Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 37: Đau Bao Tử





Giữa phố đông người cô và anh thoải mái vui đùa.

Cùng nhau khiêu vũ nhảy múa.

Giữa họ và thế giới bên ngoài không còn một chút khoảng cách.
Nô đùa một hồi lâu hai người thấm mệt.

Cô lại tiếp tục mua đồ ăn và đánh chén.

Anh cũng bị cô nhồi nhét như thổi bóng bay vậy.
Thẩm Đông Phong bắt đầu cảm thấy bụng khó chịu nhưng vẫn chiều theo ý cô.

Anh mặt mày bắt đầu trắng xanh.

Thấy anh có vẻ kì lạ cô quan tâm hỏi.
"Anh sao vậy! Khó chịu ở đâu sao!"
"Chỉ cảm thấy bụng có chút khó chịu thôi!"
"Vậy phải làm sao! Hay chúng ta tới bệnh viện đi ha!"
Cô vội vàng đưa anh ra xe.

Để anh ngồi ghế phụ.

Cô nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho anh.
Trên đường về sự khó chịu hiện lên ở khuôn mặt anh.

Cô định đưa anh tới bệnh viện thì bị ngăn cản.

"Đưa tôi về nhà đi! Chỉ khó chịu một chút thôi! Lát nữa sẽ hết.

Tôi không thích tới bệnh viện!"
Thấy sự ghét bỏ trên mặt anh cô cũng không ý kiến gì đưa anh về nhà.
Đỡ anh lên giường để anh nằm nghỉ, cô rót cho anh một cốc nước.
"Anh xem còn khó chịu lắm không?"
"Tôi không sao!"
"Vậy anh nghỉ đi, tôi không làm phiền anh nữa!"
Cô quay người định ra ngoài thì anh nhanh tay giữ ấy tay cô.

Nhìn cô anh nói.
"Ở lại với tôi có được không?"
Nhìn anh cô đúng là có chút lo lắng nên gật đầu đồng ý.
"Cũng được thôi! Tôi sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.

Có chuyện gì anh cứ gọi tôi!".

Anh gật nhẹ đầu.
Cô đi ra ngoài qua phòng bên cạnh nằm nghỉ.

Nằm xuống chiếc giường em ái cô cảm thấy thật thoải mái.

Nếu anh không cảm thấy khó chịu có lẽ giờ cô còn chưa muốn về.
Rút điện thoại ra cô mới biết đã rất muộn rồi.

Giờ đã là 00h rồi.

Cô đứng dậy tắm lại một lần nữa cho thoải mái rồi lên giường đi ngủ.
Sự mệt mỏi rất nhanh đã đưa cô vào giấc ngủ.

Cả căn nhà lúc này trở nên vô cùng yên lặng.

Cô có thói quen khi ngủ sẽ tắt hết điện nên mọi phía trở nên tối đen như mực.
Cả khu nhà vô cùng tĩnh mịch, dù chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cô cũng có thể nghe thấy rõ.

Đặc biệt là người rất nhạy với vật thể sống như cô.
Tiếng bước chân nhè nhẹ đi lại phía ngoài hành lang.

Diệp Thiên Kì từ từ hé mắt ra ngoài.

Ánh đèn đường lờ mờ phía bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Cô cảm thấy khó hiểu bắt đầu thấy sự khác lạ của ngôi nhà.

Có nhớ rõ ban đầu trước khi đi ngủ cửa sổ ngoài ban công đã đóng nhưng giờ lại mở ra.

Rèm cửa cũng không còn kéo nguyên như ban đầu.

Gió phía ngoài thổi vào, rèm cửa bay lượn lờ theo gió.

Các móc sắt phía ngoài va vào nhau rích kích.
Cô vẫn dỏng tai nghe ngóng âm thanh phía ngoài.

Chẳng lẽ đã có người lẻn vào mà cô không biết quỷ không hay.

Trừ khi nơi này có ma.
Cô rét run.

Ngoài cửa tiếng bước chân càng đến gần.
"Kẹt, kẹt!" Cửa phòng cô được mở ra nhè nhẹ phát ra tiếng kêu ghê sợ.

Cô đã sẵn sàng tâm lí chiến đấu cho mình.
Một bóng đen ngoài cửa suất hiện đẩy cửa đi vào.

Cô nghe tiếng thở gấp, vội vã!.
Có thể cảm nhận được sự hiện hữu của cơ thể sống cô mới bật đèn lên để nhận diện.
Thì ra là cô bị ảo tưởng quá nhiều.

Thẩm Đông Phong đang đứng ngoài cửa mặt mày tái xanh, vô cùng đau đớn.
Cô vội vả chạy tới đỡ anh.

Giờ cô mới nhớ ra mình đang ở nhà của anh, mà trước lúc đi ngủ anh còn bị đau bụng nữa.
"Thẩm Đông Phong anh khó chịu lắm sao!"
Anh không còn sức lực tựa lưng vào tường.

Thậm chí tới dép anh cũng không đi luôn.

Đỡ anh lên giường cô hỏi.
"Nhà anh có thuốc đau bao tử không?".
Giờ anh đau tới mức muốn đứt ruột làm gì còn có thời gian mà trả lời cô chứ.

Nhớ tới hôm trước anh đều để thuốc trong hộp sơ cứu.

Cô chạy xuống dưới nhà lục lọi.
May quá đây rồi! Nhưng đúng là dòng đời chớ trêu thuốc đã hết hạn.

Giờ đã rất muộn chắc chắn ngoài đó không còn ai bán thuốc nên cô đành gọi thuộc hạ của mình vậy.
Sau bảy phút Đỗ Quyên chạy tới địa chỉ mà cô gửi.

Cô là người chăm sóc thân cận của Thiên Kì hay cũng chính là Anpha.
Đưa Đỗ Quyên xem qua một lượt, cô sốt ruột hỏi.
"Anh ấy bị làm sao! Có nghiêm trọng lắm không!"
"Không có vấn đề gì lớn! Chị có nhớ là lúc tối anh ấy có ăn gì cay quá không!"
"Lúc tối sao!".

Không phải khi ở phố cổ anh toàn ăn mấy thứ đồ vô cùng cay với cô sao.

Anh còn khen ngon mà.
"Anh ấy có ăn, có vẻ rất nhiều đó!"
"Anh ấy bị đau bao tử nên ăn nhiều đồ cay khó tiêu hóa bên bệnh cũ mới tái phát thôi! Em đã cho anh ấy uống thuốc một lát nữa sẽ không có vấn đề gì đâu! Từ hôm nay ăn uống nên chú ý, sáng mai cho anh ấy ăn những đồ ăn nhẹ trước là được"
"Ừm!" Diệp Thiên Kì gật đầu với Tố Quyên.
"Vậy không còn chuyện gì nữa em về trước.

Nếu anh ấy còn có chuyện gì chị cứ gọi em!"
"Được rồi! Vất vả cho em rồi!"
"Đây là trách nhiệm của em!" Tố Quyên cười nói rồi ra về.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.