Thâm Hải

Chương 5



Có đôi khi anh đi ra ngoài một chút, sau đó sẽ mang đồ ăn cùng bia trở về, một tay anh có thể đồng thời cầm bốn lon bia.

Tay anh rất lớn, có chút thô ráp, lòng bàn tay có nhiều vết chai sần, cô nhớ rõ tay anh có thể nắm trọn tay cô, bị bàn tay to của anh bao phủ, cô lại có loại cảm giác an toàn một cách lạ thường.

Nha, hơn nữa anh nói cô thật đáng yêu.

Người phụ nữ rất khó không khắc sâu ấn tượng đối với người tán thưởng mình.

Hai giờ rưỡi.

Đã một tiếng rưỡi rồi, chạy bộ có cần lâu như vậy sao?

Rốt cục, lần thứ năm cô đến ban công xem xét thì thấy anh xuất hiện tại cửa, anh vẫn duy trì tốc độ như ban đầu, chậm rãi chạy về nhà trọ.

Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy trong miệng anh thổi ra khí, còn có mồ hôi ở dưới cằm. Anh đã cạo râu buổi sáng hôm nay, cô rất muốn xem bộ dáng anh sau khi cạo râu, nhưng cô không dám tới gần anh, chỉ dám ở trên ban công nhìn lén từ xa.

Gần đến nhà trọ thì anh thả chậm tốc độ, từ chạy chậm biến thành đi nhanh, cô chỉ thấy được một bên người anh, mặc dù đã chạy hơn một tiếng rưỡi, anh thoạt nhìn vẫn là thực ổn định.

Anh tự tay lau mồ hôi ẩm ướt mặt, sau đó ngẩng đầu, hướng cô nhìn lên.

Cô lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng lui ra phía sau, chỉ cảm thấy tim nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Anh thấy cô không? Anh biết cô đang nhìn anh không? Hay chẳng qua là trùng hợp?

Tú Tú vuốt mặt nóng hồng, có chút quẫn bách.

Má ơi, cô trốn cái gì, bị anh nhìn đến còn trốn đi, không phải càng kỳ quái sao?

Cô cắn cắn môi, lại ló ra nhìn, anh đã không còn ở nơi đó, trong ngõ nhỏ không có một bóng người, cô chỉ còn thấy đèn đường mờ mờ trong mưa.

Trời lại mưa rồi.

Cô quay về trong phòng, tâm thần không yên trở về bên bàn làm việc, cô hẳn là nên ngồi xuống, tiếp tục đem quần áo khâu cho xong, nhưng ban nãy thoạt nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, Tú Tú chần chờ do dự, chờ cô hoàn hồn thì cô đã bỏ kính xuống, đi đến cạnh cửa mở cửa.

Anh vừa vặn xuất hiện tại cửa thang lầu, trên người đều toát ra khí lạnh.

Thấy cô, anh nhíu mày.

Chết người thật, người này có một loại dung mạo đẹp trai như ma quỷ!

Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, bị khuôn mặt đã cạo sạch râu của anh làm hoảng sợ, lập tức nói không ra lời, chỉ nghe thấy trong lòng ngực mình tim đang nhảy loạn.

Tuy rằng anh thoạt nhìn vẫn là rất nguy hiểm, nhưng chỉ sợ cũng không thể ngăn cản bất cứ người phụ nữ nào nhào đến trên người anh.

Khuôn mặt anh ngũ quan rõ ràng, mày rậm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, hơn nữa còn tóc vàng mắt lam --

Ông trời, đó hoàn toàn không chỉ gọi là tuấn tú mà thôi, mà phải nên gọi là tuấn mỹ!

Mặc dù mắt có thâm quầng, hai mắt cũng đầy tơ máu, anh thoạt nhìn vẫn là mê người đến đáng sợ. Cô vốn nghĩ rằng anh ít nhất cũng ba mươi mấy tuổi, hiện tại xem ra, anh không hơn hai mươi mấy.

Cô đã gặp qua rất nhiều soái ca, công tác của cô giúp cô có thể tiếp xúc không ít model nam, nhưng bọn họ cũng không giống anh, không có như anh... Cô không biết nên nói như thế nào… Khí thế chăng?

“Còn chưa ngủ?”

Anh đi về hướng cô, cô chỉ cảm thấy một trận choáng váng mắt hoa, có chút cà lăm nói: “Ách, tôi, tôi đang đẩy nhanh tiến độ…”

Anh dừng lại ở trước phòng của anh, khóe miệng hơi cong.

“Tôi nghe tiếng anh ra ngoài.” Cô không có biện pháp làm cho ánh mắt mình rời khỏi mặt anh, lại nghe thấy chính mình nói:”Anh đi chạy bộ?”

“Uhm.” Anh móc ra cái chìa khóa.

“Anh không ngủ được?” Cô hỏi.

Anh lại nhếch khóe miệng, nhưng cô lại thấy gáy anh vì câu hỏi này mà mà căng thẳng.

Anh có vấn đề mất ngủ, cô đoán thế.

“Khi tôi không ngủ được sẽ uống sữa.” Cô nói cho anh biết.”Sữa nóng.”

Anh giương mắt nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cô nắm chặt cửa, thừa dịp mình chưa hối hận, da mặt dày mở miệng nói: “Anh có muốn thử một chút hay không? Trong tủ lạnh của tôi có sữa, tôi hâm nóng cho anh uống.”

Đôi mắt kia khẽ rũ xuống, không nhúc nhích cách vài bước khoảng cách xem xét cô, tại một giây đó, cô thật sự cảm thấy nhiệt khí không ngừng dâng lên, trái tim cũng hốt hoảng, dâng lên đến cổ, sau đó hiện lên hết cả khuôn mặt.

Ngay lúc cô thấy dũng khí của mình biến mất, chuẩn bị rút lui có trật tự, trong nháy mắt - anh cử động, lúc này đây thật sự đi về hướng cô.

Trái tim của cô vào giây phút đó, bắt đầu chạy như điên.

Anh đi đến trước mặt cô, cô mặt đỏ tai hồng lui về phía sau cửa, một bên cởi giày bỏ phía sau cửa, một bên tùy tay rất nhanh thu thập vải dệt cùng ren trên sôfa.

Cô chưa từng mời người đàn ông nào vào phòng, tuy rằng nơi này cũng kiêm phòng làm việc, nhưng từ trước đến nay cô luôn có thói quen đem thành phẩm mang đi ra ngoài triển lãm, mà không phải mời người đến nhà cô xem.

“Trong phòng có hỏi loạn một chút, anh cứ tùy tiện ngồi.” Cô không dám nhìn anh, chỉ ôm vải đặt lên bàn làm việc, bỏ lại một câu:”Tôi đi hâm sữa.”

Cô chạy nhanh vào phòng bếp, ba chân bốn cẳng mở tủ lạnh lấy sữa ra, sau đó đem sữa rót vào chén Mark mình thích nhất, để trong nồi cách thủy đun nóng.

Lúc mở bếp thì cô nhịn không được lại ngước mắt nhìn lén anh.

Anh ở cửa cởi bỏ giày và tất, đi đến đứng trước sôfa của cô. Ở trong phòng cô hỗn loạn, anh thoạt nhìn có chút rối, như là không cẩn thận lọt vào nơi bị cướp, hoặc giống như rơi vào trong phim hoạt hình trinh thám của Disney, càng như là một thanh chủy thủ quân dụng cắm vào trên bánh ngọt dâu tây bơ.

Trong chốc lát, anh tựa hồ không biết nên đứng hay là ngồi xuống, anh đánh giá gian phòng của cô, thoạt nhìn cơ hồ có chút hỗn độn, sau đó anh quay đầu nhìn về hướng cô.

Cô cuống quýt cúi đầu, từ trong ngăn tủ tìm ra bánh quy dùng chung với sữa.

Trời ạ, cô không biết mình đang làm cái gì, cũng không hiểu được mình nghĩ cái gì, thế nhưng mời anh vào nhà.

Anh không phải người xấu, cô biết.

Anh có rất nhiều cơ hội có thể chiếm tiện nghi của cô, nhưng anh chưa từng làm như vậy.

Hi vọng không phải bởi vì cô không có lực hấp dẫn.

Nha, trời mới biết, hiện tại hình như chính cô là người muốn sàm sỡ anh thì phải?

Tú Tú âm thầm than… Rên một tiếng, sau đó trợn trừng mắt, nhanh chóng đem bánh bích quy đặt lên cái mâm nhỏ.

Gian phòng của cô tràn ngập màu sắc.

Bởi vì công việc, anh từng đi qua rất nhiều địa phương, bước vào rất nhiều căn nhà, cũng rất ít thấy có căn nhà nào có thể… Làm cho người ta hoa mắt hỗn loạn như vậy.

Phòng cô không khác phòng anh là mấy, dùng giá sách cùng tủ chia căn phòng ra làm bốn khu vực, phòng làm việc, phòng khách, phòng bếp, ở mặt sau giá sách cao kia là phòng ngủ.

Hàng đống vải đủ màu sắc và kiểu dáng chất thành đống, tây một đống đông một đống, có một số thì được gói lại để tựa vào góc tường, có một ít vải bị cắt đôi trên mặt đất hoặc trên bàn, dựa vào tường có vài ngăn tủ, có ngăn mở có ngăn đóng, bên trong đựng đầy các loại nút áo cùng hạt trân châu, còn có mấy tấm vải ren bị nhét vào tủ còn chừa lại một góc bên ngoài.

Cô có một bức tường đính đầy các loại ren, đủ màu đủ sắc.

Bàn làm việc của cô rất lớn, lớn như cái giường, phía trên ngoài chiếc máy may, kéo, kim, bản vẽ, còn có một cái kìm, khi nhìn đến cái kìm, anh ngây ra một lúc, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, bất giác đi tới.

Đó thật là một cái kìm, cô có một cái kìm lớn, còn có một số đinh ốc nhỏ, cái kìm đang giữ chặt một con ốc, cùng một cái bật lửa, anh đến gần mới phát hiện trên bàn cô còn có dây câu cá, đó thật sự là dây câu, câu cá dùng là loại dây đó, hơn nữa trong ngăn kéo càng có nhiều hơn, chỉ là khác loại mà thôi.

Anh hoang mang nhìn chúng nó, thẳng đến anh thấy trên bàn có cái mũ bán thành phẩm, cô lấy dây câu xuyên qua hạt thủy tinh, rồi khâu trên mũ.

Bên cạnh bàn ngoài một cái đèn cao gần bằng đầu người, còn một cái mô hình người không đầu, mô hình mặc một bộ lễ phục màu hồng, ống tay áo được may bằng vải ren cao cấp và có đính hạt trân châu đẹp mắt.

Nó còn chưa hoàn thành, phía trên cắm rất nhiều đinh ghim, có nhiều chỗ chỉ dùng kim băng giữ cố định, nhưng thoạt nhìn cũng đã sắp hoàn thành rồi.

Có thể nhìn thấy nó được làm rất công phu cẩn thận, làm cho người ta thán phục, ngay cả anh là người không biết gì cũng nhận ra được không phải là người thường có thể làm ra bộ lễ phục này.

Phía sau truyền đến thanh âm bày biện chén bát.

Anh xoay người, thấy cô đem đồ bày ra trên bàn ở phòng khách, đem ly sữa nóng cùng mâm bánh quy đặt trên bàn, anh đi trở về phòng khách, ngồi xuống ghế sofa mềm mại.

“Cô là nhà thiết kế thời trang?”

“Cũng không phải là chuyên gia gì.” Cô cười cười có chút khẩn trương, nói: “Tôi chỉ là yêu thích làm quần áo.”

Cô cầm một cái khăn mặt cho anh, “Cho anh, lau mồ hôi đi, coi chừng bị cảm.”

Anh đón lấy, lau đi mồ hôi trên mặt, khăn mặt của cô rất thơm, không phải mùi thơm của nước hoa, đó là mùi của hoa cỏ thiên nhiên, một mùi hương rất quen thuộc, anh rất nhanh phân biệt ra đó là hương thơm của huân y thảo. (hay còn gọi là hoa oải hương)

Cô bưng tách café của mình, có chút bất an cười nói:”Cái kia, ách, tôi còn phải đẩy nhanh tốc độ, anh cứ từ từ uống, tôi đi làm việc trước.”

Nói xong, cô liền mang theo ly café quay trở lại phía bàn làm việc.

Anh cầm lấy cái chén sữa khoảng 500ml, bên trong sữa không phải hoàn toàn màu trắng tinh, anh uống một ngụm, phát hiện cô ở bên trong thả một chút hoa hồng.

Phòng này tuy rằng hỗn độn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thật ấm áp, làm cho người ta bất giác thả lỏng.

Trong phòng nơi nơi đều là một ít vật nhỏ làm từ vải, trên sofa là gối ôm nhỏ, trước cửa phòng tắm là tấm màn thủy tinh, trên bàn dùng len sợi móc thành đệm lót, còn có gấu bông trên người bị cắm đầy kim như cây xương rồng…

Anh chú ý tới ở trước sofa cô trải một tấm thảm mềm, sợi thảm màu trắng quanh đầu ngón chân đen vì phơi nắng của anh, tuy rằng làm cho chân của anh thoạt nhìn có chút buồn cười, anh vẫn là nhịn không được cọ một chút, thật là mềm mại, giống như bông, giẫm lên thực thoải mái.

Mềm mại như ghế sofa, làm cho người nào ngồi rồi sẽ không muốn đứng lên.

Anh lại uống một ngụm sữa nóng, làm cho dòng sữa ấm chảy vào yết hầu, tiến vào hệ tiêu hóa.

Anh tựa lưng vào ghế, đầu vừa nhấc lên liền thấy cô cầm một tấm vải, chặn đi ánh sáng của đèn trần, làm cho ngọn đèn trở nên nhu hòa rất nhiều, trên mặt vải có in hình cỏ cây và những con vật, trông thật náo nhiệt.

Âm nhạc du dương từ phía sau vọng tới, là độc tấu Piano.

Gần cửa sổ, có một cái gương rất lớn, có thể là liên quan đến công việc của cô, cô còn đặt một ít gương bên cạnh bàn, cả trong phòng khách, thậm chí bên giường đều có, làm cho cả không gian xem ra càng trống trải.

Anh có thể từ trong gương thấy cô rút về bàn ngồi xếp bằng trên ghế mây , một lần nữa cầm lấy kim chỉ, may tiếp bộ lễ phục.

Nơi phát ra tiếng Piano là cái tủ sau lưng cô.

Cũng giống như vài ngày trước, cô mặc bộ quần áo vừa người, áo lông dài trên gối, quần đen, tóc dài được cột tùy ý, có một vài sợi rơi trên má cô.

Ban đầu, cô còn nhịn không được vẫn nhìn lén anh, mỗi lần ngước mắt nhìn anh, mặt cô sẽ hơi hơi nhiễm hồng, nhưng sau khi cầm lấy kim chỉ, cô sẽ không tiếp tục ngẩng đầu, cô lấy đèn cạnh bàn kéo thấp đến trước người, cúi đầu chuyên tâm may quần áo, như là hoàn toàn đã quên sự hiện hữu của anh.

Trên sống mũi cô là cặp kính đen, kính mắt không làm cho cô có vẻ người lớn, ngược lại thêm một chút hương vị non nớt.

Cô gái nhỏ thuần thục bắt tay vào làm việc, kính mắt của cô không biết vì sao vẫn cứ trượt xuống, cô thường thường khâu hai cái lại phải lấy tay đem nó trở về.

Anh đã uống xong chén sữa, anh hẳn là nên rõ ràng một chút, uống xong chén sữa này, sau đó đứng dậy cùng cô nói lời cảm tạ, quay về cách vách đi, lại không biết tại sao, anh không muốn rời đi.

Nơi này có loại cảm giác quen thuộc, anh thấy trong gương là cô gái nhỏ đang chuyên tâm may quần áo dưới ánh đèn, nghĩ, nhà cô tuy có chút hỗn độn nhưng thật ấm áp.

Ngoài phòng trời vẫn mưa, anh biết, nhưng anh ở trong này, không nghe được tiếng mưa rơi.

Hơn nữa phòng ở của cô thật ấm áp, tuyệt đối không ẩm ướt.

Tuyệt đối không.

Anh đang ngủ.

Cô qua hơn hai giờ mới nhớ ra mình có khách, cô không thể tin được mình thế nhưng lại đem người đàn ông anh tuấn giống ác ma kia quên mất.

Rõ ràng vừa mới cô cũng bởi vì anh đi ra ngoài chạy bộ mà tâm thần không yên, kết quả cô cố lấy dũng khí mời người ta vào nhà, cuối cùng làm việc đến quên mất anh.

Cô không biết mình là xảy ra chuyện gì, cô có tật xấu là khi làm việc sẽ không nhớ đến chuyện gì, đến khi cô phát hiện thì mình đã bỏ quên người ta hơn hai tiếng đồng hồ.

Không có biện pháp, anh rất im lặng , làm cho cô hoàn toàn quên sự hiện hữu của anh, thẳng đến khi cô hoàn thành bộ lễ phục, đứng dậy muốn đi toilet, mới phát hiện anh còn ở trên sofa phòng khách, dọa cô nhảy dựng lên.

Đi đến bên cạnh, cô liền phát hiện anh đang ngủ.

Anh ngồi dựa vào ghế, cả người gần như hoàn toàn rơi vào trên sofa, hai chân thật dài, đầu anh tuấn hơi hơi buông xuống, hai mắt khẽ nhắm, một bàn tay to lớn đặt ở giữa hai chân, còn một tay vẫn cầm cái chén Mark.

Anh không ăn bánh bích quy trên bàn, nhưng anh đem sữa uống hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.