Thám Hoa Giới Giải Trí

Chương 9: Diễn nghĩa sao có thể xem là chính sử?!



Lúc Đào Thanh Phong về nhà, đã hơn chín giờ tối. Đào Thanh Phong vốn quen giờ Tuất (từ 19 đến 21 giờ) đi ngủ, giờ Dần (từ 3 đến 5 giờ sáng) thức dậy. Cho nên ngay từ khi lên taxi đã buồn ngủ không chịu nổi, vừa về tới nhà là vào phòng ngã đầu ngủ ngay.

Trong mơ, Đào Thanh Phong lại ngửi thấy mùi quế Nam Sơn nơi quê cũ.

Mơ thấy những chuyện trước kia.

Mơ thấy những người đỗ cùng khoa thi, những người làm quan chung trong Lễ Bộ.

“Đào Thanh Phong? Chấn thanh phong, chiếu minh nguyệt, trạc thanh lưu, ấp Tây Sơn. Tên hay người cũng giỏi. Chỉ hay kém ‘yến thai tâm như mộng, xuân thủy đạm yên sinh’ một chút thôi!” Nhớ năm đó, người nọ tuy khen tên mình, nhưng vẫn không quên cười cười tự khoe khoang một chút. Một thanh niên mắt sáng ngời, thông minh, lại kiêu ngạo. 

Bảng Nhãn của Đại Sở, năm thứ ba mươi Hữu Quang, Yến Đạm Sinh.

Yến Đạm Sinh, cả hai chẳng khác gì Du Lượng, dù quen biết ba năm, xuất thân cách nhau quá lớn, khó thành bằng hữu. Dù vậy… vẫn hi vọng người có thể tránh khỏi chính biến máu tanh, bình an sống đến cuối đời. Với năng lực và gia thế của huynh, chắc không khó...

Chúng ta đã hi vọng sẽ khắc thư truyền lại cho đời sau, nhưng ta đã không cách nào thực hiện được nữa, hi vọng huynh ở lại có được văn chương cẩm tú…

——— —————— —————————-

Nghệ sĩ muốn đổi nghệ danh là chuyện rất phiền phức. Trong lúc mọi người tranh nhau nổi tiếng, cố gắng tạo cảm giác tồn tại với người xem, sửa nghệ danh, không khéo lại khiến số khán giả không phải fan ruột không nhận ra nghệ sĩ đó là ai, xem như thành quả từng có được đổ sông đổ biển hết. dnlkiễn.đnan;;fl/qlea/a.đôlknn  Dĩ nhiên, trong giới giải trí không thiếu nghệ sĩ tin phong thủy, cho rằng phải sửa lại tên sự nghiệp mới đi lên, nên chuyện đổi nghệ danh cũng không phải việc hiếm.

Nghe nói trong hội nghị, Lệ Toa đã nhiệt tình thuyết phục ban giám đốc như sau: người xem phần lớn đều có thể liên tưởng ngay Đào Thanh Phong là Đào Thanh. Thứ nhất bởi vì tên tương tự, chỉ thêm một chữ ‘Phong’ phía sau. Thứ hai là tên mới rất phù hợp với hình tượng Đào Thanh muốn thay đổi. Lệ Toa cũng sắp xếp ngay cho Đào Thanh Phong vai diễn trong hai bộ phim cổ trang tiếp thao sau ‘Hoàng hậu Quy Ninh. Nhờ nỗ lực của Lệ Toa, ban giám đốc gần như đồng ý ngay, chẳng phản đối gì.

Tổng công ty có ý mời một đại sư tới tính ngày tốt làm lễ đổi tên, chính thức công bố cho mọi người biết.

Đúng ba ngày sau, kịch bản lần hai của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ rốt cuộc tới tay Đào Thanh Phong. Trên đó còn chú thích rõ, ‘bản này không hẳn là bản cuối cùng’.

Một xấp giấy A4, hai trăm ngàn chữ, dày cỡ ngón tay cái, Đào Thanh Phong đã đọc lướt xong một lượt từ đầu tới cuối trong vòng ba tiếng.

Thời này chữ viết đã thay đổi không ít, đơn giản hơn trước nhiều, nhưng Đào Thanh Phong vẫn có thể đoán được nghĩa đại khái. Hơn nữa, Đào Thanh Phong vui mừng phát hiện, đọc ngang từ bên trái sang nhanh hơn cách viết dọc hồi xưa gấp nhiều lần.

Ở Đại Sở, bản in thường có vết mực không đều, chỗ đậm chỗ nhạt loang lỗ, thời ngày vết mực trên bản in lại đều đặn, rõ ràng hơn nhiều, dù các chữ được sắp dày đặc, vẫn không bị lem.

Chắc chắn lại là một trong những kỳ tích của ‘máy móc’.

Sau khi đọc xong kịch bản, trong lòng Đào Thanh Phong dâng lên rất nhiều nghi ngờ.

Dựa theo trí nhớ của Đào Thanh cũng như những gì nghe được trong buổi cắt băng khánh thành, Đào Thanh Phong biết bộ phim này yêu cầu phải làm thật sát lịch sử.

Nhưng, kịch bản này không hề viết dựa theo các sách sử chính thống, hay còn gọi là chính sử, như ‘Thiên Thắng bản kỷ cảo’ hoặc ‘Thông sử cổ giám cảo’ mà lại tham khảo từ ‘Thuyết ngũ vương toàn truyện’. Loại tiểu thuyết diễn nghĩa lưu hành nơi phố phường như vậy sao có thể xem là chính sử?!

Chẳng lẽ, ở thời đại người ta xem những tiểu thuyết diễn nghĩa như ‘Thuyết ngũ vương toàn truyện’ là chính sử?

Hay là, ở thời này, người ta đã kiểm chứng ra ‘Thiên Thắng bản kỷ cảo’ và ‘Thông sử cổ giám cảo’ là giả, còn ‘Thuyết ngũ vương toàn truyện’, vốn được xem là loại sách ‘phố phường’ lại thành sách sử chính thống?

Không thể nào! Từ tài liệu nguyên thủy là ‘Đại Hưng sử’, lúc còn ở Lại Bộ, mình đã xem qua rất nhiều, còn tự tay đóng góp thêm mấy tờ, không thể nào là giả được!

Đào Thanh Phong muốn đi tìm sách để chứng thực, nhưng không biết dùng máy tính. Theo trí nhớ, Đào Thanh cũng chưa từng lên mạng tìm sách lần nào. Cho nên Đào Thanh Phong hoàn toàn không biết có một cách tìm sách vô cùng nhanh chóng là lên mạng kiếm.

Hôm nay không có lịch làm việc nên Tô Tầm không qua. Dì Thẩm dọn dẹp xong cũng đã vào phòng riêng ngủ trưa. diln/,ễn.dnaflkee.vkldq"qoy.dô;ln Đào Thanh Phong thấm nhuần nhiều năm tư tưởng của thánh nhân, không thể làm những việc như ‘đi gõ cửa phòng riêng của phái nữ lúc họ đang ngủ’ để hỏi.

Đào Thanh Phong chợt nhớ Tô Tầm đã từng cầm điện thoại di dộng chỉ cho xem mấy cuộc gọi nhỡ, bèn quyết tâm cầm điện thoại lên. Muốn thử xem có thể ‘gọi điện thoại’ cho Tô Tầm được không.

Màn hình điện thoại vừa sáng đã khiến Tô Tầm giật mình một phen, sau đó hiện lên một ô trống, yêu cầu điền mật mã. 

Mật mã là số nào…?

Đào Thanh Phong cố gắng nhớ lại, từ từ trong đầu cũng hiện ra vài con số, vội điền vào ngay. May mắn, mật mã đúng, điện thoại mở.

Cái cục nhỏ này chứa đựng rất nhiều thứ, có thể xem là đỉnh cao máy móc của thời đại này. Đào Thám Hoa quyết tâm phải mau chóng học sử dụng cho thành thạo mới được.

Trong lúc cố gắng nhớ mấy con số, Đào Thanh Phong ý thức được, nếu cho thêm chút thời gian đào sâu vào kí ức của Đào Thanh không chừng có thể thấy càng được nhiều thứ hơn nữa.

Có lẽ vì hấp tấp muốn nhớ ra, Đào Thanh Phong lại thấy đầu đau như muốn nứt, nhưng vẫn không thấy thêm được gì. Đành chờ thêm vậy, lúc nào có thời gian rảnh sẽ tập trung tìm hiểu thêm. Dù khó khăn cách mấy, kiến tha lâu ngày cũng đầy tổ. Lời thánh nhân dạy, Đào Thanh Phong luôn khắc ghi trong lòng.

Dù đã mở khóa được rồi, màn hình điện thoại lại hiện lên một mớ hỗn độn gì đó, khiến Đào Thanh Phong nhìn hoa cả mắt. Một lúc lâu sau, mới dựa vào chữ viết đọc hiểu mấy chữ: danh bạ.

Phía dưới danh bạ là chữ ‘A’. Đào Thanh Phong không biết ký hiệu này có nghĩa gì nên bỏ qua. Tiếp theo là tên: A Lan.

Đây là ai? Đào Thanh Phong lục lọi trí nhớ một hồi vẫn không tìm ra, không dám tùy tiện chọt đại, sợ không thể để trở lại ban đầu được. Vì vậy Đào Thanh Phong cầm điện thoại trong tay một hồi, rốt cuộc thở dài bỏ xuống.

Đào Thanh Phong quyết định sẽ tự ra khỏi nhà tìm sách. Trước khi đi, tự nhủ: điện thoại di động, chìa khóa nhà, ví tiền, là những thứ cần thiết phải mang theo khi đi ra thời này. Không biết dùng điện thoại di dộng, vẫn cứ mang theo, cần lắm thì nhờ người khác chỉ cách dùng là được. 

Đào Thanh Phong viết một tờ giấy nhắn lại bằng bút lông, chữ phồn thể, theo hàng dọc, để trên bàn cho dì Thẩm: Tìm sách, về muộn, đừng đợi.

Không nói tới việc dì Thẩm sau khi thức dậy thấy tờ giấy kia, miệng lại há hốc như chữ ‘O’. Nói về Đào Thanh Phong, sau khi ra khỏi phòng trọ, lần đầu tiên ra đường một mình, trong lòng có chút khẩn trương, chủ yếu là sợ lạc đường, không tìm về nhà được.

Đào Thanh Phong đi rất chậm, vừa đi vừa cố gắng ghi nhớ khung cảnh hai bên đường. 

Dù sắc màu rực rỡ hơn, muôn màu muôn vẻ hơn, dù mỗi thời mỗi khác, nhưng vẫn có những điểm chung văn hóa khiến Đào Thanh Phong cảm thấy an ủi phần nào.

Hy vọng có thể tìm được nhiều hơn thứ gì đó ‘hoàn toàn không thay đổi theo thời gian’, chứ không chỉ mỗi hoa quế.

Trên đường xe qua lại không dứt. Nếu không nhờ ký ức của Đào Thanh, biết thứ này gọi là xe hơi, chắc chắn Đào Thanh Phong sẽ cho rằng chúng là quái vật trong thần thoại.

Đào Thanh Phong không những biết xe hơi thay cho đi bộ, còn có kinh nghiệm ngồi taxi hai lần. Chỉ cần báo chỗ muốn đến, chẳng mấy chốc đã tới ngay, thật sự vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.

Đào Thanh Phong đi bộ một hồi, nghĩ: đầu tiên phải tìm ai để hỏi thử làm sao kiếm được sách, sau đó sẽ đi taxi tới nơi.

Có điều, không thể lỗ mãng tùy tiện ngăn người lại hỏi. 

Đào Thanh Phong đang mặc áo khoác đen, mũ đen, đeo mắt kính, khăn quàng cổ đầy đủ. Nhờ lần đầu tiên ra cửa, dì Thẩm nghi ngờ hỏi ‘Tiểu Đào, cậu không ngụy trang à?’, Đào Thanh Phong mới biết, các ngôi sao khi ra đường quan trọng nhất là không được để lộ mặt sẽ bị mọi người vây xem.

Chuyện này cũng dễ hiểu. Nhớ năm đó lúc đăng khoa dạo phố, chỉ dạo một vòng lộ mặt khắp khinh thành, là về sau mỗi lần ra cửa, lập tức bị mọi người vây xem, gặp không ít phiền toái.

Thời đại này, hình ảnh các ngôi sao xuất hiện rõ ràng trên màn ảnh, ngoài đường, người nhận biết còn nhiều hơn nữa. Cho nên Đào Thanh Phong bao bọc cực kỳ chặt chẽ. 

Đang mùa thua, người đội nón chụp khăn quàng cổ chưa nhiều, nên bộ dạng Đào Thanh Phong như vậy vẫn khiến nhiều người chú ý. May mắn, không có ai bu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.