Thâm Độ Chí Tình

Chương 37: Ông ngoại



“Có khi là tình cờ thôi” Sau khi lên xe, Quý Sâm an ủi Trang Duy một câu.

Thật ra cậu ta biết nói vậy cũng không được gì, cậu ta cũng biết quan hệ giữa Trang Duy và Trang Dụ rất xấu. Lần đầu tiên cậu ta gặp Trang Dụ là khi Trang Dụ đang ra vẻ khinh thường cười nhạo Trang Duy, nói cậu không chịu làm cậu chủ an nhàn, mỗi ngày phải trưng bản mặt ra để kiếm sống thật là đáng thương. Quý Sâm nghe vậy rất tức giận nhưng chuyện của anh em nhà họ Trang cậu ta không tiện xen vào, sau này Trang Dụ không đến nữa nhưng cách dăm ba hôm lại gọi cho Trang Duy một lần. Có một lần Trang Duy uống say, tâm trạng không tốt kể hết mọi chuyện trong nhà với Quý Sâm, cậu ta lúc đó mới biết được tình cảnh của nhà họ Trang. Cũng chính vì như vậy cho nên cậu ta mới càng cố gắng dùng hết khả năng để giúp Trang Duy ngày càng nổi tiếng, cho dù Trang Dụ có bới móc gì Trang Duy hay không, tự Trang Duy có nguồn kinh tế của chính mình, tự nuôi sống bản thân thật tốt thì mới là điều quan trọng nhất.

“Ừ” Nét mặt Trang Duy lạnh nhạt “Đổi chỗ khác đi”

Quý Sâm đoán chắc lúc này Trang Duy cũng mất khẩu vị rồi “Tôi đi mua thức ăn ngoài, cậu đem về nhà ăn. Thấy cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi tốt hơn”

“Cũng được” Trang Duy không phản đối, cậu thật sự chỉ muốn về nhà, không khí nhàn nhã trong nhà có thể xua tan tâm trạng bất an của cậu.

Cậu không biết tại sao Trang Dụ lại liên lạc được với Cố Diễm, nhưng nhớ lại khi còn nhỏ, Trang Dụ thường xuyên cướp những thứ mà cậu thích khiến cho cậu cảm thấy hoảng hốt. Xét về ngoại hình, Trang Dụ cũng không thua kém ai, hơn nữa lại rất giỏi ăn nói, điều nay Trang Duy tự biết mình không bằng Trang Dụ cho nên khi phải tranh giành với Trang Dụ, cho dù có bỏ qua danh phận là anh trai phải nhường em trai, cậu căn bản cũng không tranh nổi.

Quý Sâm khởi động xe, liếc mắt nhìn Trang Duy tâm trạng tồi tệ “Tôi thấy cậu phải có tự tin lên chứ, tổng giám đốc Cố và Trang Dụ liên lạc với nhau chắc là có nguyên nhân khác”

“Nhữg vấn đề khác tôi tự nhận chưa bao giờ mình thiếu tự tin, nhưng…” Trang Duy không nói nữa, đúng là trước nay cậu luôn tự tin về mọi mặt, chỉ riêng duy nhất chuyện đối mặt với Cố Diễm, cậu chưa từng dám tự tin, có lẽ là bởi vì quá mức để ý cho nên mới càng đặc biệt cẩn thận.

“Cậu…” Quý Sâm không chắc lắm hỏi lại “Cậu thích tổng giám đốc Cố?”

Trang Duy chỉ hơi mím môi, không trả lời.

Kiểu im lặng không chối cãi này trong mắt Quý Sâm chính là đồng ý “Trước đây tôi nói với cậu rồi, tổng giám đốc Cố đối xử rất đặc biệt với cậu, cho nên cậu tự tin thêm chút nữa đi, nói rõ mọi chuyện với tổng giám đốc Cố một lần”

Trang Duy nhìn ra ngoài cửa sổ “Không cần”

“Tại sao?” Quý Sâm nhíu mày hỏi lại.

“Bởi vì sẽ không có kết quả” Giọng của Trang Duy rất trầm “Trách nhiệm của anh ta quá nặng, sau cùng rồi cũng phải có một cuộc sống bình thường. Thay vì đau khổ lúc đó, không bằng cứ như vầy đi”

Quý Sâm không biết có nên tán thành với quan điểm của Trang Duy hay không, bởi vì đối phương là Cố Diễm cho nên một số chuyện vốn dễ dàng giải quyết lại biến thành đặc biệt phức tạp. Dù sao nếu yêu nhau, người mà Trang Duy phải đối mặt không chỉ có Cố Diễm mà còn là toàn bộ nhà họ Cố và Cố thị, đây không phải là điều ai cũng có thể chịu đựng được…

Thở dài một hơi, Quý Sâm nói “Dù sao đi nữa tôi vẫn luôn ủng hộ quyết định của cậu”

“Ừ” Sự ủng hộ của Quý Sâm tuy không thể giúp cậu giải quyết vấn đề nhưng ít nhiều cũng giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Mua thức ăn xong, Quý Sâm đưa Trang Duy về nhà, trước khi rời đi còn dặn Trang Duy ăn hết thức ăn, sắp tới không có công việc nên dành thời gian nghỉ ngơi, có chuyện thì gọi điện thoại cho cậu ta.

Trang Duy gật đầu đồng ý hết, tiễn Quý Sâm ra cửa.

Ăn một ít món lặt vặt xong Trang Duy đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi. Cậu bị lệch múi giờ, buổi trưa không thể ngủ lâu quá nhưng ngủ một giấc cũng tốt cho việc cải thiện tâm trạnh.

Tới khi Trang Duy thức dậy đã hơn 2h chiều, tinh thần cũng tốt lên, cậu tự nấu một tách cà phê cho mình, sau đó mở điện thoại tắt nguồn suốt mấy ngày trời lên. Không ngoài dự đoán, trên màn hình hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, có ba cậu, có Trang Dụ, có Văn Phương Húc, còn có hai ba số lạ. Trang Duy xem xong không hề có ý muốn gọi lại, tắt máy lâu như vậy thì chắc bọn họ cũng đã hiểu được lập trường của cậu…

Điện thoại mới khởi động lại được một lúc thì Cố Diễm gọi điện thoại đến, không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là hỏi cậu định đón năm mới như thế nào. Trang Duy không có tâm trạng nào để nói chuyện với Cố Diễm, chỉ nói mình vẫn ở trong nhà, cũng là để nghỉ ngơi một thời gian, cậu không hề nhắc đến chuyện Trang Dụ, làm như không xảy ra chuyện gì hết.

Cố Diễm nói anh phải về nhà chính vài ngày, năm mới công việc tương đối bận rộn cho nên sẽ không về Vọng Tinh Uyển, dặn Trang Duy phải tự chăm sóc cho bản thân.

Trang Duy nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, lấy cớ buồn ngủ ngắt điện thoại. Thật ra không phải cậu giận Cố Diễm, chỉ là sự xuất hiện của Trang Dụ khiến cậu cảm thấy bất an mà thôi.

Ngày cuối cùng của năm, Trang Duy dậy rất sớm lái xe qua thành phố bên cạnh thăm ông ngoại, từ thành phố N chạy xe bằng đường cao tốc chỉ mất hai tiếng rưỡi cũng rất thuận tiện.

Trang Duy đã lâu không về, hơn nữa lại sắp qua năm mới nên cậu mua không ít quà biếu, tuy rằng ông ngoại không thiếu những thứ này nhưng cũng là tấm lòng của cậu.

Lúc Trang Duy đến nhà họ Hoa thì ông ngoại của cậu đã chờ sẵn ở đó rồi. Việc làm ăn của nhà họ Hoa chủ yếu là du lịch, khi xưa ba cậu để mắt tới mẹ cậu cũng một phần là nhằm vào thực lực kinh tế của nhà họ Hoa. Nhưng khi đó mẹ của Trang Duy thật sự yêu say đắm ba cậu cho nên không nhìn thấu được ý đồ này.

Sau khi ba mẹ Trang Duy kết hôn, nhà họ Hoa cũng giúp đỡ Trang Dịch Sơn không ít lần. Nhưng sau này bởi vì cạnh tranh nghề nghiệp ngày càng gay gắt, kinh tế của nhà họ Hoa bắt đầu xuống dốc, mặc dù vẫn đứng hàng top nhưng lợi nhuận không thể nào so được với trước đây. Mà chuyện làm ăn của Trang Dịch Sơn lại càng ngày càng thuận lợi, dần dần xa cách nhà họ Hoa.

“Ông ngoại” Thấy ông, Trang Duy lập tức cười gọi một tiếng.

Hoa Thừa gặp cháu ngoại của mình, nếp nhăn nơi đuôi mắt vì ý cười mà càng sâu hơn “Mau vào trong nhà đi, ngoài này trời lạnh”

“Dạ” Trang Duy để người giúp việc mang những thứ trên xe đem vào, cậu thì theo ông ngoại vào phòng.

“Mau uống trà đi cho nóng” Hoa Thừa rót trà cho Trang Duy, lá trà mới vừa ngâm, mùi hương đang lúc thơm nhất.

Trang Duy nhanh tay nhận tách trà, cười nói “Không lạnh đâu, trên xe có mở điều hòa rồi”

Hoa Thừa quan sát Trang Duy một hồi “Con ốm đi nhiều quá, ăn cơm không ngon sao?”

Trang Duy hớp một ngụm nước trà, cười đáp lại “Con ăn được lắm, nhưng ông cũng biết con giống mẹ mà, ăn hoài không béo được”

“Cũng phải” Hoa Thừa khe khẽ thở dài, không khỏi thương cảm, nhưng cũng không nhắc đến mẹ cậu, chỉ nói “Nhà bếp có nấu mấy món con thích, lát nữa ăn nhiều một chút đi”

“Dạ” Trang Duy nhìn dưới lầu một vòng mới hỏi “Cậu không có ở nhà sao?”

“Nó đi xã giao rồi, năm mới cũng không được rảnh nữa” Hoa Thừa cười nói “Nhưng hôm qua nó về đưa một hộp nhân sâm, nói là đưa cho con, lát nữa nhớ lấy về”

“Dạ” Trang Duy gật đầu cười.

Cậu của Trang Duy là Hoa Khải Kiệt từ lúc mới sinh đã được người nhà họ Hoa gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, trong nhà rất cưng chiều hắn, bây giờ cũng đã thừa kế gia nghiệp. Có điều Hoa Khải Kiệt tuổi tác không còn trẻ nhưng vẫn chưa kết hôn, cũng không có đối tượng kết giao nào, ông ngoại cậu cũng sốt ruột hối thúc nhưng sau này lại để tùy ý hắn. Nếu như bà ngoại của Trang Duy vẫn còn sống thì không chừng đã ra tay thu xếp được một mối, tiếc là bà mất sớm quá cho nên chuyện kết hôn của Hoa Khải Kiệt cũng đành chờ duyên số thôi.

Bà ngoại của Trang Duy là người Mỹ, rất xinh đẹp, lúc bà mất thì Trang Duy chỉ mới vừa tròn hai tuổi vẫn chưa biết gì nên cũng không có ấn tượng lắm đối với bà ngoại, tất cả ký ức đều nhờ ảnh chụp mà biết được. Nhưng ông ngoại lại thường xuyên khen gương mặt cậu giống bà ngoại đến mấy phần, lúc còn nhỏ ông ngoại vẫn hay ôm cậu kể lại chuyện của bà ngoại, cho nên dù Trang Duy không có ấn tượng nhiều với bà ngoại nhưng không hề cảm thấy xa lạ. Ngay cả hiện tại, trên đầu giường của ông ngoại cậu vẫn để bức ảnh của bà ngoại, có thể thấy được tình cảm vợ chồng rất sâu đậm.

Không lâu sau người giúp việc lên báo có thể ăn cơm được rồi.

Hoa Thừa kêu người mau mau dọn ra, sau đó kéo Trang Duy đi vào phòng ăn.

Trên bàn chỉ có hai ông cháu không chút câu nệ, Hoa Thừa vừa ép Trang Duy ăn thêm vừa hỏi tình hình của cậu, từ công việc, nơi ăn chốn ở đến tình trạng sức khỏe… Tất tần tật mọi chuyện từ lớn tới nhỏ đều hỏi cặn kẽ, Trang Duy cũng trả lời từng cáo một, đương nhiên là nói ra chuyện tốt, chuyện xấu phải ém xuống.

Đến khi thấy Trang Duy ăn gần no, Hoa Thừa mới lên tiếng “Mấy ngày trước ông nghe nói con có qua lại với tổng giám đốc Cố?”

Trang Duy ngừng tay lại một chút, không ngờ chuyện này lại lọt vào tai ông ngoại, dù sao cũng trong giới thương nghiệp, việc này một khi có một người biết thì nhất định sẽ bị lan truyền ra ngoài.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là có liên quan đến công việc mà thôi” Trang Duy cười hỏi lại “Ông ngoại nghe người ta nói gì?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ nghe nói trong hôn lễ của thằng nhóc nhà họ Văn, con đi cùng với tổng giám đốc Cố” Hoa Thừa trả lời.

“À, cũng là do công việc, nhà thiết kế con làm đại diện phát ngôn đến thành phố N hẹn gặp nhau, tổng giám đốc Cố là nhà đầu tư, trùng hợp cũng đến đó cho nên tiện đường ghé ngang qua đón con luôn” Trang Duy nói qua loa, cho dù là ông ngoại của cậu, Trang Duy cũng không muốn kể nhiều, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là không muốn ông ngoại nghĩ nhiều.

“Bởi vậy ông mới nói, khi không sao con lại quen với tổng giám đốc Cố được chứ” Hoa Thừa thở dài “Có điều nói đi cũng phải nói lại, có cơ hội thì tranh thủ tiếp xúc nhiều hơn một chút, mở rộng quan hệ xã giao một chút, sau này cũng có lợi cho con. Ông ngoại già rồi, không thể lo cho con mãi được, tự con phải biết tranh thủ”

“Con biết rồi” Trang Duy gật đầu, ông ngoại cậu cũng hi vọng sau này cậu có thể quay về kinh doanh, kế thừa gia nghiệp chứ không phải cứ ở mãi trong giới giải trí. Cậu làm người mẫu ảnh, ông ngoại chưa từng phản đối nhưng trong mắt của ông thì đây chỉ là hứng thú nhất thời của tuổi trẻ, sau này vẫn phải đi theo con đường đã định sẵn.

Sau khi ăn xong, hai ông cháu lại hàn huyên rất nhiều, đôi ba lần nhắc đến Cố Diễm, Trang Duy cũng chỉ trả lời đơn giản vì ông ngoại cũng không hỏi mấy vấn đề thực tế lắm, chỉ là mấy câu mà mấy ông già hay hỏi mà thôi, cho nên Trang Duy cũng không đắn đo gì, cứ để cho ông ngoại giải sầu một phen.

Tới giờ nghỉ trưa của ông ngoại, Trang Duy cũng xin phép đi về.

Hoa Thừa bịn rịn nắm tay Trang Duy “Con phải về hả?”

“Dạ, dự báo thời tiết nói thành phố N chiều sẽ có tuyết, con định về trước khi tuyết rơi” Trang Duy nói, dù sao cậu lái xe về cũng phải mất một khoảng thời gian.

Nghe nói có tuyết, Hoa Thừa cũng lo cho an toàn của Trang Duy nên không giữ cậu lại nữa “Vậy con lái xe cẩn thận, về tới nhà thì gọi điện cho ông”

“Dạ, ông ngoại cũng giữ gìn sức khỏe, tết âm lịch con lại về thăm ông ngoại” Năm mới không cách tết âm lịch bao lâu, cũng không để ông ngoại chờ lâu lắm.

“Được rồi, tới lúc đó thì qua nhà ông ở chơi mấy ngày” Hoa Thừa nghe cậu nói tết âm lịch sẽ về nữa liền vui mừng gật đầu.

“Dạ” Trang Duy vỗ nhẹ tay ông ngoại “Ông vào nhà nghỉ ngơi đi, không cần tiễn con đâu”

“Được rồi, con lái xe chậm thôi, nhớ đem nhân sâm của cậu con về” Hoa Thừa dặn dò.

“Con biết rồi” Trang Duy gật đầu, nhìn người giúp việc đưa ông ngoại lên lầu rồi mới cầm túi nhân sâm rời khỏi nhà họ Hoa.

Thật ra cậu không nán lại thêm nữa là còn một lý do khác, đoán chừng sau buổi trưa sẽ có không ít người đến đây tặng lễ đầu năm, tuy rằng ông ngoại rất tốt với cậu nhưng cậu có mặt thì không tiện lắm, mà cậu cũng không biết những người đó, cho nên đi về sớm một chút, đến tết âm lịch lại về thăm ông ngoại.

Sáng sớm ngày đầu năm, Quý Sâm đã đến nhà Trang Duy đem cho cậu không ít thức ăn, có tự cậu ta làm, cũng có mua bên ngoài, đủ cho Trang Duy ăn bốn năm ngày không cần đi ra ngoài.

“Mấy cái này cậu để trong tủ lạnh, chừng nào muốn ăn thì lấy ra hâm lại là được” Quý Sâm dặn, tủ lạnh trong nhà Trang Duy rất lớn, nhất định có thể chứa hết toàn bộ.

“Ừ” Trang Duy nhìn một núi thức ăn trên bàn, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu.

“Ngày mai tôi với Tín Viễn đi suối nước nóng nghỉ ngơi vài ngày, cậu muốn đi chung không?” Quý Sâm cười hỏi.

“Trợ lý Ứng xin nghỉ phép sao?” Trang Duy có hơi bất ngờ khi nghe Ứng Tín Viễn lại có thời gian nghỉ phép.

“Năm ngoái anh ta không nghỉ phép, tổng giám đốc Cố đồng ý gộp chung với nghỉ phép năm nay luôn” Quý Sâm trả lời.

Trang Duy cười nói “Quan hệ của cậu với trợ lý Ứng tốt tới mức cùng đi nghỉ phép rồi hả?” Thật ra suốt năm ngoái, Quý Sâm cũng chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu, sẵn dịp này đi thư giãn một chút cũng tốt.

“Vừa lúc có thời gian nên đi chung luôn” Quý Sâm nói “Tín Viễn rất tốt, khi nào rảnh thì cùng đi ăn”

Trang Duy gật đầu “Được, các cậu đi đi, tôi không muốn đi. Lúc này không có việc gì, tôi muốn ở nhà nghỉ một thời gian” Trang Duy muốn yên tĩnh đón năm mới, tuy rằng có hơi tịch mịch nhưng suy cho cùng, trong giới giải trí lại hiếm khi được an nhàn như vậy.

“Được, có chuyện gì thì gọi cho tôi” Quý Sâm dặn.

“Ừ, kỳ nghỉ vui vẻ” Trang Duy nói.

“Cậu cũng vậy”

Quý Sâm còn phải đi về thu xếp hành lí đi nghỉ cho nên không ở lại lâu, dặn vài câu xong rồi đi về.

Trang Duy đón năm mới một mình, chỉ có một người thì không cảm nhận được không khí đầu năm, nhưng đối với Trang Duy mà nói thì lại rất tốt, đây chính là sự an nhàn mà cậu muốn, không cần phải thăm hỏi ai, thời gian toàn bộ đều là của mình, rất tự do.

Buổi tối, Tả Uẩn hẹn cậu ngày mai cùng đi ăn trưa, Trang Duy cũng không từ chối. Tiệc tất niên của YC lần trước Tả Uẩn còn ở nước ngoài, bây giờ hẹn gặp cậu, đương nhiên là cậu sẽ đi.

Vừa cúp điện thoại thì Trang Duy nhận được một tin nhắn, là Cố Diễm gửi đến – Năm mới vui vẻ, có lẽ tối mai tôi mới về đến, nếu cậu buồn chán có thể gọi cho tôi. Ở nhà một mình phải cẩn thận, ăn cơm đúng giờ, đừng để tôi lo lắng.

Trang Duy đọc tin nhắn, trong lòng có một cảm giác không thể gọi tên. Vốn dĩ Cố Diễm quan tâm làm cậu rất vui vẻ nhưng nghĩ tới Trang Dụ, Trang Duy kiểu gì cũng không vui nổi.

Suy nghĩ một lát, Trang Duy chỉ gửi lại một câu “Năm mới vui vẻ” rồi đem điện thoại quăng qua một bên, không thèm để ý đến nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.