Năm đó trước khi Thẩm Minh Dữu giải nghệ, đã bị các phóng viên lá cải khui bày chuyện cô bị mắc bệnh ngôi sao, lúc ấy đối tượng bị Thẩm Minh Dữu lên mặt, lại là nam chính bộ phim đang quay Đường Khiêm.
Thẩm Minh Dữu lúc đó nổi tiếng hơn Đường Khiêm, có lẽ Đường Khiêm muốn nịnh bợ Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu là người kiêu ngạo, quay phim ở phim trường luôn hờ hững với mọi người, đối với nam chính Đường Khiêm còn cảm thấy chướng mắt.
Sau này Thẩm Minh Dữu bị paparazzi chụp được cảnh sắc mặt không tốt với Đường Khiêm, chuyện Thẩm Minh Dữu mắc bệnh ngôi sao vì vì bị truyền ra ngoài.
Sau đó doanh thu phòng vé phim Thẩm Minh Dữu đóng chính vào thời điểm đó bị ngã ngựa, không qua mấy ngày, Thẩm Minh Dữu chủ động bỏ vai, Cố Ngải Phỉ lúc ấy là thế thân của Thẩm Minh Dữu, cô ta nắm lấy cơ hội, tự đề cử bản thân với đạo diễn, cuối cùng trở thành nữ chính bộ phim đó.
Mấy năm qua đi, ở giới giải trí không còn ai nhớ đến Thẩm Minh Dữu, Cố Ngải Phỉ trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng, còn Đường Khiêm mặc dù kỹ thuật diễn xuất không đáng nói tới nhưng dựa vào gương mặt cũng tạo ra một số tiếng vang.
Hiện giờ Thẩm Minh Dữu một lần nữa tái xuất, không biết Đường Khiêm người năm đó bị Thẩm Minh Dữu không cho sắc mặt tốt cảm thấy thế nào.
“Cô đột nhiên nhắc đến cô ta làm gì?” Đường Khiêm cất cái gương đi, nghe Cố Ngải Phỉ nhắc đến cái tên Thẩm Minh Dữu, anh ta có chút không vui.
“Cũng không có gì.” Cố Ngải Phỉ cười nói, “Chúng ta đều là bạn cũ, có cơ hội cùng hẹn nhau gặp mặt.”
“Hừ, tôi cùng cô ta có gì để nói.” Đường Khiêm hừ lạnh một tiếng, anh ta là một người thù dai, năm đó chuyện bị Thẩm Minh Dữu mắng, anh ta vẫn nhớ rõ.
“Chuyện trước kia đã qua lâu như vậy, hiện tại đều là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu cứ như vậy đến khi gặp lại Thẩm Minh Dữu, sẽ rất xấu hổ đó nha.”
“Không có gì xấu hổ cả.” Lúc Đường Khiêm nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm trợ lý đang giúp anh ta rót trà sữa vào một cái ly khác đẹp hơn, thấy tay trợ lý run run suýt làm đổ trà sữa ra ngoài, anh ta quát lớn: “Cẩn thận một chút, làm đổ anh có đền tiền cho tôi không.”
Cố Ngải Phỉ cười cười, đã làm việc chung vài lần, cô ta khá hiểu con người của Đường Khiêm.
Đường Khiêm là một người thù dai, còn rất keo kiệt, cả đoàn phim nhiều người như vậy nhưng mỗi lần anh ta mua đồ ăn hay nước đều chỉ mua đúng một phần cho bản thân, đối với trợ lý cũng thường xuyên la mắng.
Không chỉ có như vậy, người này còn không có đầu óc.
Ưu điểm duy nhất của anh ta chính là gương mặt, đặt biệt giống tiểu bạch kiểm được miêu tả trong các bộ phim truyền hình, có lẽ anh ta cũng hiểu, không thể dựa vào bản thân để làm nên chuyện, cho nên anh ta thức thời, hạ xuống dáng vẻ cao ngạo, mấy năm này dựa vào cái miệng lưỡi trơn tru cùng với gương mặt thành công leo lên một vị phú bà nhiều tiền.
Phú bà này cũng rất hào phóng, vì Đường Khiêm lấy về nhiều tài nguyên tốt cho anh ta, tuy rằng kỹ thuật diễn của Đường Khiêm chẳng ra gì, nhưng có tư bản đằng sau, phim thì hết bộ này đến bộ khác tới tay. Cứ như vậy, Đường Khiêm càng ngày càng hồng, độ nổi tiếng của anh ta càng lớn hơn, tỷ lệ thuận với độ nổi tiếng chính là tính khí của anh ta, trước mặt phú bà thì ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, nhưng khi anh ta không thích ai, anh ta sẽ ái cáo mượn oai hùm, tỏ vẻ người ở trên cao nhìn xuống.
Cố Ngải Phỉ nghĩ thầm, không biết thế lực người đứng sau Đường Khiêm lớn hơn, hay địa vị của chồng Thẩm Minh Dữu lớn hơn.
Cô ta cười nói: “Cũng không có gì xấu hổ đâu, tôi chỉ sợ lúc hai người gặp nhau lại có cãi vã, lúc đó tôi sợ người bị thiệt là cậu.”
“Tôi bị thiệt?” Đường Khiêm giống như nghe được chuyện cười, anh ta cười nhạo một tiếng: “Tôi cái gì cũng ăn, nhưng không chịu thiệt.”
“Lần sau nếu nhìn thấy Thẩm Minh Dữu, nhất định tôi sẽ làm cô ta phải cúi đầu xin lỗi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”