Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 350: C350 Chương 350



[Chết tiệt! Đại ngôn quan trọng như vậy mà lại được quyết định bởi một trò chơi thôi sao, tôi nên nói tổ chương trình quá hoành tráng hay nên nói quá trẻ con đây?]

[A a a, phần thưởng này lớn thật đó, nếu nói vậy thì khi các nhóm khách mời thi đấu sẽ không thể tránh khỏi đầu rơi m.á.u chảy rồi, chắc chắn sẽ rất kích thích đây!]

[Món quà bên trong cái hộp quà khổng lồ đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Không chỉ có mấy đứa bảo bối nhỏ tò mò thôi đâu, tôi cũng tò mò nữa đây!]

Không khí bên trong ống kính đột nhiên trở nên sôi nổi hơn, khi tâm trạng của nhóm khách mời tăng vọt, Ngô Lực lại tiếp tục hớn hở nói: “Không chỉ có vậy thôi đâu, để thử thách siêu nhanh này càng thêm thú vị và sôi nổi, tổ đạo diễn chúng tôi còn đặc biệt mời đến một nhóm khách mời viện trợ cực mạnh…”

“Sau đây, xin mời nhóm viện trợ cực mạnh của chúng ta xuất hiện!”

Sau khi Ngô Lực nói xong, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về một phía.

Khi nhìn thấy bốn người ba sải bước chân dài, cùng dàn hàng ngang rồi xuất hiện trong ống kính, khu bình luận ngay lập tức đã trở nên vô cùng náo nhiệt.


[Oa! Tập này tổ đạo diễn chi nhiều tiền thật, nào là đại ngôn ô tô, nào là hộp quà bí ẩn, bây giờ lại còn mời cả bốn người ba tới nữa chứ!]

[A a a, lần này tổ chương trình mời đúng người ghê, thực sự đã mời các ba mà tôi đang mong chờ nhất một lần nữa. Cảm ơn Ngô Lực! Cảm ơn tổ chương trình!]

[Tổng giám đốc Giang tới thật rồi, đẹp trai quá đi! So với lúc bị bắt gặp lần trước còn đẹp trai hơn!]

[Chào mừng bốn người ba đã trở lại! Mong đợi biểu hiện tiếp theo của các ba đó.]
[Tổng giám đốc Giang cố lên! Nhất định phải giúp chị Dữu lấy được đại ngôn ô tô đấy, nếu không lấy được thì tổng giám đốc Giang nhớ phải đền đó nha, dù sao tổng giám đốc Giang có tiền mà ha ha ha]

Sau khi các mẹ và bọn nhóc nhìn thấy các ba xuất hiện, ai cũng vô cùng bất ngờ. Nhất là bọn nhóc, sau khi phản ứng lại thì bọn nhóc cũng nhanh chóng chạy lên phía trước để chào đón các ba.

Sau khi Niệm Niệm thấy các bạn nhỏ khác đều chạy đi, bước chân của cô bé liền dừng lại một lúc, nhưng dưới sự cổ vũ trong ánh mắt của mẹ thì cô bé cũng đã nhanh chóng chạy qua.


Giang Trầm một tay đón con gái đang chạy đến: “Niệm Niệm có nhớ ba không?”

Niệm Niệm nhìn ba, mặc dù có hơi nhớ ba thật, nhưng sáng hôm qua vừa mới gặp rồi cho nên cũng không phải là vô cùng nhớ.

Vậy nên Niệm Niệm thành thật nói: “... Chỉ hơi nhớ thôi ạ.”

Giang Trầm nhẹ nhàng nhéo mặt con gái, trên mặt có chút hơi thất vọng nói: “Vậy sao, nhưng ba thì lại vô cùng nhớ Niệm Niệm.”

“...” Niệm Niệm bối rối giơ cánh tay nhỏ bé lên, sau đó dùng ngón tay véo ra một chút rồi nói: “Con cũng nhớ ba, nhớ ba nhiều hơn bình thường một chút.”

[Ha ha ha tổng giám đốc Giang cũng không khác là mấy, còn hơn cả chương trình lần trước nữa. Niệm Niệm ngủ trưa dậy thấy ba, chẳng những không vui mà lại còn mở miệng hỏi “Mẹ đi đâu vậy ạ”. So với lần đó thì cách đối xử lần này cũng không tốt lên được bao nhiêu ha.]

[Nhưng mà lần này Niệm Niệm đã tự mình chạy đến chào đón ba, còn nói nhớ ba nữa, đối xử với tổng giám đốc Giang như này là đã tốt lắm rồi!]

Các ba đi đến chỗ của các mẹ và các bảo bối.

Giang Trầm cũng bế Niệm Niệm rồi tụ họp lại với Thẩm Minh Dữu. Thật sự Thẩm Minh Dữu không biết tập chương trình này Giang Trầm sẽ đến, nhưng khi nhớ lại chuyện tối hôm trước Giang Trầm giả say rồi còn dấu hôn trên cổ mới biến mất ngày hôm qua, Thẩm Minh Dữu lặng lẽ liếc Giang Trầm một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.