Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 485: Pn39



Thẩm Minh Dữu: “...”

Giang Trầm không chỉ là một tên lưu manh, còn là một tên lưu manh rất có năng lực!

***

Vậy là kế hoạch tuần trăng mật cuối cùng cũng đã kết thúc, Thẩm Mĩnh Dữu và Giang Trầm cùng nhau bay về nước.

Là Triệu Diễm đến sân bay đón bọn họ.

Triệu Diễm biểu hiện rất nhiệt tình còn thái độ của Thẩm Minh Dữu với Triệu Diễm khá lãnh đạm. Nhưng cô cũng không phải hoàn toàn phớt lờ anh ấy.

Triệu Diễm thuận tay nhận lấy hành lý của Thẩm Minh Dữu, rồi nhìn mặt Dữu Dữu hồng hào, đoán chắc mấy ngày ở trên hòn đảo em gái mình rất vui vẻ. Sau đó, anh ấy mới nhìn đến người mới lên chức em rể của mình - Giang Trầm.

Mới nhìn thoáng qua, Triệu Diễm đã phát hiện ra điểm bất thường.

Vậy mà Dữu Dữu lại cầm tay Giang Trầm?

Giữa hai người có gì đó rất thân mật, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy đây chắc chắn là một đôi tình nhân ngọt ngào. Triệu Diễm thấy khó hiểu, rõ ràng ngày kết hôn Giang Trầm và Dữu Dữu đều rất bình tĩnh, giữa hai người không có sự hạnh phúc và vui vẻ như mấy cặp đôi kết hôn khác. Tuy Triệu Diễm đã đồng ý chuyện hôn sự giữa Dữu Dữu và Giang Trầm, nhưng anh ấy cũng lo lắng Dữu Dữu sau khi gả cho Giang Trầm sẽ hối hận hoặc không hạnh phúc nên mấy ngày nay anh ấy ở nhà ngủ không ngon giấc. Sau khi biết hai người hưởng tuần trăng mật trở về thì vội vàng chạy đến sân bay đón em gái, anh ấy muốn xem Dữu Dữu có bị Giang Trầm bắt nạt không.

Nhưng xem ra anh ấy lo lắng quá rồi, qua mấy ngày trăng mật, tình cảm hai người đã tăng lên không ít.

Giang Trầm thấy anh vợ Triệu Diễm cầm hết hành lý cũng không từ chối, anh lấy balo mà Thẩm Minh Dữu đang đeo rồi cầm tay cô đi về phía trước.

Còn Triệu Diễm theo sát phía sau bọn họ.

Đi tới cổng sân bay, Triệu Diễm theo bản năng mở cửa xe của mình, muốn em gái ngồi xe của mình về. Nhưng lúc này Giang Trầm đã dắt tay Dữu Dữu ngồi vào chiếc xe sang trọng khác. Sau đó, hành lý của Dữu Dữu mà anh ấy cầm và mấy cái khác do thủ hạ của anh ấy đẩy đều bị người của Giang Trầm cầm đi.

“Giang Trầm, cậu có ý gì?” Triệu Diễm nhướng mày nhìn em rể mới qua cửa xe. Thân là anh trai, chẳng lẽ anh ấy không thể đón em gái mình sao? Hành động vừa rồi của Giang Trầm khiến anh ấy có cảm giác em gái mình bị cướp đi.

Giang Trầm hạ cửa xe xuống, quay đầu nhìn Triệu Diễm tức giận ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Sau này,Dữu Dữu sẽ do tôi chăm sóc.”

Sau khi nói xong, anh ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Tài xế nhận chỉ thị, nhanh chóng lái xe đi, để lại Triệu Diễm đứng đó hít một ngụm khói xe.

Thấy xe đã xuất phát, Thẩm Minh Dữu không khỏi quay đầu nhìn Triệu Diễm đang ngơ ngác đứng đó.

Giang Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đưa lên môi hôn một cái: “Dữu Dữu, sau này em đã có một ngôi nhà của mình, anh ở đâu thì đó chính là nhà của em, nhà của chúng ta.”

Trong mắt Thẩm Minh Dữu hiện lên sự kinh ngạc, lúc này cô có cảm giác Giang Trầm như có thể nhìn thấu cô, biết cô nghĩ gì, cần gì.

Có vẻ như cô thật sự đã có một gia đình rồi...

Nơi trống rỗng trong lòng dường như được lấp đầy, Thẩm Minh Dữu thấy mắt mình nhòe đi, cô nhanh chóng quay đầu, không để Giang Trầm nhận ra sự khác thường của mình.

Giang Trầm thở dài, nghiêng người ôm cô vào lòng, ôn nhu vuốt tóc cô. Thẩm Minh Dữu dựa vào n.g.ự.c anh, nước mắt rơi không ngừng, thậm chí còn làm ướt áo anh.

Thẩm Minh Dữu rất ít khóc, nhất là sau khi cô trưởng thành, lúc trước mặt người khác, bất luận trải qua bao nhiêu khó khăn, hầu như từ trước đến nay cô cũng chưa từng khóc. Nhưng bây giờ cô một chút cũng không buồn, cô cảm thấy trước giờ chưa từng hạnh phúc như vậy, nhưng mà tại sao, ngược lại dường như cô lại rất muốn khóc.

Cô không phải là người dễ khóc như vậy.

Giang Trầm không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, giống như đang dỗ người bạn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô…

Xe đã đến nhà bọn họ, cảm xúc Thẩm Minh Dữu cũng đã ổn hơn, sau khi cô xuống xe thì phát hiện mình đã đến khu biệt thự Phong Lâm Loan mà trước khi kết hôn Giang Trầm có nhắc đến. Nhưng vì lúc kết hôn vội quá nên cô chưa đến chỗ này.

Phong cảnh trong khu biệt thự Phong Lâm Loan rất đẹp, nhà của bọn họ rất lớn, còn có cả vườn hoa, sân trước, sân sau nên rất rộng.

Thẩm Minh Dữu vừa xuống xe đã thích nơi này, nhìn sân rộng như vậy cô đột nhiên nhớ đến lúc trên đảo nhỏ Giang Trầm có nói với cô về vấn đề con cái, nên cô không nhịn được nghĩ, căn nhà này đúng là rất thích hợp với mấy bạn nhỏ.

Sân rất rộng nên đứa nhỏ có thể vui đùa thỏa thích.

Trước tiên, Giang Trầm lấy vân tay cho cô, khi có vân tay nơi này chính là nhà của cô, cô có thể tự do ra vào.

“Vào nhà thôi.” Giang Trầm nắm tay cô, mở cửa, hai người cùng nhau đi vào nhà mới.

Sau khi đi xem phòng khách và phòng bếp ở tầng một, hai người lên phòng ngủ chính ở tầng hai, những đồ Thẩm Minh Dữu thường dùng cũng đã được chuyển đến đây. Khi cô mở phòng thay đồ ra thì thấy rất nhiều đồ mới, chắc là Giang Trầm đã mua, cô cũng không biết anh đã chuẩn bị từ khi nào.

“Em có mệt không? Hay em nghỉ ngơi trước nhé?” Giang Trầm sợ cô đi máy bay mệt.

“Em không mệt.” Thẩm Minh Dữu không mệt chút nào mà còn rất có tinh thần. Cô xem xong phòng thay đồ siêu to của mình thì chạy ra sân thượng xem rồi đi xem hết những nơi khác trong nhà mình.

Giang Trầm cũng đi với cô, cùng cô đi xem các phòng, thỉnh thoảng giải thích một hai câu.

Một lúc sau, Thẩm Minh Dữu mở cửa một căn phòng cách phòng ngủ chính không xa, cô ngạc nhiên nhận ra đây là phòng cho trẻ em.

Căn phòng được sơn màu hồng, có giường nhỏ cho trẻ con, còn có rất nhiều đồ chơi khác nhau và những bộ quần áo màu hồng nhẹ nhàng, giống như căn phòng dành cho công chúa, rất xinh đẹp, rất ấm áp.

Thẩm Minh Dữu vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, Giang Trầm rất muốn có con sao, nhìn cách bài trí này thì hiển nhiên anh rất thích con gái.

Thẩm Minh Dữu hỏi: “Phòng này do anh thiết kế sao?”

Giang Trầm gật đầu: “Anh vẽ phác thảo rồi đưa cho quản gia chuẩn bị.”

Nói chung thì đây là căn phòng do chính tay Giang Trầm thiết kế, từ đó có thể suy ra anh gấp gáp muốn có con gái đến mức nào.

Thẩm Minh Dữu nhìn căn phòng hồng phấn, tuy trong lòng cũng rất thích, nhưng cô vẫn hơi nhức đầu: “Anh còn trẻ như vậy, đã nghĩ tới chuyện sinh con rồi sao?”

Người đàn ông giống Giang Trầm ở độ tuổi này, kết hôn đã coi như là sớm lắm rồi, chắc hẳn không có mấy người muốn làm ba sớm như vậy.

Thẩm Minh Dữu nghĩ rằng Giang Trầm ở khía cạnh này có lẽ hơi khác thường.

Giang Trầm liếc nhìn bụng Thẩm Minh Dữu, nếu lúc này không có chuyện gì xảy ra, hẳn là Niệm Niệm đã ở trong bụng của cô rồi.

Không, nhất định là ở trong bụng cô, Giang Trầm sẽ không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra dù là nhỏ nhất.

Con gái của anh và cô chắc chắn sẽ đến thế giới này đúng thời điểm.

Giang Trầm cẩn thận đỡ tay cô, hỏi cô: “Em không thích trẻ con sao?”

Thẩm Minh Dữu lắc đầu lại gật đầu, cô cũng không biết cô có thích trẻ con không, nhưng nếu là con của cô, hẳn là cô sẽ rất yêu nó.

Chỉ là, cô vẫn trẻ như vậy, sinh con thì hơi sớm.

Mong muốn có con của Giang Trầm chắc chắn sẽ tan vỡ trong thời gian ngắn.

Thẩm Minh Dữu đặt đôi giày em bé màu hồng nhạt vừa xinh xắn vừa đáng yêu trong tay xuống, cô thông cảm nhìn Giang Trầm, sau đó lại nhìn căn phòng công chúa màu hồng phấn, cuối cùng đóng cửa lại, vui vẻ đi tham quan nơi khác.

Mãi đến tối, sự phấn khích của Thẩm Minh Dữu mới giảm một chút.

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Minh Dữu đi tắm, tắm đến khi cả người đều thơm tho mới từ phòng tắm đi ra.

Giang Trầm tắm xong, đang ngồi đầu giường đọc tài liệu, Thẩm Minh Dữu cũng không làm phiền anh, hôm nay tâm trạng của cô đặc biệt tốt, vẫn luôn vui vẻ, thấy Giang Trầm bận rộn, cô chạy ra khỏi phòng, tính đi lấy gì đó.

Giang Trầm luôn im lặng đọc tài liệu, từ phía sau lên tiếng nhắc nhở: “Em đừng chạy, đi chậm thôi.”

Thẩm Minh Dữu ồ một tiếng, mặc dù cô cảm thấy Giang Trầm hơi cằn nhằn, nhưng rốt cuộc vẫn đi chậm lại, đi thẳng xuống tầng, một lúc sau lại bưng một cái khay về phòng trên tầng.

Giang Trầm vừa nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thì thấy cô bưng một chai rượu vang và hai ly rượu đi vào.

Thẩm Minh Dữu đặt khay xuống, rót chút rượu vào ly, có lẽ vì tâm trạng phấn khích nên tối nay cô đặc biệt muốn uống chút rượu.

Vừa rót xong ly rượu, lúc định hỏi Giang Trầm có muốn uống một chút không, Giang Trầm đã xuống giường đi tới bên cạnh cô, lên tiếng: “Muốn uống rượu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.