Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 287: C287 Chương 287



“Chồng cô đỉnh thật sự.” Hiện tại Cảnh Phong rất bái phục Thẩm Minh Dữu, đương nhiên là công ty Truyền thông Quang Diệu thua xa nhân vật quan trọng như CEO Lăng Vũ Tư Túc. Dù Truyền thông Quang Diệu là một công ty môi giới nhất nhì trong ngành, nhưng Giang Trầm đã đích thân ra tay thì chắc nó cũng sắp tới bờ vực sụp đổ.

Cảnh Phong lại được biết thêm về tài chính của Giang Trầm, anh ấy vỗ vai Thẩm Minh Dữu: “Có chồng nhiều tiền như vậy phải quý trọng đó nha.”

Thẩm Minh Dữu liếc nhìn anh ấy một cái: “Anh nhìn tôi có giống thiếu tiền không?”

Cảnh Phong: “...”

Nhắc tới mới nhớ, người này là con gái của nhà họ Triệu, ba cô là chủ tịch tập đoàn Triệu Thị, người anh Triệu Diễm của cô là nhà khoa học kỹ thuật Tam Diễm, người ta đúng là không thiếu tiền thật!


Thẩm Minh Dữu bên này đang chuẩn bị tham gia thảm đỏ, còn gia đình bên kia thì đang tận hưởng niềm hạnh phúc hiếm có.

Giang Thiệu Bình và Cố Cẩn thì vẫn đang tụ tập chỗ Niệm Niệm, Niệm Niệm đi đâu, họ đi theo đó, không khí vô cùng thân thiết.

Giang Thiệu Bình biết Niệm Niệm và mẹ đã tham gia một chương trình giải trí nên sau khi nhận được đoạn phát sóng trực tiếp từ Giang Trầm, ông lập tức vui vẻ.

Cố Cẩn bế Niệm Niệm lên cùng xem, máy tính bảng đang phát đoạn video Niệm Niệm và mẹ đang tham gia chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》,mới vừa xem tập đầu tiên mà vợ chồng Giang Thiệu Bình đã không thể nhịn cười nổi với cảnh Niệm Niệm bị chó và ngỗng rượt đuổi giữa ban ngày.

Thấy Giang Trầm bế con rồi mà còn làm cho cô bé từ sạch sẽ trở nên lấm lem bùn đất, Giang Thiệu Bình chán ghét nhìn con trai mình sau đó xoa đầu Niệm Niệm, tiếc nuối nói: “Niệm Niệm đi theo ba đúng là phải chịu khổ rồi.”

Giang Trầm: “...”

Niệm Niệm xua tay rồi nói với ông nội: “Không có khổ đâu ạ, chỉ là ba có hơi trẻ con một chút thôi.”
Niệm Niệm khiến ông bà nội cười chảy cả nước mắt.

“Mấy lời đó con học đâu ra vậy?” Giang Trầm có chút dở khóc dở cười.


Gần đây Niệm Niệm hay nói ra mấy lời buồn cười, còn nói rất nhiều thuật ngữ trên Internet mà anh chưa từng nghe qua bao giờ, Giang Trầm đoán tất cả là do cô bé đã học theo trên điện thoại. Niệm Niệm học mọi thứ rất nhanh, mấy thứ mà cô bé học được cũng có thể áp dụng vào cuộc sống, đôi khi chỉ một câu nói của bé con mà cũng có thể khiến người lớn bật cười, hoặc có thể nói một câu khác khiến họ buồn bã.

Giang Trầm nhéo gương mặt mềm mại nhỏ nhắn của con gái: “Sau này ít chơi điện thoại với máy tính bảng lại.”

Niệm Niệm bĩu môi: “Sao ngày nào ba cũng được chơi mà con lại không được chơi?”

“Vì ba phải làm việc mà.”

“Nhưng mấy câu đó con không học theo điện thoại di động đâu ạ, con học theo mấy bạn ở nhà trẻ mà.” Hai mắt Niệm Niệm sáng rực lên, cô bé nói với ba một cách logic hơn: “Nếu con học được từ điện thoại thì con không được chơi điện thoại nữa, còn nếu con học được từ nhà trẻ, vậy thì con cũng không cần phải đi nhà trẻ nữa rồi!”

Giang Thiệu Bình vui vẻ: “Sao Niệm Niệm lại không muốn đi nhà trẻ thế, chơi ở nhà trẻ không vui à?”


Niệm Niệm lắc rồi lại gật đầu, ở nhà trẻ chơi không vui, nhưng đôi khi lại có một vài bạn khiến cho cô bé vui vẻ:“ Bình thường cũng vui lắm ạ.”

“Vậy tại sao con lại không muốn đi nhà trẻ?”

“Bởi vì con muốn ở bên mẹ mỗi ngày.”

Cố Cẩn ôm Niệm Niệm ngồi xuống, nói: “Mẹ là người lớn nên có việc phải làm, không thể ngày nào cũng ở bên Niệm Niệm được. Niệm Niệm còn nhỏ nhưng con cũng có chuyện phải làm, đó chính là học tập. Niệm Niệm phải học tập thật giỏi, còn mẹ phải đi làm thật chăm chỉ, khi nào mẹ không bận sẽ trở về gặp Niệm Niệm.”

“Vâng ạ.” Thật ra Niệm Niệm sớm đã biết chuyện sau này mẹ sẽ phải đi làm nên cô bé không thể ở bên cạnh mẹ mỗi ngày như lúc trước được nữa, chỉ là đôi khi vẫn sẽ có lúc cô bé không thể thích ứng được mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.