Giang Trầm trọng sinh rồi, anh quay trở lại thời điểm buổi sáng ngày thứ hai sau khi kết hôn.
Anh xác nhận lại thời gian và địa điểm hết lần này đến lần khác, cuối cùng xác nhận rằng đây đúng là ngày thứ hai sau khi anh và Thẩm Minh Dữu làm đám cưới trên hòn đảo.
Giang Trầm trợn tròn mắt, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Sau một hồi điều chỉnh lại suy nghĩ và tiếp nhận sự thật bản thân đã thật sự quay trở về quá khứ, anh liền nhìn chằm chằm vợ đang ngủ say.
Dữu Dữu trẻ hơn rất nhiều, lúc này cô mới hai mươi tuổi. Vào ngày hôm qua, bọn họ vừa mới cử hành hôn lễ xong, mà hôm nay chính là ngày thứ hai bọn họ kết hôn.
Thật ra Giang Trầm đã từng nghĩ, anh và Dữu Dữu đã có quá nhiều tiếc nuối khi còn trẻ, nếu như có cơ hội quay trở về quá khứ, có lẽ bọn họ sẽ không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy mà những gì Dữu Dữu đã trải qua cũng sẽ có thể tránh được.
Tuy rằng cuộc sống của bọn họ sau này rất hạnh phúc, nhưng cuối cùng vẫn có những tiếc nuối, đây cũng là chuyện mà Giang Trầm luôn để ở trong lòng.
Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, loại chuyện như trở về quá khứ này lại thật sự xảy ra với mình.
Giang Trầm không dám quấy rầy vợ, anh thở rất nhẹ, hồi lâu sau, anh mới vươn tay và nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Lúc Thẩm Minh Dữu tỉnh lại, cô phát hiện trên trán có hơi ngứa. Cô không mở mắt, đang định đưa tay lên gãi thì cô lại đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
... Cô ngứa là bởi vì có người đang hôn cô.
Người hôn cô chính là người chồng mới cưới của cô, Giang Trầm!
Bọn họ vừa mới kết hôn vào ngày hôm qua.
Chỉ là tại sao anh phải nhân lúc cô ngủ mà lén hôn cô?
Hơn nữa, lúc này cô đang nằm trong lòng anh, tay cô đang ôm eo anh, đầu cô gác lên cánh tay anh, hai người dựa sát vào nhau, tư thế thân mật đến mức khiến Thẩm Minh Dữu cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Minh Dữu không dám mở mắt, cô chỉ cảm thấy cảm giác ngứa ngáy trên mặt vẫn chưa giảm đi, đôi môi ấm áp như có như không đặt lên trán cô, hơi thở của anh phả vào khiến mặt cô ngày càng ngứa hơn.
Mí mắt của Thẩm Minh Dữu run rẩy, không biết lúc này cô có nên mở mắt ra hay không?
Nếu bây giờ mở mắt, có phải sẽ rất xấu hổ không?
Thẩm Minh Dữu quyết định nhắm mắt làm ngơ, cô nín thở, im lặng đợi một lúc lâu, Giang Trầm vẫn hôn lên trán cô liên tục, thậm chí một lúc sau, nụ hôn ngày càng sâu đậm hơn, bờ môi mỏng của anh rơi từ trán đến thái dương của cô, sau đó là gò má, rồi đến khóe môi...
Có lẽ là vì cô đang nhắm mắt lại nên không thể nhìn thấy được, thính giác và xúc giác sẽ trở nên nhạy cảm hơn, Thẩm Minh Dữu có thể nghe thấy từng hơi thở của Giang Trầm, lúc nặng lúc nhẹ, có thể cảm nhận được đôi môi mỏng của anh để lại những nụ hôn lên mặt mình, lúc nông lúc sâu...
Loại cảm giác này quá dày vò người khác, cánh tay của Thẩm Minh Dữu đặt trên eo Giang Trầm nhẹ nhàng run rẩy, căng thẳng đến mức quên cả hô hấp.
Ngay khi Thẩm Minh Dữu cho rằng Giang Trầm sẽ hôn lên môi cô, cô lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ khàng vang lên trong không khí.
Giang Trầm khẽ bật cười thành tiếng: "Em tỉnh rồi."
"..." Thẩm Minh Dữu thấy không thể giả vờ được nữa, chỉ đành run hàng mi rồi mở mắt, sau đó cô liền nhìn thấy đôi mắt biết cười của Giang Trầm đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, trong mắt anh như chất chứa cả trời sao, trong veo và xinh đẹp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều bất động nhìn đối phương.
Thật ra Giang Trầm đã nhận ra ngay khi Thẩm Minh Dữu tỉnh lại, thấy cô có vẻ như định giả vờ ngủ, anh cũng không định vạch trần, chỉ thấp thoáng hôn nhẹ lên má cô, muốn nhìn xem rốt cuộc cô định giả vờ ngủ tới bao giờ.
Chỉ là khi anh cảm nhận được hơi thở của cô càng ngày càng nhẹ đi, thậm chí cuối cùng còn bắt đầu nín thở, Giang Trầm mới cười khẽ một tiếng, mở miệng nói chuyện.
Tại sao Giang Trầm bị cô bắt quả tang đang hôn trộm không hề mất tự nhiên một chút nào, còn có thể thản nhiên chào cô như vậy?
Tại sao anh lại gọi tên mụ của cô?
Còn nữa, mới sáng sớm, tại sao Giang Trầm có thể cười đẹp và ấm áp đến vậy?
Nhưng chúng cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hình như Giang Trầm trở nên vô cùng bất thường!
Khi anh tỉnh dậy, tưởng chừng như biến thành một con người khác.
Thẩm Minh Dữu thu lại cánh tay đặt trên eo anh ở dưới chăn, xốc chăn lên rồi lắc nhẹ người, chào anh: "Chào buổi sáng."
Giang Trầm nhìn động tác có phần cứng ngắc của cô, trước khi cô rút tay về, anh đã nhanh chóng vươn tay trái ra, ngón tay đan vào kẽ tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm hết sức tự nhiên kéo tay cô tới trước mặt mình, sau đó lại hết sức tự nhiên cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một cái, nói bằng giọng điệu thân thiết: "Em muốn dậy chưa? Hay muốn ngủ thêm một lúc?"
"..." Trong nháy mắt, Thẩm Minh Dữu cảm thấy cô và Giang Trầm không giống như là mới kết hôn ngày thứ hai mà giống như là đã kết hôn lâu rồi.
Thẩm Minh Dữu cảm thấy mu bàn tay vô cùng ngứa ngáy, cô xoay người ngồi dậy, nói: "... Dậy thôi."
"Ừm." Giang Trầm mỉm cười buông tay cô ra và đứng dậy bước xuống giường, chỉ thấy anh đi tới tủ quần áo ở bên cạnh, mở tủ quần áo rồi lục lọi, sau đó lấy ra một bộ quần áo, rồi lại xoay người quay về bên giường của Thẩm Minh Dữu.
Thẩm Minh Dữu nhìn quần áo trong tay của Giang Trầm, nếu như cô không bị hoa mắt thì đó chính là quần áo của cô, Giang Trầm cầm quần áo của cô làm gì, chẳng lẽ là anh cầm nhầm?
Giang Trầm ngồi ở bên giường, dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Minh Dữu, anh duỗi tay tới bả vai cô. Giây tiếp theo, Thẩm Minh Dữu liền cảm nhận được dây áo mỏng manh của áo ngủ trượt xuống cánh tay cô.
“...” Cuối cùng Thẩm Minh Dữu cũng không ngẩn người nữa, cô nhanh chóng che dây áo để áo ngủ trên người không bị tuột xuống, sau đó nhìn người trước mặt bằng cặp mắt kinh hãi, hỏi: "... Anh làm gì vậy?"
Giang Trầm lắc lư bộ quần áo trong tay, hết sức tự nhiên nói: "Anh giúp em thay quần áo."
Thẩm Minh Dữu: "...?"
Lần này cô rốt cuộc cũng xác định được hình như Giang Trầm thật sự không bình thường!
Quá bất thường rồi!
Ngày hôm qua, sau khi làm lễ xong và tiễn bạn bè thân thích tham gia đám cưới, buổi tối hai người đều có uống một chút rượu, vợ chồng mới cưới phát sinh quan hệ vào đêm tân hôn là chuyện hiển nhiên.
Tối qua trước khi đi ngủ, trong đầu Thẩm Minh Dữu còn đang suy nghĩ rằng cô sẽ đối mặt với Giang Trầm như thế nào sau khi tỉnh lại vào sáng hôm nay, Giang Trầm sẽ dùng thái độ gì khi đối mặt với cô, liệu những ngày này anh có lịch sự mà xa cách, khách sáo mà lạnh lùng hay không...
Mặc dù bọn họ đã trở thành vợ chồng, có quan hệ thân mật nhất, nhưng trên thực tế, trong lòng Thẩm Minh Dữu biết rất rõ cô và Giang Trầm đến với nhau là bởi vì liên hôn thương mại. Hai người kết hôn chớp nhoáng chỉ sau một lần gặp mặt, không có cái gọi là bồi dưỡng tình cảm, càng không có giao lưu thân tình gì, giống như là thực hiện nghĩa vụ, tổ chức hôn lễ một cách cứng nhắc và vội vàng.
Trong những ngày chuẩn bị hôn lễ, số lần cô và Giang Trầm gặp mặt rất ít ỏi, hai người đều không muốn bị những chuyện vặt vãnh của đám cưới làm phiền, tất cả công việc của đám cưới gần như giao hết cho đoàn đội chuyên nghiệp phụ trách, cuối cùng Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm chỉ cần gật đầu quyết định là được.
Vì vậy, từ khi quyết định kết hôn cho đến khi chính thức kết hôn vào ngày hôm qua, cô và Giang Trầm vẫn rất xa lạ.
Nhưng dù sao trong lòng Thẩm Minh Dữu vẫn có chút mong chờ.
Sau khi làm đám cưới và xảy ra quan hệ thân mật, trong lòng cô vừa thấp thỏm bất an vừa mong đợi, sự kỳ vọng với Giang Trầm, sự khao khát với cuộc sống hôn nhân... Nhưng đồng thời, những mong chờ tốt đẹp này lại khiến cô rất bất an.
Thẩm Minh Dữu mang theo tâm trạng bất an như vậy, trải qua đêm tân hôn đầu tiên của mình.
Mặc dù trong đầu đã tưởng tượng rất nhiều lần nhưng Thẩm Minh Dữu tuyệt đối không ngờ rằng người chồng mới cưới của cô không chỉ lén hôn cô khi anh thức dậy vào buổi sáng mà còn gọi tên mụ của cô với giọng điệu ngọt ngào và trìu mến như vậy. Giọng điệu tự nhiên ấy như thể anh đã gọi tên cô vô số lần, sau đó anh còn cười với cô, nụ cười ấy làm cho cô cảm thấy xa lạ nhưng ấm áp, dường như đã dần xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô...