Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Ex Là Ảnh Đế

Chương 7



Tôi trầm mặc trong giây lát, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh không cần phải vì tôi làm bất cứ cái gì cả, dù sao chúng ta cũng đã chia tay rồi.”

Hai mắt anh tối sầm, trầm giọng nói: “Vu Vu, từ trước đến nay anh chưa hề đồng ý chia tay.”

21.

Độ thảo luận càng ngày càng tăng cao.

Fan hâm mộ của Tô Băng Hạ không ngừng réo tên tôi trên mạng.

[Lâm Vu có giỏi thì ra mặt giải thích đi??]

[Đánh người rồi im lặng cho xong chuyện à??]

[Lâm Vu chưa bị đưa lên đồn thì chuyện này chưa xong đâu!]

Tô Băng Hạ cũng ra mặt khuyên fan của mình, đăng một bài khuyên nhủ trên Weibo: [Hi vọng các bạn fan của tôi có thể hành xử lý trí, đừng buông những lời cay đắng. Tôi tin rằng công lí sẽ không đến muộn đâu.]

Nói như kiểu tôi sắp bị bế lên đồn vậy.

Kỳ Hàn trực tiếp gửi tin nhắn cho tôi: [Vu Vu, anh tìm ra nguyên nhân máy quay trong phòng của em bị tắt rồi.]

[Tô Băng Hạ đã mua chuộc nhân viên chương trình.]

[Anh sẽ không để em vô duyên vô cớ chịu tội như vậy đâu.]

Tôi biết rõ, Kỳ Hàn từ xưa đến giờ luôn là kiểu người nói được làm được.

Cho dù trong lòng tôi vẫn còn khá giận anh, nhưng cũng không thể phủ nhận điều này.

Vào ngày tôi lên mạng livestream, Kỳ Hàn cũng ở trên Weibo của anh đăng chứng cứ.

#Tô Băng Hạ khiến Lâm Vu chịu oan

#Tô Băng Hạ mua chuộc nhân viên chương trình

#Tô Băng hạ nghi ngờ hối lộ phạm pháp

#Lâm Vu vô tội

#Lâm Vu mở livestream phân rõ thật giả

Một loạt các hotsearch được đẩy lên, náo loạn cõi mạng.

Phòng livestream của tôi chỉ một lúc đã có hơn trăm vạn lượt xem.

Tôi lấy điện thoại ra, nhấp vào album ảnh, mở ra đoạn video được quay vào ngày hôm đó.

Trong video, Tô Băng Hạ tự mình đập mặt vào góc bàn, hét lên: [Lâm Vu, cô thật độc ác!]

Khu vực bình luận ở phòng livestream lập tức bùng nổ——

[Đáng sợ quá đi, Tô Băng Hạ vậy mà lại là kiểu người như vậy.]

[Tôi hâm mộ cô ta 3 năm, người tôi hâm mộ rốt cuộc là người hay quỷ vậy chứ?]

[Tôi là fan của Hàn Băng CP, bây giờ thấy thật buồn nôn! May mà anh Hàn của tôi sáng mắt, không bị Tô Băng Hạ mê hoặc!]

Tuy nhiên vẫn còn một số bình luận nghi ngờ——

[Video có phải là thật không? Có phải bị cắt ghép không?]

[Lâm Vu cũng đâu phải kiểu người tốt đẹp gì.]

[Lầu trên ơi, lên Weibo mà xem đi, Hạ bảo bối của mấy người mua chuộc nhân viên chương trình, giẫm đạp lên Lâm Vu đó]

22.

Tô Băng Hạ bị mời lên đồn uống trà rồi, bị thẩm vấn hơn một tiếng rưỡi vẫn chưa được thả ra.

Kể cả có được thả ra, thì danh tiếng của cô ta trong giới giải trí cũng chẳng còn.

Chương trình ‘Tín hiệu tình yêu’ cũng dựa vào đợt sóng dư luận này kéo thêm được nhiệt lượng.

Không có Tô Băng Hạ, vẫn phải tiếp tục quay nốt.

Chương trình cũng gần kết thúc rồi, đến phần chọn đói tượng rung động.

Tôi nghĩ kỳ rồi, tôi sẽ không chọn ai cả, nhưng độc thân thì cũng tiếc lắm.

Nhưng không ngờ lại có tận hai nam khách mời chọn tôi, một trong số đó là Cố Tinh Châu.

Người còn lại là Kỳ Hàn.

Tôi đứng dưới ánh đèn, nhìn hai người họ cầm hoa bước về phía tôi.

Cùng là kiểu dáng cao chân dài, tướng mạo xuất chúng.

Điều duy nhất không giống nhau là trên người Kỳ Hàn đem lại cảm giác thuần thục, trưởng thành hơn.

“Vu Vu.”

Anh gọi tên tôi.

Anh đột nhiên chạy thật nhanh về phía tôi.

Anh chạy rất nhanh, gió thổi bay tóc anh, tôi ngẩn người, phảng phất như nhìn thấy dáng vẻ niên thiếu lần đầu gặp gỡ.

Đó là một ngày của 7 năm trước.

Người thiếu niên ấy ở trong ngõ hẻm, đưa tay về phía tôi.

Chúng tôi chạy trong màn đêm, những kẻ bắt nạt tôi bị bỏ lại phía sau.

Nhịp tim của tôi khi ấy đập rất nhanh, không rõ là do sợ hãi hay rung động.

Kỳ...Em thích tận anh 7 năm.

Nhưng lại chỉ ở bên anh vỏn vẹn 1 năm.

Đáy mắt tôi hơi rưng rưng, có lẽ chỉ là do ánh đèn chiếu vào thôi.

“Vu Vu.”

Anh đứng trước mặt tôi, không màng tất cả, ôm chặt tôi vào lòng.

Anh ôm tôi chặt đến mức tôi có hơi khó thở.

Cố Tinh Châu cũng chạy lại, buồn bã nói: “Anh Hàn, đã nói là cạnh tranh công bằng, sao anh lại dám chạy lên trước.”

Kỳ Hàn chầm chậm buông tôi ra, anh nhìn tôi chằm chằm: “Vu Vu, anh không đồng ý chia tay.”

Lời này hồi trước anh từng đứng trước cửa nhà tôi nói qua một lần.

Nhưng hiện tại là đang livestream đó!

Khu vực bình luận điên luôn rồi———

[Aaaaaa tôi nghe được cái gì vậy trờiiiii???]

[Chia tay gì cơ? Tôi bỏ lỡ phần đặc sắc nào rồi??]

[Là bạn gái cũ đó! Bạn gái cũ của anh Hàn chính là Lâm Vu rồi!]

[Không phải tôi nói vuốt đuôi* đâu, mọi người đi xem kỹ chương trình là biết, ánh mắt của anh Hàn toàn bộ đều dán chặt trên người Vu Vu của ảnh đó, không một lần rời mắt nha!]

*"nói vuốt đuôi": ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

[Còn gọi Lâm Vu cái gì, như này rồi thì phải gọi chị dâu!]

Cố Tinh Châu cũng đơ luôn: “Tình huống gì đây?”

Kỳ Hàn không quan tâm tới cậu ấy, từ trong bó hoa lấy ra một bức thư, đưa cho tôi: “Vu Vu, những lời anh muốn nói với em, anh đều đem viết trong bức thư này.”

“Nếu em đọc hết rồi vẫn không thể tha thứ cho anh, vậy anh sẽ tiếp tục theo đuổi em một lần nữa.”

“Theo đuổi em tới ngày mà anh không thể theo nổi nữa.”

23.

Dưới ánh đèn, tôi mở lá thư ra.

Tôi tránh máy quay, đọc hết lá thư mà anh viết.

[Vu Vu, anh xin lỗi.]

[Anh đã nghĩ rằng làm như vậy có thể bảo vệ em, lại không ngờ rằng lại vì thế mà làm tổn thương em.]

[Anh sợ khi công khai rồi em sẽ bị fan của anh mắng. Bản thân anh bị mắng như nào cũng được, nhưng anh không thể để em bị mắng chửi.]

[Lần đó ra nước ngoài, anh gặp tai nạn, não bị chấn động và phải nhập viện một thời gian.]

[Sau khi về, anh cứ nghĩ mãi, phải làm gì để đem em trở lại.]

[Anh phải làm cách nào để có thể nói rằng, anh đã yêu thầm cô gái cùng anh chạy trốn vào một tối của bảy năm trước.]

[Nói rằng anh muốn bảo vệ cô ấy.]

[Bảo vệ cô ấy cả một đời dài.]

Có lẽ là do ánh đèn quá chói mắt, hai mắt tôi ửng đỏ, lệ rơi đầy mặt.

Anh lẳng lặng đứng trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Vu Vu, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Cố Tinh Châu đã hét lên: “Lâm Vu! Tôi cũng thích chị! Có thể cho tôi một cơ hội không?”

Khán giả cười muốn điên luôn——

[Hahahaha cảnh tượng cảm động đến vậy, thế mà Cố Tinh Châu vẫn còn dám tỏ tình!]

[Anh Cố, bái phục dũng khí của anh!]

Kỳ Hàn không nói thêm gì, nhưng tôi thấy tay cầm hoa của anh nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.

Anh rất ít khi căng thẳng đến vậy.

Tôi nhìn anh, gật đầu: “Được.”

Anh nhìn tôi, sửng sốt.

Cố Tinh Châu hỏi: “Là trả lời em sao?”

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hàn.

Đáy mắt anh dường như lấy lại được ánh sáng, giống như từng đốm lửa nhỏ.

“Vu Vu”

Anh vứt bó hoa đi, dùng một tay kéo eo tôi lại, ôm thật chặt thật chặt.

Anh cuối cùng cũng cười lên: “Em cố ý dọa anh đúng không? Cũng không sao cả, sau này mỗi ngày đều cho em bắt nạt anh.”

Tôi bị anh bế lên xoay vòng vòng, trông vừa kì cục vừa buồn cười: “Anh mau bỏ em xuống, vẫn còn đang quay đó!”

Nhưng có vẻ người hâm mộ rất thích xem cảnh này——

[Hai người tiếp tục đi, tôi là chóa tôi thích xem!]

[Chân ái đúng là không thể giấu được, tôi ngưỡng mộ họ quá điii!]

[Thì ra anh Hàn yêu một người sẽ là dáng vẻ này, đáng yêu quá, anh và chị dâu nhất định phải bên nhau tới đầu bạc răng long nhé!]

[Chỉ có anh Cố cô đơn chịu đừng sự tổn thương này thôi, hahahahaha.]

24.

Quay xong ‘Tín hiệu tình yêu’, tôi với Kỳ Hàn quay về cuộc sống bình thường.

Tôi cũng vừa mới nhận một bộ điện ảnh, diễn vai nữ phụ phản diện.

Còn anh bình thường cũng rất ít nhận show truyền hình, hầu hết thời gian đều dành cho quay phim.

Vào lúc weibo chính thức của bộ phim đăng ảnh tạo hình nhân vật nữ phụ của tôi, tôi còn nghĩ rằng khán giả sẽ chê tạo hình, nhưng lại không ngờ rằng họ tỏ ra rất thích thú với hình tượng mới mẻ này——

[Tạo hình nữ sát thủ này đúng đỉnh luônnn!!]

[Tỷ tỷ dũng cảm tiến lên, em là fan sự nghiệp của chịi!]

[Tôi là fan vợ chồng họ haha, gặp trúng fan sự nghiệp! Chị dâu cố lên, em sẽ qua mấy vai diễn ngày trước của chị rồi, thiên phú cực cao đó.]

Kỳ Hàn cũng share weibo: [Nữ sát thủ, giết anh đi.]

Vào lúc anh share bài, tôi còn đang bận làm mỳ Phiến Nhi Xuyên cho anh——

“Cái gì mà ‘Nữ sát thủ, giết anh đi’ cơ chứ?”. Tôi đeo tạp dề, quay đầu hỏi anh.

Anh đi tới, ôm tôi từ đằng sau, tựa đầu lên vai tôi rồi nói nhỏ: “Thì là chị ơi giết anh đó.”

Tôi bị dáng vẻ của anh làm cho buồn cười: “Anh đừng làm loạn, em chỉ lớn hơn anh có 2 tháng thôi.”

Anh giữ chặt eo tôi không chịu buông, hôn lên tai tôi: “Xin chị, bây giờ giết em điii.”

Tôi bị dáng vẻ giả làm tiểu nãi cẩu của anh chọc cười, quay người về phía anh, bóp cằm anh nói: “Vậy chút nữa em đừng có khóc nhé.”

Mắt anh đầy ý cười, nhưng vẫn cố ra vẻ ngây thơ hỏi tôi: “Tại sao lại khóc vậy?”

Tôi còn chưa kịp trả lời anh đã tiến lại gần, hôn lên môi tôi.

(HOÀN)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.