Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 465: Pn19



"Oe oe, oe oe…" Tiếng khóc inh ỏi vang vọng khắp phòng, Niệm Niệm vội vã đi tìm chú Tiêu, muốn bảo chú Tiêu đến để dỗ dành Tiểu Diệp Tử. Nhưng Tiêu Hàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình không hề tìm cách giúp đỡ, cậu ta nói: "Hôm nay em trai do Niệm Niệm chăm sóc, Niệm Niệm muốn làm như thế nào cũng được, nếu như Tiểu Diệp Tử không nghe lời, Niệm Niệm làm chị hoàn toàn có thể dạy dỗ thằng bé, chú dì đều là những bậc ba mẹ tiến bộ nhất nên sẽ không làm phiền lúc chị gái dạy dỗ em trai đâu."

"..." Nhìn thấy chú dì thật sự không định nhúng tay vào, Niệm Niệm chỉ đành cuống cuồng chạy về phòng.

Tiểu Diệp Tử vẫn đang khóc lớn, Niệm Niệm chắp đôi tay nhỏ ra sau lưng ra dáng chị gái, vô cùng nghiêm nghị đứng trước mặt của Tiểu Diệp Tử, nhưng sau khi Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chị gái, cậu bé lại càng khóc to hơn.

"Oe oe oe…"

"..." Lần này, Niệm Niệm không thể cứng rắn được nữa, cô bé ngồi xổm xuống sàn, đem hết tất cả những món đồ chơi mà cô bé yêu thích từ trong cặp ra rồi đưa cho Tiểu Diệp Tử, vội vàng dỗ dành: "Cho em chơi, tất cả đều cho em, Tiểu Diệp Tử đừng khóc nữa có được không?"

Tiểu Diệp Tử rơi những giọt nước mắt nặng trĩu xuống, tiếp tục "oe oe".

"..." Niệm Niệm càng thêm sốt vó: "Tiểu Diệp Tử, em đừng khóc nữa, em muốn gì thì chị đều cho em hết!"

"Oe oe…"

Niệm Niệm dỗ dành một hồi mà Tiểu Diệp Tử vẫn cứ khóc, cuối cùng Niệm Niệm thật sự cũng hết cách, cô bé bắt đầu bắt chước theo những con vật nhỏ để chọc cười Tiểu Diệp Tử: "Gâu gâu gâu… Tiểu Diệp Tử, em xem, chị biến thành cún con rồi. Quạc quạc quạc, quạc quạc quạc… Tiểu Diệp Tử, em xem, chị lại biến thành con vịt rồi nè."

Sau khi biến thành động vật, quả nhiên Tiểu Diệp Tử đã bị Niệm Niệm thu hút, tiếng khóc từ từ dừng lại.

Niệm Niệm thấy Tiểu Diệp Tử cuối cùng cũng không khóc nữa, cô bé mới thở phào một hơi.

Niệm Niệm đầy mệt mỏi giúp Tiểu Diệp Tử lau nước mắt ở trên mặt. Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu nhìn chị gái cười, cười rồi lại cười, sau đó thổi ra một bong bóng bằng nước mũi.

Niệm Niệm: "...?"

Hu hu hu, Khương Húc lừa cô bé, em trai với em gái không hề biết thổi bong bóng theo cách mà cô bé nghĩ, các em ấy biết thổi bong bóng bằng nước mũi đó!

Em trai, em gái biết thổi bong bóng bằng nước mũi rất khó chăm sóc và khó nuôi, lúc cười chính là tiểu thiên sứ, lúc khóc lại là tiểu ma vương, Niệm Niệm chỉ muốn tiểu thiên sứ, không muốn tiểu ma vương!

Vậy thì Niệm Niệm có nên có em trai hay em gái không đây?

Niệm Niệm nhíu chặt mày như thể gặp phải vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời, cô bé thật sự rất bối rối, rất bối rối đó!

Niệm Niệm đã nhận nuôi một chú chó lang thang, là một chú chó nhỏ màu vàng.

Niệm Niệm sợ chó nhưng cô bé cũng không hiểu vì sao các chú chó dường như rất yêu thích cô bé. Nhiều lần đi trên đường, sau khi chú chó nhìn thấy Niệm Niệm sẽ lao tới trước mặt cô bé và vui mừng theo sau Niệm Niệm không rời.

Niệm Niệm cũng nhiều lần gặp tình trạng bị chó đuổi, mặc dù hầu hết trong các tình huống thì có lẽ những chú chó chỉ muốn chơi đùa cùng với cô bé, không có ác ý gì nhưng vì cách thể hiện sự thân thiện của chúng quá khích làm cho Niệm Niệm vô cùng sợ hãi mỗi khi nhìn thấy chó, sau đó sẽ tránh xa chúng.

Nhất là những chú chó có kích thước lớn, Niệm Niệm càng sợ hơn.

Nhưng chó nhỏ màu vàng này thì không như vậy.

Lần đầu tiên Niệm Niệm gặp chó nhỏ màu vàng là vào một buổi tối, trong lúc Niệm Niệm đang trên đường trở về nhà sau khi nhảy xong.

Cô bé cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên phát hiện hình như phía trước có cái gì đó.

Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên, cô bé thấy ở giữa đường phía trước cách đó không xa có một cún con đang chặn đường Niệm Niệm, cún con này giống như đang đi dạo ở trong đêm, nó đi tới đi lui một cách nhàn nhã.

Đó là một cún con nhỏ màu vàng, cổ không có dây xích, hơi bẩn... Hình như là một chú chó nhỏ lang thang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn19.html.]

Niệm Niệm sợ chó, cô bé lay đùi của ba, muốn ba ôm cô bé lên để chó không thể cắn cô bé. Nhưng cún con trước mặt bất ngờ quay đầu nhìn Niệm Niệm một cái rồi ung dung bỏ đi.

Chó ngoan không những không cản đường, còn chủ động nhường đường cho Niệm Niệm. Nó không có sủa bậy cũng không lao vào người của cô bé, đúng là một chú chó ngoan mà.

Niệm Niệm nhớ kỹ chú chó nhỏ màu vàng hơi bẩn này đã nhường đường cho cô bé.

Lần thứ hai gặp nhau, không biết vì nguyên nhân gì mà chân của chó nhỏ màu vàng bị thương, nó nằm ở trong bụi cỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu r3n, trông bộ dạng vô cùng khó chịu.

Tiếng rên của cún con đã thu hút sự chú ý của Niệm Niệm, khi nhìn thấy Niệm Niệm, chó nhỏ màu vàng khó chịu kêu lên một tiếng, cái đuôi không có sức lực vẫy lên, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Niệm Niệm.

Niệm Niệm tìm ba đến giúp đỡ, cùng nhau đưa chó nhỏ màu vàng đến bệnh viện thú y.

Vài ngày sau, vết thương trên chân của chó nhỏ màu vàng đã được chữa khỏi. Vì là chó lang thang không được ai nuôi dưỡng nên chú chó sẽ sớm được đưa đến trạm cứu hộ thú cưng, nơi mà những người có chuyên môn sẽ phụ trách chăm sóc những chú chó lang thang này.

Trước khi bị đưa đi, Niệm Niệm bảo ba đưa cô bé đi xem cún con một lần nữa. Vết thương trên chân của chó nhỏ màu vàng đã lành, nó có thể chạy nhảy, bộ lông bẩn trên cơ thể cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, nhìn thoáng qua trông có vẻ thoải mái hơn so với ban đầu.

Sau khi chào tạm biệt với chó nhỏ màu vàng, Niệm Niệm nắm tay ba từng bước lưu luyến rời đi.

Nhưng khi Niệm Niệm chuẩn bị ra khỏi cửa, chó nhỏ màu vàng luôn nhìn Niệm Niệm rời đi đột nhiên sủa một tiếng: "Gâu" về phía cô bé. Sau đó nó chạy tới, vòng quanh Niệm Niệm hai vòng. Nó vẫy vẫy cái đuôi rồi ngồi xuống ở cửa chặn đường đi của Niệm Niệm.

Niệm Niệm ngồi xổm xuống, thử thăm dò dùng tay sờ nhẹ vào đầu nó, không đành nói: "Chó nhỏ à, Niệm Niệm phải đi rồi."

Chó nhỏ màu vàng nghẹn ngào một tiếng, ngẩng đầu lên dùng lưỡi l.i.ế.m nhẹ tay nhỏ của Niệm Niệm. Nó như hiểu được những lời cô bé nói, sau khi từ biệt lần cuối cùng, chó nhỏ màu vàng như có linh tính lùi sang một bên, ngồi chồm hổm ở bên cạnh, nhìn Niệm Niệm rời đi.

Niệm Niệm liền nhớ lần trước chó nhỏ màu vàng đã nhường đường cho cô bé.

Giang Trầm nắm tay Niệm Niệm chuẩn bị bước đi nhưng nhận ra rằng đứa trẻ bên cạnh như đang đóng đinh trên mặt đất.

Niệm Niệm kéo tay ba, chỉ vào chó nhỏ màu vàng nói: "Chó nhỏ hình như luyến tiếc Niệm Niệm."

"... " Giang Trầm nghĩ thầm, đâu chỉ mình chó luyến tiếc Niệm Niệm mà e là Niệm Niệm càng luyến tiếc chó nhỏ hơn. Anh nhìn vào đồng hồ, lần chia tay này của Niệm Niệm đã kéo dài hơn một giờ, ban đầu khi Niệm Niệm kêu ba đưa cô bé đến xem chó, chỉ nói là nhìn một cái rồi sẽ đi, nhưng một cái liếc mắt này cũng quá lâu rồi.

Cho nên Giang Trầm hỏi: "Niệm Niệm muốn làm thế nào?"

Niệm Niệm lắc tay ba nói: "Chúng ta hãy đưa chó nhỏ về nhà đi ạ."

"Nhưng Niệm Niệm không sợ chó sao?"

"Con sẽ vượt qua được." Niệm Niệm vẫn sợ chó nên hơi do dự một chút, quyết định giao trọng trách nuôi chó cho ba: "Ba sẽ nuôi chó, cho nó ăn cơm, tắm rửa, còn có xử lý chỗ chó ị…"

"..." Giang Trầm hỏi: "Vậy con phụ trách cái gì?"

Niệm Niệm lại nũng nịu lắc lắc tay của ba nói: "Niệm niệm và chó nhỏ sẽ phụ trách được ba nuôi."

Giang Trầm: "..."

Đối diện với Niệm Niệm đáng yêu như vậy, từ trước đến nay Giang Trầm đối với mọi yêu cầu của con gái đều luôn đáp ứng, nhìn thấy vậy thì cũng mềm lòng. Nhưng việc nuôi chó không phải chuyện đơn giản, nếu đã nuôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Chó nhỏ về sau sẽ trở thành thành viên trong gia đình, ngoài sự đồng ý của anh, Niệm Niệm cũng phải được mẹ cho phép.

Sau khi Thẩm Minh Dữu biết Niệm Niệm muốn nuôi chó, cô cũng nhanh chóng đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.