Frank cuối cùng đòi được thưởng túi bánh quy tôi mang từ nhà tới.
Tôi dám thề, lúc đó cậu ấy tuyệt đối hiểu ý tôi. Nhưng tại sao cậu ấy không đưa ra mong muốn được thấy nhân ngư? Cậu khách khí cái gì? Cậu đang để ý điều gì? Cậu đang sợ điều gì?
Tôi lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trực tiếp vọt tới phòng thuyền viên nam nhéo Frank đến phòng làm việc hỏi cậu.
“Cậu đoán được tớ có pháp thuật, phải không?” Tôi hỏi cậu.
“Không, tớ không đoán được.” Cậu mân mê hộp đựng máy thu hình, không chịu nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi xì cười một tiếng: “Thế mà tớ lại không biết Frank là một thằng ngốc không có can đảm đấy.”
Động tác trên tay cậu khựng lại một chút, há miệng như muốn nói, cuối cùng nuốt lời vào bụng, tiếp tục nghịch cái hộp kia như thể nó là bảo bối trân quý vậy.
… Thật khiến người ta phải nổi nóng.
Tôi vuốt ngược tóc, hít sâu: “Rốt cuộc cậu đang lo cái gì? Tại sao cậu lại không dùng đến máy thu hình?”
itsukahikari.wordpress.com
“Bởi vì tớ là một thằng ngốc không có can đảm.” Cậu tự giễu nở nụ cười, “Càng có thể tới gần hắn, tớ lại càng sợ.”
“Lắp đặt máy thu hình? Nếu đồng nghiệp phát hiện thì tớ phải giải thích thế nào? Quan sát thế giới đáy biển? Chỉ sợ tớ sẽ vì mang theo vật phẩm cấm mà trực tiếp bị lôi đi xử lý kỷ luật. Với lại, lỡ như tớ thật sự quay được hắn, bị người khác biết rồi số phận hắn sẽ thế nào?
“Nữ pháp sư, thân phận này nguy hiểm biết bao! Này, cậu đừng có trưng cái mặt bi thương đấy ra, tớ đang nói nguy hiểm là bọn cậu ấy. Tuy rất biết ơn lòng tin và sự trợ giúp của cậu, nhưng nếu vì tớ mà khiến người khác biết chuyện này thì sao? Nếu bởi vậy mà cậu bị tổn thương thì sao?”
“Lúc ý thức được thân phận của cậu, tớ đột nhiên bình tĩnh lại. Mấy bức tranh cũng vậy, mang máy thu hình đến cũng vậy, những thứ này đều là không đúng. Tớ không thể ích kỷ lại kích động thế, tớ không thể vì thỏa mãn mong muốn của mình mà để bọn cậu nằm trong nguy hiểm.”
Tôi muốn phản bác lại cậu, tôi muốn nói cậu biết đừng nghĩ nhiều thế, tôi muốn khiến cậu tin tưởng mọi chuyện sẽ tốt. Thế nhưng cậu ấy nói rất đúng, tôi chẳng biết phải nói lại thế nào, tôi thậm chí còn cảm thấy bản thân đang dao động…
Dao động cái khỉ ấy!
Ros, cậu ấy là tên ngu xuẩn nhát gan, nhưng mày thì không!
Tôi tóm lấy cánh tay Frank, nhân lúc cậu còn chưa kịp phản ứng quyết đoán rời khỏi khoang tàu, đi tới đại dương đen kịt.
Tôi buông bàn tay kéo cậu ra, tự tại nhào lộn, cười hì hì hỏi cậu: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Frank nín thở đỏ cả mặt, kinh hoảng nhảy nhót. Rốt cuộc cậu nín đến cực hạn, không kìm được há mồm hít một hơi thật sâu, sau đó kinh ngạc nhìn tôi.
“Cảm giác quá kỳ diệu!” Cậu tay chân vụng về học theo động tác của tôi, lật không ra ngô ra khoai té ngã, “Trời ạ, tớ chưa từng cảm thấy tuyệt hơn vậy!”
“Dù sao loài người đến từ biển, mọi người trời sinh đã yêu thích nơi này” tôi dẫn cậu bơi ra xa tàu ngầm, đến chỗ ánh đèn không chiếu tới, “Có muốn vòng tới cửa sổ bên kia nhìn không.”
Cậu không hề trả lời, một mực bơi tới.
Tôi chậm rãi theo sau cậu, lúc vừa qua đuôi tàu ngầm thì cậu đột nhiên dừng lại khiến tôi đâm sầm phải.
“Cậu…”
“Xuỵt!” Cậu che kín miệng tôi, ra hiệu tôi nhìn về phía trước.
Ở nơi đó là một nhân ngư đang thăm dò ngó vào cửa sổ mạn tàu. Ánh đèn tàu ngầm chiếu vào người hắn, bị vảy phản xạ lại tạo ánh sáng chói lóa.