Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 517: Pn71



Khương Húc thấy ánh mắt của mọi người đều dồn về phía mình, cậu nhóc ưỡn n.g.ự.c nói: "Mẹ gọi ba là "Ông xã", mẹ An An cũng gọi ba An An là "Ông xã", con trả lời đúng không chú Giang?"

Giang Trầm cười nói: "Con trả lời đúng rồi.”

Khương Húc hửm một tiếng, cậu nhóc nghi hoặc hỏi: "Nguyện vọng của chú Giang là muốn làm ông xã sao?”

Giang Trầm mỉm cười nhìn Thẩm Minh Dữu, rồi lại nhìn Khương Húc đáp: "Chú đã là ông xã của dì Thẩm rồi, nhưng dì Thẩm không chịu gọi chú là ‘Ông xã’ cho nên chú Giang cảm thấy có hơi tủi thân.”

Thẩm Minh Dữu: "..." Không phải chỉ không gọi anh là ông xã thôi sao, có gì mà tủi thân chứ?

Nhưng mà cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hình như cô quả thật chưa từng gọi Giang Trầm là “Ông xã”, cô... cảm thấy rất buồn nôn, cô không gọi nổi! Kết hôn hai năm, cô chỉ gọi Giang Trầm bằng tên, ngược lại Giang Trầm thường gọi cô bằng nhiều cách khác nhau, nào là bà xã, Dữu Dữu, bà Giang, bảo bối các thứ,… Dù sao da mặt của anh dày, cái gì cũng có thể gọi được!

Thẩm Minh Dữu đỏ mặt, ai mà ngờ nguyện vọng Giang Trầm nói lại là cái này, còn không cẩn thận bị bạn nhỏ Khương Húc này nghe được, dẫn đến những người xung quanh đều biết nguyện vọng của anh.

Vợ của Từ Thành, Trần Nguyệt, có tính cách rất cởi mở, cô ấy cười nói: "Nếu đã như vậy, chi bằng Minh Dữu gọi một tiếng để thỏa mãn nguyện vọng này của tổng giám đốc Giang nhà cô đi?"

Phương Đường cũng mỉm cười, lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, Minh Dữu, nguyện vọng của tổng giám đốc Giang giản dị như vậy, hay là cô gọi một tiếng ông xã đi? Thật ra nha, lần đầu gọi sẽ có cảm giác hơi khó nói, cơ mà sau này gọi nhiều thì sẽ quen thôi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập ý cười, cũng giống như quần chúng ăn dưa trước màn hình, hớn hở nhìn bọn họ.

[Ha ha ha, tổng giám đốc Giang cũng thật đáng thương. Niệm Niệm cũng đã hơn một tuổi, không ngờ vợ vẫn gọi anh ấy bằng cả họ lẫn tên, khó trách anh ấy cảm thấy tủi thân!]

[Khó trách lúc các mẹ vừa vào cửa, tổng giám đốc Giang trông hơi lạ, hóa ra là để ý thấy các cô vợ khác đều gọi chồng là ông xã, nghe rất thân mật, chỉ có anh ấy bị chị Dữu gọi cả họ lẫn tên, ra là hâm mộ à, ha ha ha.]

[Thật ra ông xã và bà xã chỉ là một cách gọi, gọi tên không phải cũng khá tốt sao? Điều này cũng có nghĩa là họ kết hôn chưa được bao lâu, giữa vợ chồng vẫn còn cảm giác mới mẻ và nhiệt tình, sau này á, đừng nói là ông xã, đoán chừng dần dần sẽ trực tiếp gọi là ba nó, đó chính là sống qua ngày đấy.]

[Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, dù sao nghĩ đến việc chị Dữu gọi tổng giám đốc Giang là ông xã đã cảm thấy rất ngọt rồi, chị Dữu nhanh gọi đi, chúng tôi cũng muốn nghe!]



Thẩm Minh Dữu thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, cô liếc nhìn Giang Trầm, khóe môi giần giật, thật ra trong lòng cũng muốn gọi nhưng đến đầu môi vẫn thấy khó nói thành lời.

Cũng may là lúc này, Niệm Niệm ngồi trong lòng nhanh trí giúp mẹ giải vây.

Niệm Niệm rầm rì hai tiếng, vỗ vào cánh tay mẹ và gọi: "Me me…”

Thẩm Minh Dữu vội vàng hỏi: "Niệm Niệm, sao vậy con?”

Khuôn mặt Niệm Niệm nhăn nhó, tiếp tục rầm rì hai tiếng, Thẩm Minh Dữu liền hiểu ra Niệm Niệm muốn đi nặng rồi.

Cô nhanh chóng chào mọi người xung quanh, bế Niệm Niệm lên phòng của bọn họ ở trên lầu, vội vã thoát khỏi ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt của Giang Trầm.

[Ha ha ha, chị Dữu đang chạy trốn à?]

[Xem ra một tiếng "Ông xã" này với chị Dữu mà nói thì thật sự rất khó nói thành lời, không biết trước khi chương trình kết thúc, tổng giám đốc Giang có được nghe chị Dữu gọi anh một tiếng "Ông xã" không nhỉ, ha ha ha!]

[Ha ha ha, bảo bối Niệm Niệm thật sự quá là tri kỷ, ngay lúc mấu chốt liền đi nặng, tìm cho mẹ một cái cớ tốt nhất, để mẹ có thể thoát khỏi ánh mắt vô cùng mong đợi của ba!]

**

Hôm nay, ba mẹ và các bé sẽ đến địa điểm cắm trại để cắm trại. Trước đó, để tạo tính thú vị cho chương trình, tổ đạo diễn đã đặc biệt chuẩn bị một trò chơi nho nhỏ cho các khách mời.

Đạo diễn đứng ra nói: "Tiếp theo, các ba sẽ chia làm một nhóm, các mẹ chia làm một nhóm để thi với nhau, đội chiến thắng cuối cùng không cần làm gì trong hoạt động cắm trại buổi chiều, hoàn toàn tận hưởng sự phục vụ của nhóm còn lại. Nói cách khác, dù là dựng lều trại hay là chăm con nấu cơm thì đều sẽ do bên thua làm, còn bên thắng chỉ cần hưởng thụ thôi.”

Nghe xong quy tắc, Phương Đường lập tức nói: "Vậy nhóm mẹ của chúng ta nhất định phải thắng, chúng ta tới đây là để nghỉ dưỡng chứ không phải để đi làm, công việc chân tay như dựng lều trại này cứ để cho chồng tôi làm đi.”

Trần Nguyệt cũng nói: "Phương Đường nói đúng, lúc tổ chương trình mời chúng ta tới đã nói rồi, các mẹ tới đây là để dắt con đi nghỉ dưỡng, chuyện nấu cơm cứ để cho chồng tôi làm đi.”

Từ Thành không biết nấu cơm liếc mắt nhìn bà xã nhà mình.

Trần Nguyệt cười nói: "Khó khăn lắm mới có thể thấy Từ Thành nhà tôi đích thân xuống bếp trong chương trình, cứ để anh ấy làm nhiều lần cho thành thạo đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn71.html.]

Từ Thành: "...”

Ngược lại, Thẩm Minh Dữu không quan tâm lắm tới chuyện thắng thua, nhưng mà hiện tại cô cùng một đội với các mẹ, nếu các mẹ còn lại đã muốn thắng như thế, vậy thì hiển nhiên cô phải giúp đỡ các cô, cùng nhau chiến thắng rồi.

Trên thực tế, trận đấu này là cuộc thi tranh giành tình cảm của ba mẹ, xem ai có thể chiếm trọn trái tim của bảo bối.

Khi thi, bố mẹ đứng ở một bên, các bé đứng ở bên kia và chạy về phía ba mẹ để xem cuối cùng bé sẽ chạy vào lòng ai.

Trước khi trận đấu này bắt đầu, ba mẹ sẽ có tiết mục lôi kéo. Trong quá trình lôi kéo, ba mẹ có một phút giao lưu thân thiện với bảo bối nhà mình, để sau cùng bảo bối có thể lựa chọn vòng tay của mình.

[Sao tổ đạo diễn lại chuẩn bị trò chơi ấu trĩ vậy, giống như hỏi bảo bối thích ba hay thích mẹ nhất, chọn bên nào thì bên còn lại cũng sẽ đau lòng, quá là ấu trĩ mà.]

[Mặc dù có hơi ấu trĩ nhưng tôi đoán các ba mẹ hẳn sẽ rất muốn chơi, đối với việc thăm dò rốt cuộc bảo bối thích ba hay mẹ nhiều hơn, thật ra làm cha mẹ đều sẽ để ý ở trong lòng.]

Có lẽ các khán giả đã đoán đúng, sau khi tiết mục lôi kéo phiếu bắt đầu, các ba mẹ liền sử dụng hết tất cả vốn liếng của bản thân, lôi kéo bảo bối nhà mình bằng đủ loại "Lừa gạt và dụ dỗ".

Từ Thành nhìn xem con trai Từ Tư An của mình, nói: "An An, nếu lát nữa con chạy vào lòng ba thì ba sẽ mua cho con người máy mà con thích nhất, được không?"

Mắt Từ Tư An sáng lên: "Thật không ạ?”

Trần Nguyệt thấy con trai nhanh như vậy đã bị ba mua chuộc, cô ấy trừng mắt nhìn Từ Thành rồi nói: "Dụ dỗ con trai bằng cách mua đồ chơi thì có bản lĩnh gì chứ?”

“An An, lát nữa con phải chạy vào lòng mẹ, trở về mẹ sẽ nấu cho con món con thích ăn nhất.”

Mắt của Từ Tư An thích ăn món mẹ nấu nhất càng sáng hơn: "Mẹ, vậy con muốn ăn chân giò kho tương." Hai hôm nay, cậu ăn cơm ba nấu đến mức sắp gầy tong teo vì đói rồi.

Từ Thành thấy con trai có vẻ như lập tức đổi phe, anh ta buồn cười hỏi: "Cơm ba nấu thật sự khó ăn đến vậy sao?”

Từ Tư An ném cho ba một ánh mắt tự mình hiểu đi.

Khương Húc ở bên kia cũng đang bị ba mẹ dụ dỗ.

Khương Nguyên nhìn Khương Húc, hỏi: "Khương Tiểu Húc, đợi chút nữa, con sẽ ôm ba hay ôm mẹ?”

Phương Đường cũng hỏi: "Đúng vậy, tí nữa Húc Húc sẽ ôm ai?”

Khương Tiểu Húc tinh ranh nhìn ba: "Đồ chơi mà Húc Húc thích, ba mua hết cho Húc Húc nhé?"

Khương Nguyên: "...”

Khương Tiểu Húc chớp mắt mấy cái rồi tiếp tục nhìn mẹ: "Sau này Húc Húc nghịch ngợm, mẹ có đánh m.ô.n.g Húc Húc nữa không?”

Phương Đường: "...”

Khương Tiểu Húc nhàn nhã ngồi trên sô pha, chân này còn gác lên chân kia, ngửa mặt chờ ba mẹ đồng ý toàn bộ yêu cầu của Húc Húc.

Khương Nguyên và Phương Đường nhìn nhau vô cùng ăn ý.

Khương Nguyên nhìn thằng con trai ngồi như ông cụ non: "Đồ chơi mà Húc Húc thích, ba sẽ không mua chúng cho Húc Húc.”

Khương Tiểu Húc: "...?”

Phương Đường cũng nhìn con trai: "Nếu như Húc Húc nghịch ngợm phá phách thì mẹ vẫn sẽ đánh m.ô.n.g Húc Húc.”

Khương Tiểu Húc: "...!”

Không phải ba mẹ nên tới dỗ dành Húc Húc và đồng ý tất cả yêu cầu của Húc Húc sao? Tại sao kết quả lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cậu nhóc vậy?

[Ha ha ha, Khương Tiểu Húc hơn hai tuổi đã sắp thành tinh rồi, còn biết tận dụng thời cơ để bắt thóp ba me cơ đấy.]

[Bạn nhỏ Khương Húc thật sự xảo quyệt mà, đây là nhân cơ hội để đưa ra yêu cầu với ba mẹ, cơ mà kết quả không giống như bảo bối nhỏ Húc Húc nghĩ, ba mẹ không ai đồng ý với cậu nhóc cả, ha ha ha, chỉ nhận được thế giới bị tổn thương của Húc Húc thôi.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.