Sau phần diễn cuối cùng, Thẩm Minh Dữu đứng trên sân khấu chờ nhận xét của ban giám khảo.
Tần Tùng rốt cuộc cũng mở miệng: “Cô rút lui khỏi giới giải trí mấy năm nay, học diễn à?”
Thẩm Minh Dữu nói: “Vẫn đang tiếp tục học.”
Từ sau khi rút lui khỏi giới giải trí, cô chưa từng diễn lại nhưng cô cũng không ngừng học tập. Cô đã xem đi xem lại những bộ phim kinh điển vô số lần, nghiên cứu tâm lý nhân vật, phân tích biểu cảm, động tác và cách diễn của các diễn viên. Cô thậm chí còn đọc rất nhiều sách tham khảo, nhưng dĩ nhiên là không có tác dụng gì.
Tuy nhiên đối với cô mà nói, những gì học được trước kia không phải không có chỗ dùng. Ví dụ như, bây giờ sau khi nhận được kịch bản, chỉ cần vài từ và tình cảnh là cô có thể nhanh chóng hiểu được nhân vật, phân tích diễn biến tâm lý nhân vật, ngoài ra còn nhập vai rất nhanh. Nếu như phải tự mình diễn, sẽ cần dùng động tác gì, biểu cảm khuôn mặt nào mới là phù hợp nhất...
"Cô về trước chờ thông báo đi." Tần Tùng xua tay, không nói buổi thử vai thành công hay không thành công.
Thử vai xong cũng là lúc đường phố lên đèn, Thẩm Minh Dữu đi về khách sạn, ngồi trên xe, cô không nhịn được gọi điện cho Niệm Niệm.
Giao Niệm Niệm cho Giang Trầm là muốn giúp Niệm Niệm quen dần với việc sống cùng ba, cũng như dần quen với cuộc sống xa mẹ. Sau này công việc của cô càng ngày càng bận rộn hơn, thời gian xa nhau của hai mẹ con sẽ càng lúc càng nhiều, cả cô và Niệm Niệm đều phải làm quen với điều đó. .
||||| Truyện đề cử:
Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Cô rất tin tưởng con gái mình, cô tin Niệm Niệm sẽ làm tốt.
Niệm Niệm – người được mẹ tin tưởng, lúc này vẫn đang ở công ty đợi ba.
Ba phải tăng ca, Niệm Niệm hơi buồn chán.
Bé mở cửa phòng làm việc ra.
Ở bên ngoài, sau khi thấy Niệm Niệm đi ra, nữ thư ký trẻ tuổi được dặn dò chăm sóc Niệm Niệm cũng không quấy rầy bé mà đi theo sau cô chủ nhỏ, chỉ cần đảm bảo an toàn là được còn những thứ khác không cần quan tâm.
Cô chủ nhỏ Niệm Niệm quyết định tuần tra công ty của ba, xem lúc này liệu mọi người có giống ba, vẫn chưa tan làm hay không.
Tăng ca là chuyện thường xuyên xảy ra tại một số bộ phận của Lăng Vũ, có điều tiền lương tăng ca mà ông chủ trả vô cùng hào phòng nên các nhân viên cũng không chán ghét việc tăng ca.
Khi Niệm Niệm đi theo thang máy và tuần tra đến tận tầng mười hai, bé phát hiện tầng này đèn điện sáng choang, dường như có rất nhiều nhân viên đang tăng ca.
Bé vừa đi tới đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng đặc biệt.
“Đây là cái gì ạ?” Niệm Niệm đi tới chỗ làm việc của nhân viên, thấy trên bàn của nhân viên có một hộp đựng đồ ăn, mùi thơm tỏa ra từ trong hộp.
Rất thơm.
Lúc Niệm Niệm ghi hình chương trình, có một lần bé nhìn thấy nhân viên ở đó cũng ăn món này, bé ngửi thấy mùi và hỏi mẹ nhân viên đang ăn gì, tại sao lại thơm như vậy, trông có vẻ ăn rất ngon.
Kết quả, mẹ nói món ăn đó chẳng qua ngửi thì thơm nhưng ăn lại không ngon chút nào, hơn nữa còn không tốt cho sức khỏe, cho nên Niệm Niệm không được ăn.
Mặc dù Niệm Niệm nghe lời mẹ, nhưng trái lại bé càng tò mò về món ăn ngửi thì thơm, nhưng ăn lại không ngon chút nào kia.
Lập trình viên làm thêm giờ đang vùi đầu viết code đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con, anh ấy đứng dậy nhìn sang thì thấy tại vị trí bị chắn trước bàn làm việc đang che giấu một bé, chính là cô chủ nhỏ - người vừa nhậm chức hôm nay.
"Đây là mì ăn liền, cô chủ nhỏ chưa từng ăn hả?" Lập trình viên chỉ vào hộp đựng mì ăn liền hỏi.
Niệm Niệm lắc đầu, trước đây bé sống ở nước ngoài, không được tiếp xúc với nhiều người, chưa từng thấy ai ăn món này. Bây giờ sau khi về nước, ngược lại đã thấy người ta ăn, nhưng đến bây giờ bé chưa từng nếm thử.
Niệm Niệm hỏi anh ấy: "Chú còn cái này không ạ?"