Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 3



Lần này Thẩm Minh Dữu vẫn là trái ngược với Cố Ngải Phỉ.

Nếu như nói Cố Ngải Phỉ trong chương trình được tán dương là một người mẹ tốt, thì Thẩm Minh Dữu bên trong chương trình chính là người người chán ghét, hình tượng một người mẹ tồi.

Trong show mang theo con, Thẩm Minh Dữu ghét bỏ con gái Giang Niệm Niệm là đứa nhỏ bệnh tự kỷ phản ứng chậm chạp, lại không thích nói chuyện, thời điểm mỗi khi con gái biểu hiện không giống như đứa nhỏ bình thường Thẩm Minh Dữu sẽ trở nên cuồng loạn, hoàn toàn khống chế không nổi cảm xúc đối với con gái nạt nộ, mà Giang Niệm Niệm dưới tình huống mẹ bé điên cuồng thì lại trở nên càng ngày càng im lặng.

Không có hai mẹ con yêu thương nhau sau cùng bị khán giả tẩy chay, mắng đến rút khỏi chương trình.

Đến đây quyền sách «Tinh Đồ» này không có nhắc đến Thẩm Minh Dữu, cho đến cuối cùng ở phiên ngoại tác giả nhắc tới cô, lúc đó là Cố Ngải Phỉ cùng Chu Cảnh Hành trong cuộc sống đời thường, trò chuyện nhắc đến --

"Hôm nay lúc em đến trường học nhi đồng tự bế làm hoạt động từ thiện, gặp được Giang Niệm Niệm con gái của Thẩm Minh Dữu, đứa bé trong chương trình «Mẹ Là Siêu Nhân» biểu hiện rất không thích sống chung với mọi người, không giống đứa bé bình thường, không nghĩ tới thật sự là bệnh tự kỷ."

"Lúc giáo viên dạy học, Giang Niệm Niệm một mình ngồi trong góc, cúi đầu như là không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, thật đáng thương.

"Hơn nữa nghe nói tình hình của Thẩm Minh Dữu cũng không tốt lắm, không chỉ cùng chồng ly hôn hình như còn mắc chứng trầm cảm nặng, luôn ở nước ngoài trị bệnh.

"Lần đầu tiên em gặp cô ấy còn là một ngôi sao được mọi người nâng trong tay, thời gian trôi qua chỉ mới mấy năm cô ấy đã biến thành dáng vẻ này, thật đáng tiếc.

Thẩm Minh Dữu giật mình tỉnh lại từ trong mơ, câu nói "Thật đáng tiếc." của tựa hồ vẫn còn vang bên tai cô rất lâu không thể tiêu tan.

Niệm Niệm không ở trên giường, Thẩm Minh Dữu vội vàng xoay người xuống giường chạy ra khỏi phòng.

"Niệm Niệm, Niệm Niệm..." "A!" Trong phòng khách truyền tới âm thanh mềm mại của trẻ con vang lên Niệm Niệm ngẩng đầu đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn về phía mẹ, giống như đang nói: Mẹ, con ở đây.

Thẩm Minh Dữu ôm chặt lấy con gái, cái gì mà bệnh tự kỷ, bệnh trầm cảm, chuyện này ai muốn làm thì làm, dù sao cũng không phải cô!

Niệm Niệm đúng là có phần đặc biệt hơn những đứa trẻ khác, cô bé rất an tĩnh, đôi lúc an tĩnh quá cũng không tốt.

Thẩm Minh Dữu còn nhớ ngày trước con gái hai tuổi chưa từng nói chuyện ngay cả gọi ba mẹ cũng không gọi, cũng rất ít khóc, lúc có người gọi bé sẽ phản ứng rất chậm, luôn là một lúc lâu mới chậm rãi ung dung nhìn về phía người nói chuyện với bé.

Đứa nhỏ giống như có thế giới nhỏ của riêng mình không cần bạn chơi, không muốn giao tiếp, chỉ cần trong tay có một khối rubik là bé có thể tự mình chơi cả ngày.

Lúc Thẩm Minh Dữu ý thức được không đúng đã rất hoảng loạn, cô sợ con gái sẽ mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh vì vậy vội vàng mang con gái đến gặp rất nhiều bác sĩ.

Làm rất nhiều loại kiểm tra, chỉ nhận được kết quả thân theer Niệm Niệm rất khỏe mạnh nhưng bởi vì tuổi bé còn quá nhỏ, bác sĩ cũng không thể trực tiếp chẩn đoán có phải bé mắc bệnh tự kỷ hay là khuynh hướng tự bế, chỉ dặn dò phụ huynh đặc biết chú ý đến bé nhiều một chút.

May mắn là sau hai tuổi Niệm Niệm cuối cùng cũng chịu nói chuyện, nhưng bé vẫn là đứa nhỏ an tĩnh, có thể nói hai chữ tuyệt đối sẽ không dùng đến chữ thứ ba, đối với việc giao tiếp cùng mọi người vẫn như trước không có hứng thú.

Lần đầu tiên Thẩm Minh Dữu làm mẹ đối với việc nuôi dưỡng một đứa trẻ cô từng bước một học tập, bất quá trải qua thời gian làm mẹ bốn năm Thẩm Minh Dữu đại khái tìm được cách giao tiếp hiệu quả với Niệm Niệm.

Nhưng trong mơ Thẩm Minh Dữu cùng Niệm Niệm hoàn toàn không cách nào giao tiếp, cô hết lần này đến lần khác tổn thương Niệm Niệm dẫn đến Niệm Niệm thật sự mắc bệnh tự kỷ, cuối cùng hối hận không kịp, trong mơ cô bởi vì áy náy tự trách bản thân mà khiến chính mình rơi vào trầm cảm, kết cục hai mẹ con đều rất thảm.

Thẩm Minh Dữu cảm thấy Thẩm Minh Dữu trong sách và cô là hai người khác nhau, trên thế giới này người cô không thể làm tổn thương nhất chính là Niệm Niệm. Niệm Niệm của cô, cô chỉ hi vọng bé có thể khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, cho dù Niệm Niệm chỉ cau mày một cái trái tim cô lập tức như bị ai bóp mạnh, làm sao cô có thể giống trong sách tổn thương Niệm Niệm.

Chỉ vì cô là nhân vật dưới ngòi bút của tác giả mà cô nhất định phải dựa theo quỹ đạo trong sách mà sống sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.