Thâm Hải

Chương 37



Lời này, khiến cô nhịn không được mà run rẩy lần nữa, siết chặt vòng tay, tiếp nhận càng sâu.

Tú Tú chăm chú ôm anh, hôn anh, cảm nhận anh trong cở thể cô lại cứng rắn, điều này hẳn không có khả năng đi, cô không biết có thể nhanh như vậy, nhưng anh thực sự cứng rắn rồi.

Cô cảm thấy cả người nóng lên, cảm thấy nhịp tim của nhau sôi sục, sau đó giây tiếp theo, anh cứ thế ôm cô lên giường, sau đó rời khỏi cô, nhưng chỉ mấy giây sau, anh quỳ trên giường cởi bỏ tất cả quần áo trên người, cúi xuống lần nữa cùng cô triền miên.

Anh vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt như vậy.

Thật là… đáng sợ lại tuyệt vời…

Cô chưa từng có cảm giác trọn vẹn như thế, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt, bản thân còn sống, vẫn còn sống, cùng anh.

Kìm lòng không đậu, Tú Tú bật khóc, rồi lại cười, dùng toàn bộ tinh thần, toàn bộ linh hồn, yêu người đàn ông này, cũng để anh yêu mình.

Đồ Hoan ổn chứ?

Vâng, em biết ạ.

Không cần đâu, cô ấy không sao, mặt hơi sưng thôi, giúp em cảm ơn anh Nam nhé.

Cần em xuống đó không?

Được, anh Võ, cảm ơn anh.

Loáng thoáng, cô nghe giọng anh, Tú Tú mở mắt, dưới ánh đèn đêm mù mờ chỉ trông thấy toàn thân anh trần trụi ngồi ở mép giường nói điện thoại, mới phát hiện bản thân vừa rồi bởi vì cao trào mà ngất đi.

Anh ấn phím kết thúc cuộc gọi, rồi cầm điện thoại màu đen, đặt ở đầu giường.

“Đồ Hoan ổn chứ?” Cô ngồi dậy, không yên lòng mở miệng hỏi vấn đề giống vậy.

“Cô ấy rất tốt.” Nghe giọng cô, anh xoay người, nhìn cô nói: “Lý Nguyệt bị cô ấy dẫn độ, thẳng tanh thừa nhận tất cả mọi chuyện, tình hình đều nằm trong tầm kiểm soát.”

Nghe vậy, Tú Tú thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói, mới vừa rồi cô bị người đàn ông này làm cho đầu óc mê muội, hoàn toàn quên hẳn phải xác nhận chuyện này trước tiên, cũng may là tất cả đều không sao.

Bỗng dưng anh giơ tay lên, vuốt ve má trái sưng húp của cô, khẽ cau mày.

“Xin lỗi, anh không nên rời khỏi em.”

Cô lắc đầu, phủ lên tay anh, tự giễu nói: “Là do em quá ngốc.”

“Em không ngốc.” Anh nhìn cô, đầu yêu thương lại đau lòng kéo cô vào lòng ngực ôm: “Chỉ là quá đơn thuần, quá tin người. Huống chi, bọn anh đều không ngờ Lý Nguyệt mới là chủ mưu đứng sau lưng thao túng hết thảy.”

Quả thực, không ai ngờ được, sau lưng Vương gia còn có người khác.

Vậy để cô ấy sống thoải mái nhiều nữa, không thôi lại cảm thấy bản thân ngu ngốc như lời Lý Nguyệt nói.

Tú Tú rúc vào lòng anh, đầu tựa vào vai anh, cảm nhận tay anh vòng qua hông mình.

Trên cánh tay trái của anh, có một vật màu bạc như bao tay bao bọc lại, đó là vật bảo vệ duy nhất trên người anh.

Cô biết, vật ấy vừa cứu cô và anh.

“Đây là gì vậy?” Tú Tú vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bao tay màu bạc, hỏi.

“Dây an toàn.” Mạc Lỗi dỡ bao tay đưa cho cô xem: “A Chấn và Rain cùng nghiên cứu ra, chỉ dùng vật liệu đặc thù mô phỏng theo tơ nhện bện thành sợi mảnh, có thể chịu được trọng lượng hàng trăm kg, điều tra viên của Hồng Nhãn mỗi người đều có một bộ, để phòng ngừa chuyện chẳng may.”

“Mấy trăm kg?” Cô thoáng sửng sốt. “Cho nên bọn anh vốn có thể dừng lại trong không trung ư?”

Biết cô rất để ý chuyện cái mông nhỏ suýt nữa bị nhìn thấy hết, anh bật cười, giải thích: “Nếu đột nhiên dừng lại, thì xà ngang có thể không chống đỡ nổi, cũng có thể làm tay anh trật khớp, cho nên thứ này có một bộ phận hãm phanh cỡ nhỏ, hơi giống hệ thống phanh an toàn, lúc anh bắn sợi dây an toàn ra, nó sẽ tự động mở, khiến anh có thể kiểm soát tốc độ thao tác.”

Cô nhìn công cụ tinh xảo, đột nhiên sáng tỏ một việc.

“Công việc của anh rất nguy hiểm.” Tú Tú ngẩng đầu, nhìn anh nhẹ nhàng nói.

Mạc Lỗi ngắm cô: “Anh không thể nói cho em biết, nó an toàn hay nguy hiểm, nhưng Hồng Nhãn là một tập thể rất tuyệt, bọn anh như người một nhà chăm sóc lẫn nhau vậy.”

Cô nhìn ra được, nhưng rất khó để không lo lắng, cô đã xem mấy vết sẹo trên người anh, bây giờ ngẫm lại, có lẽ do bị thương khi làm việc.

Đặt bao tay màu bạc xuống, không kiềm nén được, cô xoay người, vuốt ve mặt anh, nhìn vào mắt anh.

Nét mặt nghiêm túc của người đàn ông này, lộ ra chút khẩn trương, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh đập nhanh hơn, cô đoán anh đợi cô đánh giá công việc nguy hiểm này.

Anh có thể là một đầu bếp xuất sắc.

Cô rất muốn nói vậy với anh, nhưng cô muốn anh biết rõ chuyện này, tài nấu nướng của anh ngang ngửa đầu bếp nhà hàng ba sao, nhưng anh vẫn lựa chọn công việc khá nguy hiểm.

Cô biết anh sẽ không rời khỏi Hồng Nhãn, tựa như cô không thể vứt bỏ công việc của mình, đây là lựa chọn của anh, cô đoán nếu cô muốn ở bên cạnh anh, thì chỉ có thể chấp nhận nó thôi.

Một lần nữa, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh, khẽ nói: “A Lỗi, em yêu anh…”

Anh hít sâu một hơi, lồng ngực rắn chắc cường tráng vì vậy mà mở rộng.

Cô vuốt ve mặt anh, ngắm nhìn anh nói: “Bất kể anh làm chuyện gì… đều không thay đổi…”

Trong lòng Mạc Lỗi ấm áp, khóe mắt khẽ nheo lại.

“Em chỉ hy vọng, anh có thể cẩn thận một chút”. Cô nói với anh.

Trước đây, anh rất không cẩn thận, cố tình không muốn cẩn thận, cô biết anh vì chuyện ngoài ý muốn của A Quang mà tự trách mình.

Cô đoán mười năm nay, anh đều như vậy, cho nên anh Võ mới ép anh nghỉ định kỳ, muốn anh nghỉ ngơi.

Tú Tú vuốt ve mặt anh, nhìn vào mắt anh, dịu dàng yêu cầu: “Cố gắng không để mình tự tổn thương nữa, được không? Vì… cho dù anh không quan tâm… nhưng em…”

Cô kéo tay anh, áp lên ngực mình, khàn giọng nói: “Sẽ đau lòng”.

Anh có thể nghiêm túc cảm nhận được, trái tim cô trong lòng bàn tay, đập rất nhanh.

“Rất đau”. Cô nói.

Giọng nói mềm mại, thì thầm, rất nhỏ, lại đặc biệt len lỏi trong lòng anh.

Người con gái trước mắt, xinh đẹp dịu dàng như thế, từng câu từng chữ của cô như sợi tơ, quấn chặt lấy anh.

Anh có thể thấy con người đen long lanh của cô, nồng nàn đầy yêu thương, da diết, vì anh.

Anh không quan tâm, nhưng cô sẽ vì anh mà đau lòng.

“Hứa với em, được không?” Cô khe khẽ yêu cầu.

Khoảnh khắc này, anh biết đời này, đến chết anh cũng sẽ không quên từng giây từng phút này, sẽ không quên bộ dáng cô vào giờ phút này, sẽ không quên cô đã từng quan tâm anh, yêu anh đến thế.

Khó nén nổi tình cảm, anh đưa tay len lỏi qua sợi tóc cô, vuốt ve gáy cô, kéo cô lại gần, hôn.

“Được…”

Anh hôn cô, dán lên môi cô, bàn tay đặt tại con tim vì anh mà đập.

“Được… anh sẽ cẩn thận… rất cẩn thận…”

Cô nhoẻn miệng cười, lộ ra đường cong như trăng non, nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhảy lên ngồi trên người anh, vòng qua cổ anh, tặng anh một nụ hôn nồng cháy.

Anh thích cô ngồi trên người anh như vậy, giống như cô là của anh, và cô cũng chỉ có một mình anh.

“A Lỗi, cám ơn anh”. Cô nói.

Yết hầu anh ấm áp, trong lòng càng nóng bỏng, sau đó anh nghe thấy tiếng cười khàn khàn của mình lơ lửng trong không khí.

Người con gái này, đáng yêu ngây thơ đến thế, cô là kỳ tích của anh, là tri kỷ của anh, cô khiến anh có cảm giác hoàn chỉnh, rốt cuộc lần thứ hai trở nên hoàn chỉnh.

Đêm hôm đó, anh ôm cô, cùng cô làm tình, thì thầm triền miên cả đêm, cho đến khi cô kiệt sức rúc vào lòng anh ngủ.

Trái tim anh, chưa từng thoải mái như vậy.

Ngắm nhìn người con gái đang ngon giấc trong lòng, đến khi ánh mặt trời từ mặt biển nhô lên cao, anh mới nhắm mắt lại, cùng cô tiến vào giấc mộng.

Show diễn thời trang kết thúc.

Lý Nguyệt bị dẫn độ, Vương Triều Dương và Tô Ngọc Linh cùng những đồng phạm khác đều bị Chu Lỵ Hinh khởi kiện.

Chuyện này, làm giới truyền thông thiệt hại khá lớn, đặc biệt là trong một thời gian, sôi sục cuồn cuộn tốn bao nhiêu giấy mực, nhưng sau khi sự việc bước vào giai đoạn xét xử kéo dài, thì ký giả và mọi người nhanh chóng hết hứng thú với chuyện này, chuyển sang quan tâm các tin bát nháo thú vị hơn.

Sáng hôm đó trước khi xuống tàu, cô và A Lỗi gặp được mẹ trong phòng ăn.

Hiếm khi, mẹ không ở chung với bọn chó săn, trái lại một thân một mình ngồi ở mái che trước boong tàu nhấm nháp cà phê, nhìn lầu dưới phía trước.

Sau đó, cô thấy mẹ khẽ nhếch miệng, không biết tại sao, đó là nụ cười khổ tự giễu, làm bà lộ vẻ bi thương, già nua.

Tú Tú nhịn không được tiến lên, A Lỗi giữ cô lại.

Cô lắc đầu với anh, mới phát hiện người làm mẹ cười khổ, không ai khác, chính là ba cô.

Người đàn ông kia, mắc áo sơ mi trắng, hay tai đút túi, nhìn biển cả phía trước, gió biển hây hây thổi phất tóc ông.

Ba mươi năm trước, ông là người nổi tiếng trong giới người mẫu, vì gặp bà, mà cam tâm tình nguyện lui về phía sau, cùng bà làm việc.

Cho dù có chút dấu vết của tuổi tác, nhưng Đường Hạ thoạt nhìn vẫn có sức hấp dẫn đặc biệt.

Cô có thể hiểu được, vì sao Lý Nguyệt lại say mê ba cô như vậy.

“Lý Nguyệt nói, ba không chịu ly hôn với mẹ, mẹ biết sao không?”

Nghe giọng cô, Chu Lỵ Hinh xoay đầu, cười lạnh, không chút suy nghĩ nói: “Đương nhiên là vì tiền, bằng không còn vì cái gì?”

Tú Tú thở dài, hỏi: “Năm đó ba cưới mẹ, mẹ rất có tiền ư?”

Chu Lỵ Hinh ngẩn người, giương mắt, nhìn người kia không có chút nào giống con gái mình.

“Mẹ không có”. Tú Tú vạch ra trọng điểm, nói: “Mẹ chỉ có lòng nhiệt huyết, là ba và ông bà nội ra tiền, cũng là ba ở bên cạnh mẹ, giúp mẹ thực hiện ước mơ”.

Chu Lỵ Hinh mặt lạnh, trừng mắt nhìn cô.

“Con biết, năm đó là ba có lỗi với mẹ trước, nên mẹ mới ngoại tình, nhưng ba ngoại tình, cũng là mẹ ép buộc cả”.

Chu Lỵ Hinh híp mắt, trào phúng nói: “Bây giờ ý con là, năm đó mẹ buộc ông ta lên giường với người phụ nữ khác à? Chẳng lẽ mẹ cầm súng, cầm dao, không cho ông ta lên giường mẹ sao?”

“Mẹ không có, con cũng không tìm cớ giúp ông ấy, đúng là ông ấy không nên ngoại tình, nhưng trong lòng mẹ, sĩ diện và sự nghiệp vĩnh viễn quan trọng hơn con, quan trọng hơn ông ấy”.

Tú Tú hít sâu một hơi, nói: “Năm đó, bà nội mất, lúc con dọn về, thì con đã biết mẹ chán ghét con, vừa mới bắt đầu con chẳng hiểu tại sao, con là con gái mẹ, là đứa con mẹ mang thái mười tháng, làm sao mẹ ghét con như vậy?”

Cô nhìn người đàn ông đang đứng trên boong tàu ở dưới lầu, thở dài: “Cho đến khi con dọn ra ngoài, con mới phát hiện, mẹ căm ghét con, là bởi mặc dù con là con gái mẹ, nhưng cũng là con gái của ông ấy, vì vậy mẹ nhìn thấy con liền không chịu được mà tức giận”.

Tú Tú khi còn bé đã nghe được rất nhiều chuyện, khi ấy ba mẹ khắc khẩu, cho đến khi hai người họ không bao giờ vì chuyện này mà tranh chấp nữa, trái lại chuyển qua tranh nhau bao nuôi tình nhân; mỗi lần Đường Hạ có bạn gái mới, thì Chu Lỵ Hinh chắc chắn sẽ bao nuôi một chàng trai trẻ.

Chuyện này thực sự rất ngu ngốc, nhưng hai người họ lại làm không biết mệt, chỉ vì muốn tức chết đối phương.

“Mẹ hận ông ấy còn nhiều hơn yêu con, mẹ càng không cho phép mình yêu thương con, vì như vậy sẽ làm mẹ nghĩ đến ông ấy, nghĩ đến bản thân vì ông ấy mà cực khổ sinh con, mà ông ấy lại đối xử với mẹ như vậy. Nhưng mẹ biết không? Nếu mẹ không thương ông ấy, thì sao lại hận ông ấy đến thế?”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Lỵ Hinh trắng bệch.

Cô nhìn mẹ, nghiêm túc nói: “Mà nếu ông ấy không quan tâm mẹ, thì sao cứ cố sống cố chết duy trì cuộc hôn nhân buồn cười này? Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ con chưa từng thấy ông ấy tháo nhẫn cưới xuống.”

Chu Lỵ Hinh lạnh lùng nói: “Chỉ vì thuận tiện sau khi xảy ra sự việc ông ta dễ dàng thoát khỏi hồ ly tinh thôi”.

Tú Tú nhìn vị trí mẹ đang ngồi: “Trước đây, con ước ao được thông minh xinh đẹp như mẹ, giống như nữ vương, nhưng đêm qua, lần đầu tiên con cảm thấy, mẹ lại hâm mộ con”.

Khóe mắt Chu Lỵ Hinh giật giật, trong nháy mắt bất động, hệt như hóa đá.

Giờ phút này, Tú Tú biết mình nói đúng.

“Để cứu con, A Lỗi bất chấp nguy hiểm có thể ngã chết, cũng muốn liều mạng nhảy xuống”. Cô nhìn mẹ: “Nhưng bên cạnh mẹ, lại không có người nào như vậy, nên mẹ hâm mộ con”.

Chu Lỵ Hinh há hốc mồm không phản bác, nhưng một chữ cũng không nhả ra được.

Nhìn mẹ cô từ đầu đến cuối đều cao cao tại thượng, lúc này gương mặt đã trắng bệch như tờ, Tú Tú lại thở dài: “Mẹ luôn nói con ngu ngốc, nhưng trên đường tình cảm, những gì mẹ làm, thực sự còn ngu xuẩn hơn con. Ba vẫn cảm thấy mẹ không thương ông ấy, mẹ chỉ vì tiền của ông ấy, thật buồn cười, mẹ và ông ấy đều nghĩ đối phương chỉ vì tiền. Nhưng cho dù ông ấy cảm thấy mẹ vì tiền của ông ấy, hoặc chỉ muốn ông giải quyết mối quan hệ chính trị và thương trường của triều đại, thì ông ấy vẫn không chịu ly hôn với mẹ, bởi ông ấy và mẹ như nhau, mặc dù ghét cay đắng đối phương, mặc dù phần lớn thời gian, thực sự ghê tởm mẹ muốn cho người bóp chết mẹ, nhưng vẫn nhịn không được bị mẹ hấp dẫn, sự tài hoa của mẹ, sự nhiệt huyết của mẹ với trang phục, cũng làm ông ấy say mê”.

“Ông ta mới không –”

Chu Lỵ Hinh tức giận mở miệng, Tú Tú không chịu được giơ tay lên cắt lời bà.

“Trời ạ, mẹ nên kiếm thời gian xem lại bản phát sóng, xem dáng dấp ông ấy dưới sân khấu ngày đó, ông ấy vì mẹ mà kiêu ngạo, mỗi lần đều vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.