Niệm Niệm nhìn thấy biểu tình của ba,lộ ra nụ cười đắc ý khi thực hiện được trò đùa..
Ai bảo ba luôn bắt nạt bé, Niệm Niệm cũng phải bắt nạt lại!
[Ha ha ha Niệm Niệm rõ ràng cố ý, đây là phản kích tốt nhất của Niệm Niệm đối với ba bé!]
[Niệm Niệm giỏi, cuối cùng cũng lừa ba được một lần, lần sau tiếp tục, lừa thêm mấy lần cũng không sao ha ha ha.]
[Anh rể Dữu tuy rằng không giỏi trong việc nuôi con, nhưng thái độ vẫn rất tốt, nếu làm sai sẽ lập tức xin lỗi Niệm Niệm, còn có thể dỗ dành Niệm Niệm, rõ ràng biết con gái đùa nghịch, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ăn quả mận kia, thật sự rất tốt!]
[A a a nghe chưa, Giang tổng vừa mới nói anh là ba của Niệm Niệm, vai chỉ cho Niệm Niệm ngồi, nghe được lời này thật sự cảm động,đứa trẻ nào cũng muốn được ba mẹ thiên vị trắng trợn như vậy, loại thiên vị này có thể khiến bé có cảm giác an toàn, vì biết rằng mình được yêu thương, huhu nếu như tôi cũng có người ba như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc tôi không có, hâm mộ Niệm Niệm.]
[Giang tổng cố lên, phải luôn luôn tốt với Niệm Niệm như vậy, làm cho Niệm Niệm chúng ta mãi mãi hạnh phúc!]
Sau khi hái hết cà chua, Niệm Niệm nắm tay ba, vô cùng vui vẻ về nhà.
Việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà là giúp Niệm Niệm tắm gội.
Nhìn thấy con gái bẩn thành bộ dáng này, Giang Trầm chột dạ, cũng không biết vợ mình có nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của Niệm Niệm, hy vọng cô sẽ không nổi giận với anh mới tốt.
Dưới sự chỉ đạo của Niệm Niệm, tuy rằng quá trình không được như ý muốn, nhưng ít nhất cũng xem như giúp con gái tắm rửa xong.
Niệm Niệm thay quần áo sạch sẽ, sau khi sấy khô tóc, cuối cùng cũng trở lại thành bánh bao nhỏ sạch sẽ, thanh mát sảng khoái.
Mấy ông bố đưa các con mình nghỉ ngơi một chút chẳng bao lâu đã đến giờ ăn tối.
Bữa tối hôm nay, phải do các ba tự nấu, mỗi người ba cần phải nấu ít nhất hai món ăn, ngoại trừ con của mình ra, không thể để bất cứ ai khác giúp đỡ.
Giang Trầm không biết nấu cơm, các ông bố khác biết, tổ tiết mục biết, khán giả cũng biết.
[Anh rể Dữu cuối cùng cũng xuống bếp rồi, mọi người mau đến xem!]
[Tôi rất thích chương trình này, khi còn sống vẫn có thể nhìn thấy ông chủ lớn của tập đoàn Lăng Vũ tự mình xuống bếp, ha ha thật thú vị.]
[Nói nhỏ một câu, tôi chính là nhân viên của tập đoàn Lăng Vũ, ở chương trình này có thể thấy được đại boss hoàn toàn khác với bình thường ở công ty!]
[Lầu trên đừng đi, mau phổ cập cho chúng tôi một chút, Giang tổng bình thường ở công ty rốt cuộc là như thế nào? Có gì khác với bây giờ?]
[Có gì khác hả, đại khái bị đại boss liếc một cái, thì cả người run rẩy, mà đại boss trong chương trình, từng khiến tôi hoài nghi là một người khác mạo danh, quá mức ôn hòa.]
Biểu hiện của Giang tổng, quả nhiên nằm trong dự liệu của mọi người, tuy rằng không đến mức nổ phòng bếp, lúc nấu cơm thoạt nhìn cũng đẹp trai, nhưng mà... Các bước sai, kỹ thuật sai, cái gì cũng sai.
Rõ ràng muốn nêm giấm, mà lại nêm một nắp nhỏ nước tương vào.
Rõ ràng muốn nêm muối, nhưng lại cầm lấy hộp gia vị cho đường vào.
Giang Trầm hầu như đã mắc toàn bộ những sai lầm của người mới vào bếp.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Giang tổng, hai món ăn không thể xác định đã được bưng lên bàn ăn.
Bốn ông bố đã hoàn thành mười món ăn.
Giang Trầm và Triệu Hằng lần lượt làm hai món, Chu Cảnh Hành và Khương Nguyên làm ba món.
Mười món ăn được bưng lên bàn, bọn nhỏ đã sớm đói bụng bưng chén cơm lên ăn.
Ngoại trừ hai món Giang Trầm nấu ra, tám món còn lại đều có người ăn.
Giang Trầm tự mình cũng bưng chén ăn cơm, ăn thức ăn mà mình nấu, người khác không ăn, anh nhất định muốn nếm thử.
Gắp một miếng sườn chua ngọt, rõ ràng là chua ngọt, nhưng không ngọt cũng không chua, ngược lại là đắng.
Lại gắp thêm một đĩa rau củ khác, quá ngọt, hơn nữa lượng đường vượt quá tiêu chuẩn, Giang Trầm không hiểu lắm, món ăn này, anh nhớ rõ anh không nêm đường, không biết vì sao lại ngọt. .
Truyện Lịch Sử"Các con, các con mau nếm thử hai món ăn do chú Giang nấu, xem hương vị thế nào." Khương Nguyên thấy hai món ăn kia không có người thử, liền hảo tâm gắp một miếng sườn, rủ bọn nhỏ cùng mình nếm thử.
Cắn một miếng, suýt chút nữa anh ấy đã phải nhổ ra, thật sự quá ghê.