Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 200



Thẩm Minh Dữu bắt đầu bận rộn ở trường quay, cô là người có phần diễn quan trọng nhất trong số các diễn viên. Ngày nào cô cũng đến phim trường từ rất sớm, mãi đến tận đêm khuya mới về khách sạn nghỉ ngơi, việc này dẫn đến chuyện thời gian cô gọi điện Niệm Niệm trở nên ít hơn.

Niệm Niệm rất ngoan, mỗi lần gọi cho mẹ, nghe nói mẹ đang bận đều sẽ nhanh chóng cúp điện thoại, cố gắng không làm phiền đến mẹ.

Cứ thế, bất giác vài ngày đã trôi qua.

Niệm Niệm đi học mẫu giáo không mấy vui vẻ. Mỗi ngày ba cô bé đều đưa cô bé đến trường mẫu giáo từ sáng sớm, đến tận tối mới đón cô bé về nhà, nhưng ở nhà cũng không có mẹ. Niệm Niệm chưa bao giờ xa mẹ lâu như vậy, cô bé thực sự rất nhớ mẹ.

Lúc Niệm Niệm lại thở dài lần nữa, Khương Húc ngồi bên cạnh cô bé không nhịn được hỏi: “Niệm Niệm, em sao vậy?”

Niệm Niệm đã thích nghi với cuộc sống ở trường mẫu giáo, ngoại trừ việc ở đây không có mẹ thì tất cả mọi thứ khác đều rất tốt: có giáo viên dịu dàng, có các bạn nhỏ hay khóc nhưng cũng rất vui vẻ, có anh trai nghịch ngợm Khương Húc. Niệm Niệm không còn chống cự với việc đến trường mẫu giáo mỗi ngày nữa.

“Em nhớ mẹ.” Niệm Niệm trả lời.

“Mẹ có gì tốt chứ, ngày nào anh về nhà cũng bị mẹ đánh, anh không thèm nhớ mẹ đâu.” Hôm qua Khương Húc vừa bị mẹ đánh, quyết định ghét mẹ một thời gian nên chẳng hiểu sao Niệm Niệm lại nhớ mẹ mình nhiều đến thế.

“Đã mấy ngày em không gặp mẹ rồi.”

“Hóa ra là vậy.” Khương Húc suy nghĩ một lúc, nếu mẹ cậu nhóc cũng đi công tác nhiều ngày không về, Khương Húc cũng sẽ rất nhớ mẹ.

Cậu nhóc cảm thấy mình là anh trai, nên giúp em gái giải quyết chuyện phiền muộn, nên cậu nhóc bèn bày mưu tính kế giúp cô bé, nói: “Anh có thể tìm mẹ cho em nha.”

“Nhưng mẹ em đang ở một nơi xa lắm.”

“Chẳng sao cả, anh sẽ dẫn em đến đó.” Khương Húc vẫn luôn là đứa có lá gan rất lớn, nói: “Anh trai sẽ dẫn em đến đó. Chúng ta có thể đi ô tô đến sân bay, sau đó đi máy bay đến chỗ mẹ em.” Khương Húc càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến

của mình không tồi: “Cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta lẻn ra khỏi nhà trẻ, sau đó cản một chiếc taxi lại, kêu chú tài xế đưa chúng ta đến sân bay. Đến sân bay rồi, chúng ta có thể lên máy bay, sau đó bay đến thành phố của mẹ em. Đến đó chúng ta lại gọi một chiếc taxi khác, đi đến chỗ mẹ em, bằng cách này em có thể gặp mẹ mình rồi.”

Khương Húc cảm thấy mình đúng là một bạn nhỏ thông minh, cậu nhóc nhìn Niệm Niệm đầy mong đợi, hỏi: “Em thấy có được không?”

Niệm Niệm: “...”

Sao mỗi suy nghĩ của anh Khương Húc đều như đang ở biên giới sắp bị đánh vậy. Trước đó lúc dì Phương Đường đánh anh Khương Húc, Niệm Niệm còn cảm thấy dì Phương Đường đánh mạnh quá, có vẻ rất đau, mỗi lần anh Khương Húc bị đánh đều sẽ khóc lóc.

Nhưng bây giờ Niệm Niệm cảm thấy dì Phương Đường vẫn còn đánh quá nhẹ rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ anh trai Khương Húc nóng lòng muốn thử, Niệm Niệm nói: “Cổng nhà trẻ đã bị khóa, trẻ con không thể ra ngoài được.”

Khương Húc nghiêng đầu.

Niệm Niệm tiếp tục nói: “Đi taxi thì anh có tiền không? Đi máy bay, cần phải mua vé máy bay, anh sẽ mua vé máy bay hả?”

Khương Húc lắc đầu, cậu nhóc không nghĩ nhiều như vậy.

“Nếu lỡ chúng ta đi đường gặp kẻ xấu thì sao? Kẻ xấu bắt chúng ta đi, bọn hắn sẽ đánh đập, hành hạ chúng ta, sẽ rất đau rất đau đấy.”

Niệm Niệm đã nhiều lần nghe mẹ nói không được đi lung tung một mình, đi lung tung sẽ bị kẻ xấu bắt đi, nếu bị bắt thì sẽ không được gặp ba mẹ nữa.

Niệm Niệm sợ đau, cô bé không muốn bị kẻ xấu bắt được, càng không muốn không được gặp mẹ nữa.

Khương Húc thấy Niệm Niệm nói như vậy, cũng khá sợ hãi, cậu nhóc hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải em nhớ mẹ sao?” Cậu nhóc chỉ muốn giúp Niệm Niệm nghĩ kế mà thôi, cũng không muốn cả Niệm Niệm và cậu nhóc đều bị kẻ xấu bắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.