Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 193



Tư duy giáo dục của Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm không hề giống nhau. Thẩm Minh Dữu nghĩ Niệm Niệm còn bé, chủ yếu chỉ nên vui chơi, trẻ con có tuổi thơ vui vẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng Giang Trầm được lớn lên trong một nền giáo dục ưu tú nên anh nghĩ, Niệm Niệm có trí thông minh cao như vậy, thì nên giống như anh, phải mời gia sư nổi tiếng về bắt đầu dạy dỗ từ khi còn nhỏ.

Nhưng bởi vì Giang Trầm thường xuyên vắng nhà, Thẩm Minh Dữu lại là người chăm sóc con, đương nhiên Thẩm Minh Dữu là người có quyền quyết định nên giáo dục con như thế nào, Giang Trầm sẽ không can thiệp vào.

Điều này dẫn đến việc cho đến tận bây giờ Niệm Niệm Vẫn chưa đến trường.

"Mẹ, con không muốn đi học đâu." Niệm Niệm biết đi nhà trẻ tức là đi học, cô bé đã nghe anh Khương Húc và anh Triệu Nhất Dương nói chuyện, Khương Húc nói anh ấy ghét đi nhà trẻ nhất, nếu đến trường mẫu giáo đã không vui như thế, Niệm Niệm cũng không muốn đi.

Cô bé chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi, ở trong đoàn làm phim chắc chắn vui hơn trường mẫu giáo.

"Nhưng mọi người đều phải đến trường, nếu Niệm Niệm không đến trường thì sẽ thành bé con mù chữ đó."

“Niệm Niệm không mù chữ.” Niệm Niệm cau mày nói: “Con biết nhận mặt chữ, còn biết đếm nữa, con không mù chữ.”

Mặc dù Niệm Niệm chưa từng đến trường, nhưng khi sống ở nước ngoài, mẹ đã dạy bé đọc sách và nhận mặt chữ, thỉnh thoảng giáo viên sẽ đến nhà dạy Niệm Niệm, Niệm Niệm có đầu óc thông minh còn có thể tự học, bé biết rất nhiều thứ, sao có thể là đứa mù chữ chứ.

“Đi học không phải chỉ học mỗi kiến

thức, còn có thể kết bạn.” Thẩm Minh Dữu nói: “Đứa trẻ nào cũng phải đến trường, Niệm Niệm cũng phải đi học.”

Giang Trầm cũng nghĩ trường mẫu giáo là một nơi rất tốt đối với trẻ con, anh bèn tham gia thảo luận: "Niệm Niệm, con có thể đi làm quen với môi trường ở nhà trẻ trước, chờ con quen rồi thì chúng ta sẽ chính thức nhập học nhé." Thấy bố mẹ kiên quyết như vậy, Niệm Niệm lại thay đổi chủ ý, nói: "Vậy mẹ phải đến trường cùng với Niệm Niệm."

Thẩm Minh Dữu: "..."

Thẩm Minh Dữu nói là làm, sau khi ăn trưa và ngủ trưa xong, cô đưa con gái đến trường mẫu giáo tư thục quốc tế mà cô đã liên hệ từ trước.

Trường mẫu giáo này có tên là Trường mẫu giáo quốc tế Bé Voi Bay, đây là trường mẫu giáo mà Thẩm Minh Dữu đã kiểm tra kỹ càng, cô cũng cho rằng đây là trường phù hợp nhất với Niệm Niệm.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, các trường mẫu giáo đều có lớp học hè được chuẩn bị đặc biệt dành cho những bậc phụ huynh bận rộn với công việc, không thể chăm sóc con cái.

Giang Trầm đưa bọn họ tới xong cũng không rời đi, mà nắm tay Niệm Niệm, cùng nhau bước vào.

Cô giáo mầm non tiếp đón đã đứng đợi ở cửa từ sớm, cô giáo là một cô gái trẻ trông rất hiền lành, cô ấy cúi xuống làm quen với Niệm Niệm: "Chào Niệm Niệm nha, từ nay cô sẽ là giáo viên của em, em có thể gọi cô là cô giáo Ôn.”

Cô giáo Ôn giống như ảo thuật gia, từ trong tay biến ra một bông hoa nhỏ, đặt vào tay Niệm Niên: “Chào mừng Niệm Niệm đã đến đây.”

Đôi mắt Niệm Niệm sáng lên, cô bé vẫn luôn chú ý giáo viên trước mặt, rõ ràng giây trước trong tay cô ấy không có gì, nhưng giây sau bỗng nhiên biến ra một bông hoa nhỏ, thật là thần kỳ.

Cô giáo Ôn đưa Niệm Niệm vào nhà trẻ, Thẩm Minh Dữu cho Niệm Niệm vào thẳng lớp chồi, lũ trẻ trong lớp mầm chỉ mới tầm khoảng ba tuổi, còn Niệm Niệm thì sắp bốn tuổi rồi, lớp chồi thích hợp với cô bé hơn.

Niệm Niệm theo giáo viên vào trong, đi một bước bé ngoảnh đầu lại ba lần để đảm bảo ba mẹ vẫn luôn ở trong tầm mắt, thấy bé quay lại, ba mẹ sẽ nhìn bé bằng ánh mắt khích lệ, lúc này Niệm Niệm mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, một mạch đi theo giáo viên đến tận lớp học của bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.