạnh lùng này nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy ông ta khẩn trương như lần này, không cần suy nghĩ cũng biết vì sao ông ta lại như vậy.

“Con đang ở ngoài, có chuyện gì không ba?” Trang Duy không nói vị trí cụ thể ra, nếu nói ra chắc chắn ba cậu sẽ trực tiếp tìm đến đây luôn.

“Có đi cùng với tổng giám đốc Cố không?” Trang Dịch Sơn lại hỏi tiếp.

“Có” Trang Duy biết, dù cậu nói không thì ba cậu cũng sẽ không tin.

“Con quen với tổng giám đốc Cố từ lúc nào? Sao lại không nói sớm?” Thái độ của Trang Dịch Sơn hình như là cố tình muốn làm hòa với Trang Duy, không muốn gây căng thẳng nữa.

“Cũng không lâu lắm, quan hệ công việc thôi” Chuyện cậu quen với Cố Diễm ban đầu chỉ có vài người thân thiết biết, cậu chưa bao giờ có suy nghĩ cố tình tiết lộ chuyện này ra ngoài. Sau này khi Cố Diễm công khai đưa cậu đi tại buổi tiệc tất niên của YC, gần như mọi người trong công ty đều biết nhưng chỉ cho là hai người có quen biết nhau từ trước, đa số những người khác đều chỉ có thể suy đoán mà thôi.

“Con bây giờ cũng thật là, có chuyện gì cũng không muốn nói một tiếng với người trong nhà” Trang Dịch Sơn thở dài “Đây chính là tổng giám đốc Cố, chuyện lớn như vậy sao con không thông báo với ba một tiếng? Con quen biết tổng giám đốc Cố, ba là bậc cha chú lại không chào hỏi với tổng giám đốc Cố thì cũng quá thất lễ rồi”

Đối với thái độ cha hiền của Trang Dịch Sơn, quả thật Trang Duy không còn lời nào để nói nữa. Bạn bè của cậu cũng không ít, ba cậu có từng chào hỏi ai đâu? Không chỉ không gặp mặt, từ khi cậu rời khỏi nhà, ba cậu không hề có chút gì gọi là quan tâm đến cậu. Nếu như đối phương không phải là Cố Diễm, ba cậu cũng sẽ không thèm gọi điện cho cậu.

“Con cũng không thân với tổng giám đốc Cố, ba không chào hỏi cũng không sao” Trang Duy nói cho có lệ, cậu vốn dĩ cũng không muốn ba cậu gặp mặt Cố Diễm, cậu hiểu rất rõ ông ta, nếu để ông ta gặp Cố Diễm thì cậu cũng không có cách nào làm bạn với Cố Diễm được nữa.

“Như vậy sao được?!” Trang Dịch Sơn cao giọng “Con sao lại không hiểu chuyện như vậy được? Được rồi, đưa số điện thoại của tổng giám đốc Cố cho ba đi, ba sẽ liên lạc với tổng giám đốc Cố”

Lúc này Trang Duy đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi – Chỉ vì cậu có quen biết với Cố Diễm cho nên cậu có nghĩa vụ phải đưa cách liên lạc với Cố Diễm cho những người xung quanh hay sao?

Nếu như là một người bình thường, Trang Duy sẽ không quá bận lòng nhưng đối với Cố Diễm, Trang Duy không thể không để tâm. Người muốn tìm cách hợp tác với Cố Diễm nhiều không đếm xuể, Cố Diễm đồng ý lập quan hệ cá nhân với cậu, cho cậu số điện thoại riêng, đây chính là tín nhiệm cậu, tuyệt đối không phải là hi vọng cậu đem số điện thoại của anh phát tán ra ngoài.

Ba cậu muốn thông qua cậu tìm Cố Diễm để làm gì, trong lòng Trang Duy rất rõ ràng, cũng chính vì biết rõ cho nên mới không thể nào đồng ý việc này. Nếu như Cố Diễm đồng ý, cậu sẽ liên lạc với ba, đến lúc đó đưa số điện thoại của anh ra cũng không muộn. Nhưng chuyện này vẫn chưa hỏi ý của Cố Diễm, cậu tuyệt đối sẽ không đưa số điện thoại của Cố Diễm cho bất kỳ ai.

“Con không có số điện thoại của anh ta, nếu ba có ý muốn hợp tác với Cố thị thì tìm cách khác đi” Trang Duy không muốn nói nữa “Con đang bận, phải cúp máy trước. Ba giữ gìn sức khỏe” Nói xong Trang Duy liền ngắt cuộc gọi, cũng tắt nguồn điện thoại luôn.

Hành vi của Trang Dịch Sơn ít nhiều cũng khiến Trang Duy thất vọng nhưng cậu không thể nói gì được, cùng lắm chỉ là đứng ngoài cuộc không giúp đỡ mà thôi.

Trở lại phòng ăn, món ăn lần lượt được đem lên.

Cố Diễm thấy cậu đi vào, mỉm cười nói “Đến đây ăn cơm đi”

“Được” Trang Duy ngồi xuống bên cạnh Cố Diễm, tạm thời đem chuyện của ba cậu gạt qua một bên bắt đầu ăn cơm. Cậu không muốn vì chuyện của ba mà không vui, ảnh hưởng đến khẩu vị của Cố Diễm và Phó Khâm.

Sau khi Cố Diễm múc canh cho Trang Duy thì nhắc đến phương hướng phát triển và kế hoạch năm sau của More. Trang Duy cũng ngồi chăm chú nghe, tạm thời quên đi chuyện của Trang Dịch Sơn.

Trước đây Phó Khâm từng đặt một ít vải ở đây, lần này về đây là để tự mình đến xem chất lượng của vải, nếu không có vấn đề thì trực tiếp mang qua Pháp.

“Phó tiểu thư định khi nào quay về Pháp?” Trang Duy hỏi, không bao lâu nữa là đến show thời trang Lễ giáng sinh của More cho nên Phó Khâm phải tranh thủ quay về, dù sao Phó Khâm là nhà thiết kế chính nhất định phải tham dự.

“Đi cùng với cậu cho có bạn” Phó Khâm mỉm cười trả lời, Trang Duy cũng phải tham dự show thời trang Lễ giáng sinh, cô đi chung với Trang Duy cũng đỡ phải sắp xếp người ra sân bay đón hai ba lần.

“Cũng được” Trang Duy không có ý kiến gì.

Sau khi ăn xong, Phó Khâm còn có việc khác, Cố Diễm và Trang Duy cũng không muốn đi đâu nữa liền quay về nhà.

“Lên nhà tôi ngồi một lát chứ?” Lúc đang chờ thang máy, Cố Diễm hỏi Trang Duy.

Trang Duy suy nghĩ một lát, gật đầu “Ừ”

Vào nhà Cố Diễm, Cố Diễm bảo Trang Duy tự nhiên mà ngồi, anh thì vào phòng thay đồ đổi quần áo, rửa tay rồi nấu hai tách cà phê đem ra phòng khách.

“Tâm trạng không tốt?” Cố Diễm hỏi.

Trang Duy nhìn anh, không phủ nhận.

Cố Diễm cười cười “Nói nghe thử xem”

Trang Duy không chạm tới tách cà phê kia, nghiêm túc nhìn Cố Diễm “Hôm nay anh đến đón tôi, có lẽ không bao lâu toàn bộ những người tham dự lễ cưới đều sẽ biết quan hệ của chúng ta, sau đó nghĩ trăm phương ngàn cách thông qua tôi liên hệ anh để tìm cách hợp tác”

Nét mặt Cố Diễm cũng nghiêm túc hơn “Xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi”

Trang Duy lắc đầu “Tôi không để bụng chuyện này, tôi không cần phải quan tâm những người đó. Nhưng tôi sợ có một ngày nào đó, trong lúc tôi không hay biết gì lại có người mượn danh nghĩa của tôi liên hệ với anh. Đến lúc đó, bị quấy nhiễu không chỉ tôi mà còn cả anh nữa” Ví dụ như là người nhà của cậu, nếu như có cách liên lạc được với Cố Diễm nhưng lại mượn danh nghĩa của cậu, vậy thì Cố Diễm đồng ý hay không? Nếu đồng ý thì là cậu nợ Cố Diễm, còn không đồng ý lại thành ra Cố Diễm không nể mặt cậu, làm cách nào cũng không ổn. Cậu biết Cố Diễm sẽ tự có quyết định của mình, nhưng đây thật sự là một chuyện tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Nếu như tôi nói, đây chính là cái giá cho việc quen biết với tôi, cậu đồng ý chấp nhận không?” Đôi mắt Cố Diễm nghiêm túc nhìn Trang Duy.

Trang Duy nhíu mày, cậu cũng không muốn phá hoại mối quan hệ giữa mình và Cố Diễm, mặc dù sau này sẽ có ngày cậu chủ động rời khỏi anh thì cũng là vì tình cảm cá nhân của cậu, chứ không phải vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt này.

“Tôi biết anh rất tốt với tôi, tôi cũng bằng lòng làm bạn với anh” Trang Duy trả lời “Nhưng tôi không hy vọng quan hệ của chúng ta sẽ liên lụy hoặc ảnh hưởng đến công việc của anh. Như vậy tôi cảm thấy rất có lỗi với anh”

Cố Diễm cười cười “Chẳng lẽ cậu không tin sức phán đoán của tôi sao?”

Trang Duy lắc đầu “Không phải, tôi chỉ là có hơi lo lắng”

“Vậy cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?” Cố Diễm trưng cầu ý kiến của cậu.

Trang Duy nghĩ một lúc mới nói “Sau này cho dù ai dùng danh nghĩa của tôi đến tìm anh, anh cũng đều không cần phải để ý. Nếu như tôi thật sự muốn nhờ anh giúp đỡ, tôi sẽ tự mình nói với anh, được không?”

“Có thể” Cố Diễm mỉm cười gật đầu “Thật ra cậu cũng không cần lo lắng quá, tôi tự có cách giải quyết”

“Vậy thì nói sớm một chút cho tôi an tâm” Dù sao cậu cũng không ở trong thương giới cho nên có rất nhiều chuyện không thể phát hiện, cũng không thể khống chế được, chỉ có thể nói trước với Cố Diễm một tiếng, như vậy cậu cũng yên tâm hơn.

“Ừ” Cố Diễm đưa tách cà phê cho Trang Duy “Đừng nghĩ nữa, tin tưởng tôi là được rồi”

Trang Duy nhận tách cà phê, cậu không muốn bọn họ nảy sinh mâu thuẫn vì chuyện này, cho nên nhất định phải đề phòng trước khi xảy ra chuyện.

“Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa” Cố Diễm cũng không muốn để Trang Duy cứ mãi nghĩ đến chuyện này, chuyển đề tài khác “Lần này đi Paris cứ ở biệt thự của tôi, như vậy an toàn hơn”

Trang Duy tính toán một lúc rồi gật đầu “Vậy thì đành phiền anh” Dù sao cậu cũng không quen ai ở đó, Phó Khâm cũng không thể quan tâm cậu từ A đến Z được, đến ở biệt thự của Cố Diễm cũng bớt được rất nhiều chuyện nhưng lại làm phiền anh lần nữa.

“Đừng khách sáo, đi chuẩn bị hành lý sớm đi, tới lúc gần đi cũng không bị lộn xộn” Cố Diễm nhắc nhở.

“Ừ, biết rồi” Trang Duy lúc này mới cười được, so với lúc này tốt hơn nhiều.

Ba ngày trước lễ giáng sinh, Trang Duy và Phó Khâm cùng nhau bay đến Pháp. Từ sau ngày Trang Dịch Sơn gọi điện thoại cho cậu, điện thoại di động của Trang Duy vẫn trong trạng thái tắt nguồn. Khi cậu còn ở nhà, Quý Sâm có chuyện gì thì sẽ liên lạc qua máy vi tính, Cố Diễm có việc thì trực tiếp gõ cửa nhà cậu, cuối cùng cậu được trải qua những tháng ngày thanh tĩnh. Sau khi ra nước ngoài, ban ngày nếu có chuyện gì thì sẽ liên hệ với cậu thông qua Cố Sâm, còn buổi tối Cố Diễm muốn tìm cậu có thể trực tiếp gọi điện thoại nội bộ của biệt thự, cho nên cũng không có vấn đề gì.

Show thời trang giáng sinh của More tiến hành rất thuận lợi, sự xuất hiện của Trang Duy càng đưa show diễn lên đỉnh điểm.

Trên sân khấu, Trang Duy mặc một bộ lễ phục màu đỏ, quần áo tây trang không ôm sát vào người mà càng chú trọng vào cảm giác mềm mại của chất vải. Khuy manchette thiết kế như một đóa hoa đang nở rộ, vạt áo dài thả xuống mặt đất tạo cảm giác rất quý phái, cộng với sự rực rỡ từ chất liệu vải càng tăng thêm vài phần lộng lẫy. Chiếc quần được thiết kế rất nhàn nhã, ống quần rộng rãi tạo cho cậu cảm giác tự do phóng khoáng, đối lập với tây trang tạo thành ấn tượng sâu sắc cho người xem. Mà trên trang phục còn điểm xuyết thêm kim cương và hoa văn làm cho bộ trang phục màu sắc đơn giản bỗng chốc trở nên sinh động hơn, nhưng lại không làm lóa mắt người xem.

Trang Duy không mặc áo lót bên trong, lồng ngực và xương quai xanh trắng nõn được sắc đỏ tôn lên càng tăng thêm nét gợi cảm cũng như khí chất đắm say lòng người, đây chính là hiệu quả mà More đặt ra cho đợt thời trang lần này, Trang Duy đã trình diễn một cách vô cùng nhuần nhuyễn, không cần phải thuyết minh thêm bất cứ điều gì nữa.

Khi Trang Duy đứng trên sân khấu, đón nhận vô số tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cũng là lúc cậu tuyên bố với mọi người – Cậu, Trang Duy, một lần nữa quay về thị trường quốc tế.

Trở lại biệt thự của Cố Diễm, sau khi Trang Duy tắm xong thì nằm phịch xuống giường, cơ thể cậu rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, nhất thời không thể ngủ được.

Tiếng điện thoại vang lên, Trang Duy theo thói quen đưa tay lấy điện thoại “Alo?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Cố Diễm “Đang ngủ?”

“Sắp ngủ” Trang Duy nhắm mắt nói.

“Tôi thấy ảnh chụp của cậu trong buổi diễn rồi, rất đẹp” Cố Diễm khen ngợi.

“Sao anh có ảnh?” Trang Duy có hơi bất ngờ.

“Tôi đương nhiên có cách của tôi” Hình như Cố Diễm cũng không định giải thích thêm với cậu.

“Khi về gửi cho tôi xem với” Trang Duy cũng không gặng hỏi, chỉ hỏi xin ảnh chụp của Cố Diễm – Bản thân cậu vẫn còn chưa xem được.

“Được, chờ cậu trở về” Cố Diễm nói.

“Ừ…”

Hai người hàn huyên một lúc, đến lúc Trang Duy quá mức buồn ngủ, Cố Diễm mới cúp điện thoại. Trang Duy mơ màng nhớ trước khi cúp điện thoại, Cố Diễm có nói với cậu “Về sớm một chút”, Trang Duy nhớ kĩ câu nói này, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi kết thúc show diễn, Trang Duy cũng không ở lại Pháp mà tranh thủ về nước. Lần này lịch trình của cậu được giữ bí mật rất tốt, cho nên cũng không có fan ra sân bay đón, nhưng bức ảnh chụp của cậu trên show thời trang đã được lan truyền khắp trong nước, đối với fan mà nói, tuyệt đối là lời to.

Xe của Quý Sâm chờ trong bãi đậu xe của sân bay, cũng tiện cho hai người trực tiếp về thẳng nhà luôn, không cần công ty sắp xếp người ra đón.

Lên xe, Trang Duy nói “Ra ngoài ăn cơm xong rồi hãy về”

“Được” Quý Sâm trả lời, lúc này là giờ ăn trưa, cậu cũng đói rồi, máy bay dân dụng đâu thể so được với máy bay tư nhân, so về thức ăn lại càng không thể sánh bằng.

Dù đói thì Quý Sâm cũng không thể chở Trang Duy tùy tiện đến một nhà hàng nào được, phải tìm một nơi gần chỗ của Trang Duy, đến lúc đó đưa Trang Duy về cũng tiện hơn.

Sau cùng, hai người quyết định chọn một nhà hàng hải sản tươi nổi tiếng, chi phí tuy hơi đắt nhưng khung cảnh lịch sự tao nhã, tính bảo mật cũng rất tốt, cho nên rất nhiều nghệ nhân thích đến đây ăn.

Vào nhà hàng, sau khi phục vụ xác nhận liền đưa hai người lên tầng hai. Nơi này không có phòng riêng, chỉ chia làm hai tầng cho nên chỗ trống cũng không nhiều.

Mới vừa đi lên cầu thang, Trang Duy liền sững sờ – Cậu nhìn thấy Cố Diễm đang ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, mà ngồi đối diện với anh lại là em trai của cậu, Trang Dụ.

Trang Duy không biết tại sao Cố Diễm lại ngồi chung với Trang Dụ, nhưng xem thức ăn trên bàn, hình như là hai người cùng nhau ăn cơm.

Quý Sâm thấy Trang Duy đột ngột dừng lại, theo bản năng nhìn qua cũng thấy Cố Diễm và Trang Dụ. Cậu ta chỉ gặp Trang Dụ một lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu sắc. Thấy Cố Diễm ngồi chung bàn với Trang Dụ, cậu ta cũng rất bất ngờ.

“Chuyện này…” Quý Sâm không biết phải nói gì, cậu ta cũng rất thắc mắc, trong đầu cũng không biết tính sao.

Trang Duy không còn khẩu vị gì nữa, nói với phục vụ một câu “Thật ngại quá” rồi quay đi ra khỏi nhà hàng luôn. Quý Sâm thấy vậy cũng không ở lại, bước nhanh ra ngoài theo cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.