Vốn dĩ Cố Cẩn muốn an ủi cháu gái khi thấy Niệm Niệm về đích cuối cùng trong cuộc thi bơi lội, nhưng bà thấy có vẻ như Niệm Niệm vẫn rất vui vẻ.
Cố Cẩn hỏi: “Có gì mà Niệm Niệm vui thế?”
Niệm Niệm ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nói: "Chỉ là cảm thấy vui vẻ thôi ạ."
"Bà ơi, có phải Niệm Niệm bơi rất đẹp, tư thế bơi rất ngầu không ạ?" Niệm Niệm rất hài lòng với tư thế bơi của mình. Trước đây mỗi lần mẹ đưa cô bé đi bơi, đều sẽ khen ngợi Niệm Niệm và nói rằng Niệm Niệm bơi giống như một con cá mập nhỏ, động tác rất đẹp mắt.
Mặc dù Niệm Niệm thi đấu thua, nhưng cô bé không hề buồn chút nào, mẹ cô bé nói rằng trong thi đấu thì sẽ có thua có thắng, Niệm Niệm có thể có khát vọng chiến thắng nhưng phải sử dụng khát vọng chiến thắng đúng nơi và đúng thời điểm. Giống như chuyện bơi lội này, không đạt được hạng nhất cũng không sao, miễn là cô bé bơi đến vui vẻ và động tác bơi rất đẹp là được.
Niệm Niệm nhìn bà nội với ánh mắt mong đợi, giống như đang muốn nói: Bà nội ơi, nhanh, nhanh khen ngợi Niệm Niệm đi!
"..." Cố Cẩn nghĩ đến động tác bơi chó của Niệm Niệm, đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng vẫn kém xa so với việc xinh đẹp và ngầu, nhưng mà như thế thì có sao đâu? Trong mắt bà, Niệm Niệm bơi giỏi nhất: “Tất nhiên là Niệm Niệm bơi rất giỏi, giống như một con cá con, động tác không chỉ vô cùng đẹp mắt mà còn rất ngầu!”
Niệm Niệm cực kỳ vui khi được nghe bà nội khen cô bé trông giống như một con cá con, mặc dù con cá con thì nghe có vẻ không ngầu và mạnh mẽ như cá mập nhỏ mà mẹ cô bé nói nhưng chúng đều là cá, chuyển động của chúng khi ở trong nước là tốt nhất, duyên dáng nhất.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của đứa bé, Cố Cẩn không nhịn được hỏi: "Niệm Niệm, ai dạy con bơi lội vậy?"
Có lẽ sau khi về nhà, bà có thể đưa ra đề nghị với con dâu, nhờ cô tìm giáo viên dạy bơi khác cho Niệm Niệm.
"Là mẹ ạ." Niệm Niệm vui vẻ nói: "Mẹ có thể dạy, Niệm Niệm cũng có thể học tốt. Bây giờ tư thế bơi của Niệm Niệm giống hệt như mẹ luôn đó ạ, như thể được tạc từ cùng một khuôn vậy."
Cố Cẩn: "..."
Hóa ra giáo viên dạy bơi của Niệm Niệm chính là con dâu của bà.
Phương Đường ở bên cạnh nghe vậy thì lập tức tưởng tượng ra cảnh Thẩm Minh Dữu ở trong nước, động tác giống hệt Niệm Niệm vừa rồi, chỉ biết quẫy đập không ngừng như kiểu bơi chó. Phương Đường ha ha cười lớn: “Niệm Niệm, sao năng lực bắt chước của con giỏi thế? Không chỉ tư thế nhảy phải giống hệt mẹ con mà ngay cả tư thế bơi cũng phải giống hệt mẹ con, ha ha ha, Niệm Niệm, con là cái đuôi nhỏ của mẹ mình à?"
Phương Đường nhớ lại màn khiêu vũ được ghi hình lần trước, động tác của Niệm Niệm cứng nhắc như máy móc nhảy theo Thẩm Minh Dữu. Các bước nhảy kia gần như giống hệt nhau, rất buồn cười, vừa hài hước vừa vô cùng thần kỳ, khiến Phương Đường cười đến mức không ngừng được.
Niệm Niệm không hiểu tại sao dì Phương lại cười vui vẻ đến thế, cô bé nâng cái bụng nhỏ tròn vo của mình và nói: "Đúng rồi ạ, Niệm Niệm chính là cái đuôi nhỏ của mẹ."
Được trở thành cái đuôi nhỏ của mẹ là điều hạnh phúc nhất đối với Niệm Niệm.
[Ha ha ha, không ngờ rằng khả năng bơi lội của Niệm Niệm là do mẹ cô bé dạy. Điều đó có nghĩa là chị Minh Dữu cũng chỉ biết bơi kiểu chó. Nếu vậy thì lần sau chị Minh Dữu và Niệm Niệm bơi cùng nhau thử đi? Để cho chúng tôi xem, động tác bơi lội của hai mẹ con này có thực sự giống với vũ điệu quỷ dị lần trước không, đồng bộ một cách thần kỳ như vậy ư!]
[Niệm Niệm: Tôi là cái đuôi nhỏ, tôi tự hào!]
[Ha ha ha, Niệm Niệm thật sự rất thích bắt chước mẹ mình, quan trọng là lần nào cô bé cũng học rất giống, thực sự rất tuyệt vời!]