Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 504: Pn58



**

Sau khi đầy tháng, hình như cơ thể của Niệm Niệm được ăn no ngủ kỹ đã lớn nhanh như thổi.

Không những nặng hơn từng ngày mà còn từ từ học được cách giao tiếp đơn giản với ba mẹ, ngoại trừ ‘hưm hưm hư hư’ ra, cô bé còn học được ‘ê ê a a’, học được cách cười.

Lúc được năm tháng tuổi, Niệm Niệm bắt đầu học cách lật người.

Nhưng mà lúc Niệm Niệm học lật người, cô bé có hơi lười, thường hay làm qua loa cho xong chuyện khiến cho Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng thường xuyên hết cách với Niệm Niệm.

Thời gian năm tháng này, Thẩm Minh Dữu rất ít khi ra ngoài làm việc, mỗi ngày Giang Trầm cũng sẽ cố gắng hết sức để trở về nhà sớm. Lần nào có hoạt động xã giao ở ngoài, anh cũng sẽ lấy lý do về nhà chăm sóc con gái và tranh thủ cơ hội rời khỏi những buổi tiệc xã giao đó thật sớm. Vì vậy, trước khi sinh con, Giang Trầm không biết từ lúc nào đã mang tiếng sợ vợ ở bên ngoài. Ngoài việc sinh con, Giang Trầm còn bắt đầu mang thêm tiếng cuồng con gái, trừ phi là buổi tiệc xã giao thật sự rất cần thiết và không thể tránh khỏi ra thì muốn nhìn thấy anh trên bàn rượu không phải là một chuyện dễ dàng.

Hai vợ chồng cố gắng dành ra nhiều thời gian nhất có thể để đồng hành cùng Niệm Niệm đến khi cô bé khôn lớn, nhưng có đôi lúc vì lý do công việc nên bọn họ đành phải để Niệm Niệm ở nhà.

Lần này, Giang Trầm vì công việc mà phải ra nước ngoài công tác vài ngày, Thẩm Minh Dữu chỉ có thể ở nhà một mình chăm sóc Niệm Niệm.

Bình thường Giang Trầm rất hiếm khi đi công tác, nếu như đi công tác cũng sẽ sắp xếp công việc trong thời gian hai ba ngày rồi trở về, lần này anh đi công tác ở nước ngoài chính là khoảng thời gian xa nhau lâu nhất sau khi bọn họ kết hôn.

Hai ngày đầu còn bình thường, thời gian và sức lực của Thẩm Minh Dữu đều dùng để chăm sóc Niệm Niệm, rất ít khi nhớ Giang Trầm.

Nhưng đến ngày thứ ba, Thẩm Minh Dữu sẽ thường xuyên nhớ đến anh, đến cả Niệm Niệm chưa bao giờ rời xa ba hơn một ngày kể từ khi sinh ra cũng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của ba ở nhà.

Sau khi giúp Niệm Niệm tắm xong, Thẩm Minh Dữu cầm điện thoại lên xem giờ, đợi Giang Trầm gọi video về vào bảy giờ rưỡi.

Nếu như đến tám giờ thì Niệm Niệm phải đi ngủ rồi.

Vừa đến bảy giờ rưỡi, quả nhiên cuộc gọi của Giang Trầm đến rất đúng giờ.

Bình thường lúc không tiện thì anh sẽ gọi điện thoại, chỉ có lúc thuận tiện thì anh mới gọi video nói chuyện.

“Dữu Dữu.” Giọng nói quen thuộc của Giang Trầm truyền qua điện thoại, Thẩm Minh Dữu nhất thời không lên tiếng.

Mãi cho đến khi Niệm Niệm ‘ê a’ hai tiếng, muốn giật lấy điện thoại của mẹ, Thẩm Minh Dữu mới phản ứng lại rồi ‘ừm’ một tiếng vào điện thoại.

“Em với Niệm Niệm có khỏe không?”

Thẩm Minh Dữu trả lời: “Tụi em vẫn khỏe.”

Cô muốn hỏi Giang Trầm có khỏe không nhưng trong điện thoại lại truyền đến một số âm thanh ồn ào, cô hỏi: “Anh uống rượu à?”

“Có uống một chút.” Giang Trầm thành thật trả lời.

“Vậy anh về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.”

Lúc này, Niệm Niệm bám chặt vào tay mẹ, nằm trên chăn và kiễng đôi chân nhỏ, giơ tay ra muốn cầm lấy điện thoại của mẹ.

Thẩm Minh Dữu cười, đặt điện thoại ở bên tai của Niệm Niệm: “Niệm Niệm, là ba đấy.”

“A…” Niệm Niệm ‘a’ một tiếng vào điện thoại.

“Niệm Niệm?” Giang Trầm gọi Niệm Niệm: “Niệm Niệm, là ba đây, con có nhớ ba không?”

Tuy Niệm Niệm nghe không hiểu ba nói gì, nhưng cô bé biết đây là giọng nói mà cô bé thân thuộc nhất, Niệm Niệm ‘a a’ hai tiếng, thắc mắc tại sao không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.

Thẩm Minh Dữu lại chuyển điện thoại qua, Giang Trầm gần như lập tức cảm nhận được người ở bên kia đầu dây đã đổi thành cô, anh cười hỏi: “Niệm Niệm ở nhà có ngoan không?”

Thẩm Minh Dữu trả lời: “Niệm Niệm rất ngoan.”

Giang Trầm lại hỏi: “Vậy em có ngoan không?”

Thẩm Minh Dữu: “...”

Thẩm Minh Dữu nghĩ Giang Trầm chắc chắn đã uống say rồi, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.

“Anh đừng uống rượu nhiều quá, xong việc thì mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Giang Trầm miệng thì đáp được nhưng lại không có ý định cúp máy, anh lại hỏi: “Niệm Niệm vừa nói con bé nhớ anh, vậy em có nhớ anh không?”

Đến nói chuyện Niệm Niệm còn không biết, sao nói nhớ anh được.

Hai đầu điện thoại đều trở nên yên lặng, Thẩm Minh Dữu im lặng trong chốc lát, hơi mấp máy môi, cuối cùng lúc muốn lên tiếng nói rằng cô nhớ anh thì bên phía Giang Trầm lại truyền đến một số âm thanh ồn ào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn58.html.]

Giang Trầm cười nói: “Em và Niệm Niệm nghỉ ngơi sớm một chút, qua hai ngày nữa là anh về rồi.”

“Ừm, em biết rồi.” Thẩm Minh Dữu biết có người đang gọi anh nên đợi bên kia cúp máy trước.

Nhưng Giang Trầm lề mề không cúp máy, Thẩm Minh Dữu đành nói: “Vậy em cúp máy đây.”

Giang Trầm cười nhẹ: “Ừm, em cúp máy trước đi.”

Mỗi lần nói chuyện điện thoại, Giang Trầm vẫn như thế, đều sẽ chờ cô cúp máy trước.

Sau khi Thẩm Minh Dữu cúp điện thoại, cô cảm thấy tiếng cười khẽ của Giang Trầm vẫn còn vương vấn bên tai mình.

Cô vỗ vỗ mặt mình, nhìn thấy Niệm Niệm nằm trên đùi cô, đôi mắt mở to, tò mò nhìn hành động của cô.

“…” Sau đó Thẩm Minh Dữu lại nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm.

Niệm Niệm tưởng mẹ đang cùng mình chơi trò chơi nên cười khúc khích, sau đó cười đến mức chảy cả nước bọt.

Thẩm Minh Dữu đành phải mỉm cười giúp Niệm Niệm lau nước bọt.

Sau mấy ngày Giang Trầm đi công tác, anh về sớm hơn dự định để tạo bất ngờ cho Thẩm Minh Dữu. Anh trở về nhà sớm mà không nói trước với ai ở nhà.

Đi thẳng một mạch về đến nhà, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, vừa mở cửa đã thấy vợ đang dạy Niệm Niệm cách tự lật mình.

Nhưng Niệm Niệm hình như hơi lười biếng, không muốn cử động lắm.

Thẩm Minh Dữu đặt món đồ chơi âm thanh yêu thích của Niệm Niệm bên cạnh cô bé, hy vọng âm thanh trong đồ chơi sẽ thu hút sự chú ý của Niệm Niệm và khiến Niệm Niệm quay lại nhìn. Nhưng sau khi nghe xong hai lần, Niệm Niệm lại không mấy hứng thú.

Thẩm Minh Dữu vỗ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con là tiểu lười biếng hả, sao lại không muốn cử động thế?”

“A-” Niệm Niệm bi bô một tiếng, giống như nhận ra lời nói của mẹ, ám chỉ Niệm Niệm chỉ là một tiểu lười biếng đáng yêu mà thôi.

“Bảo bối, con không thể lười biếng như vậy được. Sau khi học cách lăn, Niệm Niệm có thể học bò, sau đó có thể học đi. Sau khi học đi, Niệm Niệm không cần mẹ và ba bế nữa, con có thể đi bất cứ đâu mà con muốn…”

“A...” Niệm Niệm nằm trên giường vẫy vẫy tay nhỏ.

“Vậy mẹ giúp Niệm Niệm lật người nhé. Niệm Niệm không được lười biếng nữa có được không hả?”

Lần này Niệm Niệm không đáp lại mẹ.

Thẩm Minh Dữu coi như Niệm Niệm đã đồng ý rồi, lúc cô đang định giúp Niệm Niệm thì trong phòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Niệm Niệm không muốn lật sao?”

Thẩm Minh Dữu kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Giang Trầm đã trở về.

“Sao anh về sớm thế?” Thẩm Minh Dữu còn chưa hỏi xong, lúc này Niệm Niệm cũng nghe thấy tiếng của ba đột nhiên “A”một tiếng. Sau đó thân hình nhỏ nhắn của cô bé lập tức lật lại nhìn về hướng ba đang mở cửa.

“A-” Người quen thuộc nhất với Niệm Niệm đã quay lại rồi!

Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm: “...”

Cho nên vừa rồi Niệm Niệm đã tự lật người đó!

“Niệm Niệm, con vừa mới tự lật người sao?” Thẩm Minh Dữu kinh ngạc nhìn Niệm Niệm, vỗ tay động viên: “Niệm Niệm nhà ta giỏi quá, có thể tự lật người rồi!”

Giang Trầm cũng kinh ngạc mà đi đến: “Niệm Niệm thật là giỏi, chúng ta làm lại lần nữa được không nào?”

Sau lần đầu tiên, lần thứ hai có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều. Khi Niệm Niệm lật lại lần nữa trước mặt ba mẹ, Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu hưng phấn đến mức đều vỗ tay, ôm lấy Niệm Niệm và hôn cô bé lần nữa.

Niệm Niệm bối rối mà “A” một tiếng, thì ra Niệm Niệm biết lật người lại là một chuyện tuyệt vời như vậy. Ba mẹ vẫn ôm Niệm Niệm hưng phấn mà xoay vòng vòng, cho nên sau này Niệm Niệm sẽ lật thêm vài lần nữa.

Giang Trầm vui vẻ nhìn Thẩm Minh Dữu nói: “Niệm Niệm chắc chắn rất nhớ ba, vừa nghe thấy giọng nói của ba thì đã lật người lại.”

Thẩm Minh Dữu nghĩ không chỉ có mình Niệm Niệm nhớ anh mà cô cũng có chút nhớ anh.

Giang Trầm ôm chặt Niệm Niệm, giống như nghe được suy nghĩ của Thẩm Minh Dữu, đột nhiên nói: “Dữu Dữu nhà ta chắc là cũng nhớ anh rồi.”

Giang Trầm cho rằng Thẩm Minh Dữu sẽ giống như trước đây, mỗi lần anh chọc cô đều sẽ đáp lại những câu như “Em không có”. Nhưng lần này, Thẩm Minh Dữu lại cố tình không làm theo như lần trước.

Thẩm Minh Dữu bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Trầm, cô tựa đầu vào n.g.ự.c anh thừa nhận: “Ừ, em nhớ anh lắm.”

Nhớ rất nhiều.

Trước đây, mỗi lần đều là Giang Trầm chủ động nói nhớ cô, thích cô, yêu cô, trước mặt cô luôn không chút do dự bày tỏ tình cảm. Anh tốt như thế, Thẩm Minh Dữu nghĩ cô cũng nên chủ động một chút, dũng cảm một chút, mạnh dạn bày tỏ tình cảm thật của mình với anh. Đồng thời cho anh biết rằng cô thực sự thích anh và cũng yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.