Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 95



Dưới sự cổ vũ của ba và mẹ, Niệm Niệm rốt cuộc vươn một đầu ngón tay út ra chạm vào cún con một cái, sau đó lại rụt nhanh ngón tay nhỏ về. Thấy cún con không có phản ứng gì, cô bé mới lại duỗi tay ra, vuốt ve cái đầu nhỏ xù lông của cún con.

Mềm mại, rất thoải mái, cực kỳ êm.

Niệm Niệm không nhịn được mà lại vuốt ve thêm mấy cái nữa.

Chú cún con kia rất có linh tính mà thò đầu lại gần ngửi ngón tay nhỏ của Niệm Niệm, ngay khi Niệm Niệm cho rằng nó sẽ cắn mình, cún con lại chỉ l.i.ế.m liếm lòng bàn tay cô bé, không chỉ không cắn mà còn thân mật cọ đầu vào bàn tay nhỏ của cô bé, trông giống như muốn chơi với cô.

Niệm Niệm ngạc nhiên hỏi: “Sao nó không cắn thế ạ?”

Niệm Niệm cho rằng tất cả chó trên thế giới này đều cắn người.

“Chó là người bạn thân của loài người, bình thường chúng nó không cắn, chỉ khi nào bị chọc giận mới cắn thôi. Niệm Niệm không cần lần nào thấy chó cũng sợ hãi xoay người bỏ chạy nhé.”

Niệm Niệm ngây thơ gật đầu rồi lại lắc đầu.

Dù rằng ba nói như thế nhưng lần sau khi Niệm Niệm thấy chó vẫn sẽ trốn đi.

Giang Trầm biết chuyện sợ chó này không thể nào đột nhiên không còn sợ nữa. Niệm Niệm còn nhỏ, sau này có thể từ từ thay đổi.

Xem cún con xong, khi Thẩm Minh Dữu cho rằng các cô có thể về rồi, cô phát hiện Giang Trầm lại đưa các cô đến một nơi khác, đó là nơi mà nhóm Niệm Niệm đi tìm kho báu lúc chiều.

Giang Trầm nói: “Niệm Niệm chơi một trò chơi với ba nào. Ba đã nhờ người giấu rất nhiều kho báu ở đây, chúng ta cùng thi nào, xem thử ai tìm được nhiều kho báu nhất, được không?”

Niệm Niệm vừa nghe đến tìm kho báu là lập tức không vui cho lắm.

Cô bé không biết tìm kho báu, chắc chắn sẽ thua ba cho xem.

“Không sao, nếu như con không tìm được, con có thể nhờ mẹ giúp con.”

Niệm Niệm gật đầu, gắng gượng đồng ý. Đối với cô bé mà nói chuyện chơi trò chơi với ba này rất mới lạ. Niệm Niệm và người ba này thực ra cũng không quen thuộc cho lắm. Ba luôn luôn rất bận rộn, thời gian gặp mặt thực sự giữa hai cha con rất ít. Khi cô bé còn nhỏ, lúc được gặp ba, cô bé phải vất vả lắm mới nhớ được ba trông như thế nào, nhưng chờ đến lần gặp mặt kế tiếp, ba trong mắt cô bé chỉ còn là một sự ấn tượng mơ hồ thôi.

Nhưng giờ cô bé đã trưởng thành rồi, còn có thể thường xuyên nhìn thấy ba qua video, vậy nên mới không quên mất ba.

Ngoại trừ những lúc ba có ở nhà, buổi sáng ba chắc chắn sẽ mang cô bé đi tập thể dục, thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi ở bên cạnh cô bé, nhìn cô bé khui giấy gói quà. Trong ấn tượng của bé con, cô bé chưa từng chơi trò chơi cùng với ba lần nào cả.

Thẩm Minh Dứu là trọng tài, cô ngồi trên ghế, nhìn hai cha con Giang Trầm và Niệm Niệm, khi thì quỳ rạp dưới đất, lúc thì không ngừng gõ gõ vách tường, hai người chơi cực kỳ vui vẻ.

Niệm Niệm phát hiện trò chơi tìm kho báu của tối nay vui hơn nhiều so với lúc chiều, bởi vì lúc cô bé gõ vách tường, ấy thế mà thật sự gõ được đến một vách tường trống rỗng, sau khi mở ra, phát hiện bên trong ẩn chứa một rương kho báu sáng long lanh.

“Con tìm thấy rồi!” Niệm Niệm vui vẻ đưa rương kho báu đến chỗ mẹ, chưa đợi mẹ kịp khen ngợi, cô bé đã lại vội vã không chờ kịp mà chạy đi, tiếp tục con đường đi tìm kho báu của mình.

Rất nhanh sau đó, Niệm Niệm lại phát hiện một dãy mật mã số trên băng ghế dài, thông qua giải mã, cô bé lại tìm được một cái rương nữa.

Kế tiếp là cái thứ ba, cái thứ tư.

Cuối cùng Niệm Niệm tìm được tám rương kho báu, còn nhiều hơn hẳn một cái so với bảy rương kho báu của ba cơ đấy.

“Con thắng rồi!” Trên mặt Niệm Niệm toàn là mồ hôi nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Cô bé ngồi dưới đất, nhìn ba, nói: “Ba thua rồi.”

Giang Trầm đầu đầy mồ hôi cũng ngồi dưới đất sau khi nghe thấy con gái gọi mình là ba, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Gọi ba là tốt rồi, gọi ba có nghĩa là con gái không giận anh nữa.

Xem ra con gái vẫn rất là dễ dỗ dành.

Thẩm Minh Dứu lấy khăn tay nhỏ ra, khom lưng lau mồ hôi cho con gái. Lúc lau xong và chuẩn bị đứng dậy, cô thấy Giang Trầm thò đầu lại gần với dáng vẻ ngoan ngoãn xếp hàng ngồi chờ cô lau mồ hôi giúp mình.

Thẩm Minh Dứu: “…”

“Bộp” một tiếng, một chiếc khăn tay nhỏ hơi lạnh nặng nề quăng vào mặt Giang Trầm, che kín mặt kín cổ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.