Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 309: C309 Chương 309



Nhưng chuyện này hình như ngay chính bản thân Giang Trầm cũng không biết.

Thật ra Tiêu Hàng suy nghĩ một chút rồi cảm thấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, người giống như Giang Trầm mà hỏi được vấn đề “Tại sao vợ chồng phải ở bên nhau mỗi ngày” thì Tiêu Hàng cũng không trông chờ vào việc anh sẽ hiểu cái gì là tình yêu.

Tiêu Hàng âm thầm vui mừng một chút.

Giang Trầm kết hôn năm năm, đứa nhỏ cũng đã bốn tuổi rồi nhưng anh vẫn còn là một thằng nhóc trong sáng không hiểu tình yêu là cái gì, thật ra nhìn lại thì thấy vừa đáng thương nhưng cũng vừa buồn cười.

Nể tình Giang Trầm đồng ý để Niệm Niệm làm tiểu hoa đồng* cho hôn lễ của cậu ta, cậu ta không ngại đổ thêm dầu vào lửa vô cuộc sống tình cảm của người bạn tốt này.


(*) Tiểu hoa đồng: Những đứa bé gái tung hoa trong lễ cưới, hay còn gọi là Flower Girl.

Tiêu Hàng cầm điện thoại, hắng giọng, bắt đầu đọc bình luận của các cư dân mạng trong hot search —

[Nếu Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch là một cặp thì tốt rồi, tình chị em thật sự quá tuyệt vời.]

[Nhìn sơ qua thì Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch quả thật là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.]

[Ôi, nếu chị Dữu chưa kết hôn thì tốt quá.]

Giang Trầm ném mạnh điện thoại lên bàn phát ra một tiếng rầm, anh khẽ mắng: “Cậu im đi.”

Những thứ Tiêu Hàng đọc ra khiến cho anh cảm thấy rất chói tai, Giang Trầm bực bội nới lỏng cà vạt nhưng vẫn không thể xua tan bất an trong lòng mình.
“Tổng giám đốc Giang, hiện tại trong lòng cậu giống như đang có một ngọn lửa bùng cháy đúng không, muốn phát điên, muốn được giải tỏa nhỉ.” Tiêu Hàng sảng khoái cười lớn: “Cậu đây là đang đố kỵ, đang ghen đấy cậu có biết không hả?”

“Đường đường là tổng giám đốc Giang lại có một ngày ghen tị đến mức phát điên, ha ha, buồn cười quá đi.”


“...” Giang Trầm cau mày, trầm giọng nói: “Ghen thì làm sao, tôi không thể ghen à?”

“Có thể, đương nhiên là cậu có thể ghen.” Tiêu Hàng cười nói: “Nhưng Giang Trầm này, rốt cuộc cậu có biết ghen có ý nghĩa là gì hay không?”

“Chỉ có thích một người thì mới biết ghen, mới biết đố kỵ, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn không biết à, cậu thích Thẩm Minh Dữu! Cho nên cậu mới ghen vì cô ấy, bồn chồn không yên vì cô ấy.”

Giang Trầm nhìn chằm chằm Tiêu Hàng, nhất thời không kịp phản ứng lại Tiêu Hàng đang nói cái gì.

Hình như Tiêu Hàng đang nói anh thích Thẩm Minh Dữu.

Giang Trầm không hiểu cái gì là thích, anh chỉ biết từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Minh Dữu thì đã cảm thấy Thẩm Minh Dữu nên là vợ của anh.


Khi đó Lăng Vũ Tư Túc có một hạng mục hợp tác quan trọng với tập đoàn Triệu thị. Đột nhiên Triệu Chấn Hải lại đề xuất ý tưởng liên hôn với nhà họ Giang nhưng Giang Trầm nghĩ cũng không cần nghĩ mà lập tức cự tuyệt.

Anh biết Triệu Chấn Hải có một cô con con gái tên là Triệu Kỳ, hình như lúc đó Triệu Kỳ vẫn đang học năm cuối đại học, thực tập ở tập đoàn Triệu thị. Bởi vì có thân phận là con gái của chủ tịch, khi bàn chuyện hợp tác với Lăng Vũ Tư Túc, nhân viên công tác của tập đoàn Triệu thị bên đó thường xuyên dẫn theo Triệu Kỳ đến Lăng Vũ Tư Túc bên này mở cuộc họp cho nên Giang Trầm đã từng gặp con gái của Triệu Chấn Hải mấy lần.

Giang Trầm không có bất kì ý nghĩ muốn kết hôn nào cả, bởi thế nên sau khi Triệu Chấn Hải đề nghị liên hôn thì đã bị anh cự tuyệt ngay lập tức.

Không lâu sau đó, Giang Trầm gặp được Thẩm Minh Dữu tại một buổi tiệc rượu. Lúc đó Thẩm Minh Dữu vẫn là một diễn viên của giới giải trí nhưng hình như kỹ thuật diễn xuất của cô không được tốt lắm. Nhưng mà dáng vẻ của cô cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là khi cười rộ lên, chỉ một nụ cười thôi nhưng đã khiến cho Giang Trầm nhớ kỹ cô.

Sau khi buổi tiệc rượu kết thúc, Giang Trầm lại nhìn thấy cô trên chiếc ghế dài ở một góc bên ngoài của khách sạn. Cô ngồi một mình một chỗ ở đó, nụ cười xinh đẹp trên mặt đã không còn nữa, giày cao gót bị cô đá ngã lung tung trên đất, cô cúi đầu ngồi ở chỗ đó, thần sắc nhìn có chút không vui.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.