Thấy cậu không nói tiếng nào, Cố Diễm giơ tay lên định sờ trán xem cậu có bị sốt hay không.
Khi bàn tay của Cố Diễm sắp chạm đến Trang Duy thì cậu liền nghiêng người tránh qua một bên, trầm giọng “Vào đi”
Sau khi Cố Diễm đi vào, đem những thứ mình mang đến để lên bàn xong mới hỏi cậu “Thân thể không thoải mái sao?”
“Không có” Trang Duy cố gắng áp chế tâm trạng của mình, cậu không muốn thất thố trước mặt Cố Diễm “Đó là cái gì?”
“Một ít thức ăn nhẹ, còn có một chai whisky” Cố Diễm tỉ mỉ quan sát sắc mặt Trang Duy nhưng cũng không có cách nào biết được tâm trạng của cậu ngay lúc này “Biết cậu không uống rượu, để trong tủ trang trí cũng được”
Chai rượu này là Cố Ngạo đem về, ngày hôm qua khui một chai, hương vị rất ngon cho nên anh mới mang đến cho Trang Duy một chai, uống hay không không quan trọng, nhưng chai rượu này được thiết kế rất tinh xảo, dùng để trang trí rất đẹp mắt. Nếu sau này Trang Duy muốn đem tặng cho ai cũng là một lựa chọn không tồi.
“Cám ơn” Trang Duy khẽ đáp.
“Vẫn chưa ăn cơm?” Cố Diễm hỏi, lúc anh đi vào thấy bàn ăn trống trơn, lại nhìn sắc mặt Trang Duy e là cũng không có tâm trạng gì để ăn uống.
“Ừ” Trang Duy cầm chai rượu nhìn ngắm một hồi, ngẩng đầu nói với Cố Diễm “Khui ra uống một chút chứ?”
Cố Diễm nhướn mày “Không phải cậu không uống rượu sao?”
Trang Duy nở một nụ cười méo xệch “Năm mới uống một chút cũng không sao” Trong lòng cậu đang rối bời, nguyên tắc không uống rượu cũng bị vứt qua một bên, hơn nữa lại đang ở trong nhà, cũng chỉ có mỗi mình Cố Diễm, nói không chừng uống một chút có thể giúp tâm trạng của cậu đỡ hơn.
“Đừng để bụng rỗng uống rượu, ăn một ít trước đi” Cố Diễm hỏi “Trong nhà cậu có gì ăn được không?”
“Không phải anh đem đến rồi sao?” Trang Duy chỉ chỉ trên bàn.
“Cũng được” Cố Diễm gật đầu, lấy thức ăn bày ra, những thứ này mặc dù không phải bữa ăn chính nhưng dù sao có còn hơn không.
Trang Duy đứng dậy đi lấy ly, trong nhà không có nước đá nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Cố Diễm mở nắp chai rượu, Trang Duy đặt hai cái ly lên bàn, sẵn tay mở đèn phòng khách, tắt TV.
Cố Diễm rót rượu vào hai cái ly, sau đó đem thức ăn nhẹ đưa cho Trang Duy “Ăn trước đi”
“Ừ…” Tay Trang Duy vốn muốn trực tiếp cầm ly rượu lên uống hơi ngừng lại một chút, sau đó cầm một miếng thức ăn từ từ ăn trước.
Sau khi ăn được hai miếng, Trang Duy bưng ly rượu lên, không nhìn đến Cố Diễm, ngồi trên sopha uống từng hớp một, tuy uống từ từ nhưng chỉ lát sau đã thấy đáy ly.
Cố Diễm hơi do dự, lại rót cho cậu thêm một ly.
Trang Duy vẫn không nói gì, tiếp tục uống rượu.
Nhìn dáng vẻ của Trang Duy, Cố Diễm cũng biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khiến cậu không vui nhưng anh vẫn không hỏi nhiều, chỉ ngồi đợi Trang Duy khi nào muốn nói thì sẽ nói cho anh biết. Mà Trang Duy uống xong ly thứ hai lại muốn rót thêm ly nữa, Cố Diễm nhanh tay ngăn cậu lại.
Bởi vì đã lâu không uống rượu, Trang Duy cảm thấy tửu lượng của mình giảm đi đáng kể, mới vừa uống hai ly thì đầu óc đã choáng váng.
“Không sao đâu, uống một chút nữa thôi” Trang Duy cười cười, gương mặt vì say mà ửng hồng, nhìn có vẻ tốt hơn ban nãy nhiều lắm.
“Không được” Cố Diễm quyết đoán cự tuyệt, Trang Duy lúc này tuy nói là chưa say nhưng uống thêm nữa thì chưa biết được.
“Nửa ly thôi” Trang Duy trả giá với Cố Diễm, tuy rằng cậu có hơi choáng váng nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cậu biết mình chưa say, chỉ là uống nhiều quá nên chưa quen mà thôi.
Cố Diễm đặt vào tay Trang Duy một miếng thức ăn nhẹ “Ăn cái này trước đi, lát nữa lại uống tiếp”
Trang Duy nhìn anh, không ăn, dường như là đang đợi Cố Diễm rót thêm cho cậu ly nữa.
Cố Diễm nhìn cậu một hồi, bất đắc dĩ phải rót thêm một chút, hỏi “Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?”
Trang Duy cầm ly rượu lên, đem thức ăn để lại trên bàn, tiếp tục uống từng ngụm.
Cố Diễm nhìn cậu, chờ cậu trả lời anh.
Trang Duy uống hết ly rượu thứ ba mới khẽ thở dài một hơi “Anh quen Trang Dụ từ lúc nào?”
“Có chuyện gì sao?” Cố Diễm không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại cậu.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút thôi” Giọng nói của Trang Duy rất nhẹ nhàng, giống như chỉ là lơ đãng hỏi thoáng qua một câu.
“Cũng mới gần đây, nhưng cậu ta là một người rất biết ăn nói” Cố Diễm uống một hớp rượu, gương mặt không chút thay đổi quan sát nét mặt Trang Duy.
Nghe Cố Diễm khen ngợi Trang Dụ, trong lòng Trang Duy đau xót, giọng nói cũng trầm hẳn “Đối với Trang Dụ, tôi rõ ràng hơn anh nhiều lắm. Xem như bạn bè nhắc nhở anh một câu, Trang Dụ nói muốn hợp tác với anh là thật, nhưng ngoài ra, cho dù nó nói cái gì thì anh cũng không được tin tưởng”
“Tại sao?” Cố Diễm nhíu mày hỏi lại.
Trang Duy cũng không muốn giải thích gì thêm, chỉ nói “Không có tại sao, anh nhớ kỹ lời của tôi là được rồi”
Cố Diễm khẽ cười “Cậu nói như vậy không có chút đạo lý nào”
Câu nói này khiến sự đau xót trong lòng Trang Duy chuyển thành tức giận, lạnh lùng nói “Anh muốn nghe tôi nói đạo lý gì? Chuyện anh liên lạc với Trang Dụ một lời cũng không thèm nói với tôi, lúc Trang Dụ gọi điện thoại cho tôi, anh có biết tâm trạng của tôi lúc đó thế nào không?”
Cố Diễm không cười nữa, cũng không tranh cãi với cậu.
Trang Duy càng bức bối hơn, âm thanh cũng lớn hơn một chút “Từ nhỏ Trang Dụ đã thích tranh giành với tôi, bất luận là thứ gì, chỉ cần là của tôi, nó đều muốn cướp lấy cho bằng được. Nó biết ăn nói hơn tôi, có thể trò chuyện với anh cũng là bình thường, nhưng anh cũng nên biết, nó không phải thật lòng muốn làm bạn với anh, chỉ là vì anh là bạn của tôi cho nên nó mới nhúng tay vào!”
Ánh mắt Cố Diễm bỗng trở nên sâu sắc hơn, ôn nhu nói “Trang Duy, cậu lúc này giống như là đang ghen vậy”
Trang Duy bất chợt đỏ mắt, cảm thấy rối loạn, cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể biện bạch.
Cố Diễm cũng không an ủi mà lại nói tiếp “Tôi có thể hiểu là vì – Cậu yêu thích tôi không?”
Trang Duy thấy cậu không thể ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, Cố Diễm đã nhìn thấu được điều mà cậu vẫn luôn che giấu, trong lòng xen lẫn chua xót và lúng túng, cậu vội vàng đứng bật dậy chạy ào về phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng ầm một tiếng, Cố Diễm nở nụ cười ôn nhu mà vui vẻ – Con mèo nhỏ của anh lần này không chạy thoát được nữa rồi.
Mặc dù cửa phòng đóng nhưng lại không khóa, Cố Diễm mở cửa đi vào thì thấy Trang Duy đang cuộn mình trong chăn.
Cố Diễm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi tới mở đèn ngủ chỉnh cho ánh sáng mờ mờ rồi mới ngồi xuống cạnh giường, kéo kéo tấm chăn trên người Trang Duy ra “Đừng để bị ngộp trong đó”
Trang Duy không để ý tới anh, vờ như không hề nghe thấy.
Cố Diễm cũng không khách sáo với cậu, trực tiếp kéo tấm chăn xuống, anh không muốn Trang Duy tự làm ngộp mình trong đó.
Đột ngột tiếp xúc với ánh sáng, đôi mắt Trang Duy híp lại, cau mày không nói gì.
Cố Diễm cười cười, thay cậu đắp chăn lại “Được rồi, hôm nay em uống nhiều quá, bây giờ ngủ một giấc đi. Có chuyện gì sáng mai chúng ta lại nói tiếp”
Trang Duy hơi choáng đầu nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, mặt không đổi sắc nhìn Cố Diễm “Anh đi đi”
“Em như vậy sao anh có thể về được?” Cố Diễm cười khẽ.
Trang Duy đẩy đẩy anh ra “Anh đi về đi, tôi không muốn thấy anh. Sau này tôi sẽ giữ khoảng cách với anh, anh cũng đừng tới tìm tôi nữa”
Cố Diễm nhìn Trang Duy, cười ra tiếng, sau đó cúi người xuống hôn nhẹ lên đôi môi của Trang Duy.
Nụ hôn này chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến cho cả người Trang Duy hóa đá ngẩn ngơ, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn Cố Diễm.
Cố Diễm giúp cậu vuốt mấy sợi tóc trên trán ra, cười nói “Anh cũng không muốn giữ khoảng cách với em. Được rồi, anh không bắt nạt em nữa, có rất nhiều lời anh muốn nói với em nhưng không phải lúc này. Bởi vì anh không muốn sau khi thức dậy em không nhớ rõ hoặc là không chịu thừa nhận. Cho nên, bây giờ em ngoan ngoãn ngủ đi, chờ ngày mai thức dậy rồi nói tiếp”
Trang Duy vẫn ngơ ngác nhìn Cố Diễm không có phản ứng.
Cố Diễm thở dài nói “Ngủ đi, anh ngủ cùng em”
“Anh…” Cuối cùng Trang Duy cũng coi như hoàn hồn nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.
Cố Diễm cười nói “Ngủ đi” Sau đó giúp cậu tắt đèn.
Trái tim của Trang Duy bị nụ hôn ban nãy làm cho lỡ nhịp, nhưng cơn say khiến cậu mệt mỏi rã rời, cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ, chốc lát sau liền say giấc nồng.
Ngày hôm qua Cố Diễm ngủ không ngon, lúc này cũng thấm mệt, sau khi đi ra phòng khách tắt đèn cũng thay quần áo nằm xuống ngủ bên cạnh Trang Duy.
Sáng hôm sau, Trang Duy thức dậy rất sớm, sau một lúc mờ mịt ngắn ngủi, toàn bộ ký ức tối hôm qua đều ùa về trong trí nhớ. Theo bản năng quay đầu qua, chợt cậu nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Cố Diễm – Anh còn dậy sớm hơn cả cậu, nhìn ngắm gương mặt còn đang say ngủ của cậu đã một lúc lâu.
“Chào buổi sáng” Cố Diễm dịu dàng nói.
Trang Duy nhìn anh, có chút không xác định chuyện tối hôm qua có phải là thật hay không.
Cố Diễm cười cười “Em muốn nói chuyện trước hay là ăn sáng xong mới nói?”
Trang Duy vẫn nhìn anh chăm chăm, chợt nhớ lại chuyện của Trang Dụ, trong lòng có chút không vui.
Cố Diễm nhéo nhéo gương mặt Trang Duy, hỏi “Vẫn còn dỗi anh sao?”
Trang Duy cũng biết cậu nãy giờ không nói gì như vậy thì không ổn lắm, hơn nữa thái độ tối hôm qua của cậu cũng chẳng ra làm sao, suy nghĩ một lát cậu mới nói “Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống say quá”
“Muốn chạy tội sao?” Cố Diễm cười hỏi.
“Không phải…” Trang Duy khẽ nói.
“Trang Duy” Cố Diễm nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rõ từng câu từng chữ “Chúng ta ở bên nhau đi, lấy hôn nhân làm tiền đề kết giao”
Trang Duy nhất thời ngẩn người ra, đúng là tối hôm qua Cố Diễm có hôn cậu, nhưng sau đó anh không nói gì nữa, chỉ nói sau khi thức dậy sẽ tính tiếp. Cậu cũng không dám vọng tưởng, sợ là mình nghĩ nhiều, nhưng lời của Cố Diễm lại chứng minh rằng không phải là cậu nghĩ nhiều.
Cố Diễm ôm Trang Duy vào lòng, nói “Đây không phải là quyết định đột ngột của anh, cũng không phải là hứng thú nhất thời. Chuyện này anh đã suy nghĩ rất lâu, hiện tại chính là lúc để nói với em”
“Em…” Lúc này Trang Duy không biết phải nói gì, nhịp tim cậu tăng vọt đắm chìm trong sự vui sướng ngập tràn.
Cố Diễm ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Trang Duy, vô cùng trịnh trọng nói với cậu “Anh yêu em, em có đồng ý ở bên cạnh anh không?”
Đôi mắt Trang Duy đỏ lên “Anh thích em… từ lúc nào?”
Cố Diễm hôn nhẹ lên khóe mắt Trang Duy, trả lời “Từ ngày anh nhận lầm em, sau khi Tín Viễn đưa tư liệu của em cho anh, anh vẫn luôn dõi theo em, công việc khi em còn ở nước ngoài anh cũng biết rõ. Qua một thời gian, sự hiểu biết của anh dành cho em cũng ngày càng nhiều hơn. Sau khi em về nước, anh cũng có ý định muốn tiếp xúc với em. Sự kiêu ngạo, tự tin và ổn trọng của em, anh đều rất tán thưởng, cũng trong quá trình tìm hiểu, anh thấy em càng hấp dẫn anh hơn, cũng rất phù hợp với anh. Anh không có thời gian để bàn chuyện yêu đương không có kết quả, cho nên anh mới nói với em, cũng để xác định em là người có thể cùng anh đi đến hết cuộc đời này. Nếu quả thật muốn hỏi anh bắt đầu thích em từ lúc nào, anh cảm thấy có lẽ là từ đêm đó, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi, nếu không anh cũng sẽ không mãi quan tâm em như vậy”
Cố Diễm nhìn Trang Duy, hỏi ngược lại “Còn em? Thích anh từ lúc nào?” Anh cũng không hề hỏi xem Trang Duy có thích mình hay không, bởi trong lòng anh đã sớm có đáp án rồi.
Trang Duy có chút ngại ngùng mím môi “Em cũng không biết, thích thì thích thôi”
Cố Diễm bật cười thành tiếng “Vậy em có đồng ý ở bên cạnh anh không?”
“Ừm” Trang Duy không chút do dự gật đầu, khóe môi cong lên cười tươi rạng rỡ.
Cố Diễm ôm lấy cậu, nói “Ở bên cạnh anh, em phải đối mặt với rất nhiều chuyện, có một số chuyện có lẽ em chưa thể thích ứng, cũng sẽ rất vất vả nhưng em cũng chỉ có thể từ từ thích nghi, bởi vì anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh”
“Được” Trang Duy cười đáp lại, cậu có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ngay lúc này đây “Em sẽ không đi đâu hết”
“Đây là em nói” Cố Diễm càng ôm chặt cậu hơn, anh biết Trang Duy sẽ không rời khỏi anh, nhưng từ chính miệng cậu nói ra sẽ càng khiến anh cảm thấy chân thật hơn.