Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 23



Tan việc, Sở Diệc Mạc gọi điện thoại cho Lê Tuần, muốn cậu chờ anh ở cửa ra vào công ty, do anh quyết định chỗ ăn cơm, theo như lời Sở Diệc Mạc đi vào cửa hàng, Lê Tuần hoảng hốt hồi lâu, mãi cho đến khi ông chủ bưng đồ ăn lên vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ngược lại Sở Diệc Mạc nhìn thấy thức ăn đã được mang lên, cao hứng rút lấy một đôi đũa, tiếp đó dùng bộ dạng ăn như gió cuốn ăn dĩa cơm cà ri, ăn liên tiếp mấy miếng, ngẩng đầu thấy Lê Tuần bất vi sở động, hoang mang hỏi.”Sao em không ăn?”

“Á…” Thấy anh ăn ngon miệng, Lê Tuần lơ đễnh nhìn dĩa cơm cà ri trước mặt mình, nói muốn cậu mời lại dẫn cậu tới kiểu cửa tiệm như thế này, không phải cho rằng kinh tế của cậu quẫn bách, cố ý tiết kiệm chi tiêu giúp cậu chứ.

“Cửa tiệm này có món cơm cà ri hương vị rất ngon, em nếm thử xem.” Sở Diệc Mạc thấy cậu bất vi sở động, cười hì hì giải thích.

“A… Được…” Anh đã nói như thế, Lê Tuần múc một ngụm nhấm nháp, món cơm này có hạt gạo to tròn, hương khí bốn phía, phối hợp với một đĩa dưa muối cay, khi ăn cảm thấy rất ngon.

Chỉ là nơi này không khỏi quá đơn sơ rồi, nhà hàng không giống nhà hàng, tiệm cơm không giống tiệm cơm, chỉ là một tiệm nhỏ ven đường. Mặt tiền cửa hàng không lớn, trên dưới mười mét vuông, đơn giản để mấy cái bàn lớn, khách hàng không nhiều lắm, một mình ông chủ bề bộn trước bề bộn sau. Lê Tuần nhịn không được hỏi, “Anh thường xuyên đến chỗ này ăn cơm sao? “

Nơi này so với địa vị con người Sở Diệc Mạc, thật sự là quá thấp rồi, nhìn bộ dáng tao nhã ôn hòa của anh thì nên đi nhà hàng cao cấp, như thế nào cũng nghĩ không ra anh sẽ chạy đến chỗ này ăn cơm.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, anh cùng bạn gây dựng sự nghiệp, khi đó anh ở gần chỗ này, mỗi ngày tăng ca đến khuya, đói bụng tìm ăn khắp nơi, trong lúc vô tình phát hiện cửa tiệm này, ăn một lần liền nghiện, đói bụng sẽ đi qua đây.”

“Không thể tưởng được anh cũng có cuộc sống như vậy.” Đáy mắt Lê Tuần hiện lên một tia kinh ngạc, “Bất quá anh rất lợi hại, khiến công ty trở nên lớn như vậy.”

“Bởi vì trả giá nhiều hơn.” Thanh âm Sở Diệc Mạc bình tĩnh, lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp khó khăn trùng trùng điệp điệp, ba bữa cơm không đủ, cũng may sống qua đoạn thời kì gian nan kia, sự nghiệp dần dần đi vào quỹ đạo.

Lê Tuần nhịn không được truy vấn: “Người bạn cùng gây dựng sự nghiệp với anh đâu?” Cậu không nghĩ tới Sở Diệc Mạc là tự mình gây dựng sự nghiệp, lúc đầu còn tưởng rằng anh là nhân viên, bằng thực lực mới leo đến vị trí tổng giám đốc.

“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, cánh rừng lớn rồi thì mỗi người đi một ngả.”

Lê Tuần trầm mặc xuống.

Sở Diệc Mạc nở nụ cười, ánh mắt phảng phất có thể hiểu rõ lòng người “Cái này cũng không sao cả.”

“Nói cũng đúng.” Trên thương trường, không có bạn bè vĩnh viễn, sự nghiệp thành công rồi, ai cũng muốn độc tài toàn cục, đại triển thân thủ, chắc chắc chính mình làm sẽ càng thành công.

Thấy dĩa cơm của cậu đã vơi đi phân nữa, Sở Diệc Mạc hỏi: “Cơm cà ri ăn ngon không?”

“Ăn ngon, sao anh lại muốn dẫn tôi tới đây?”

“Đi nhà hàng hình như quá bình thường rồi, thức ăn ở đó tuy phong phú, nhưng không sánh bằng sự chất phác ở đây, anh nghĩ cơm như vậy em cũng sẽ thích.” Khóe miệng Sở Diệc Mạc mang theo vui vẻ, anh tin tưởng Lê Tuần không phải người kén chọn, đối với việc ăn uống còn không chú ý hơn cả anh, chỉ cần hương vị ngon thì cậu đã thỏa mãn.

Lê Tuần bất động thanh sắc: “Nhỡ đâu tôi không thích ăn ở đây?” Kỳ thật đi đâu ăn cũng không sao cả, chỉ cần hương vị ngon, quán quà vặt bên đường cũng được, cho nên trong mắt cậu, dĩa cơm cà ri trước mặt này thật sự rất ngon.

“Vậy em sẽ không động vào dĩa cơm.” Sở Diệc Mạc cũng bất động thanh sắc.

Lê Tuần cười cười “Anh biết nhìn mặt người khác để nói chuyện.”

“Bởi vì anh rất để ý đến em.” Sở Diệc Mạc nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của cậu, đã lâu rồi không thấy Lê Tuần nở nụ cười, quả nhiên dẫn cậu tới đây là lựa chọn chính xác.

“…” Lê Tuần giật mình, đôi má bắt đầu nóng lên, phát nhiệt, không biết là vì dưa muối cay, hay là túng quẫn vì ánh mắt của anh, tóm lại, mỗi lần anh nói yêu thích gì đó, toàn thân cậu liền xao động, không dám nhìn vào anh, rõ ràng cũng mấy chữ đó mà thôi, cậu lại giống như…bị phỏng.

Sau ngày hôm nay, cảm giác của Lê Tuần đối với Sở Diệc Mạc trở nên kỳ diệu, hai người cũng được xem là bạn bè a, chỉ cần anh không có cử chỉ thân mật, ở cùng một chỗ với anh cũng rất dễ dàng.

Cũng không biết tại sao, nếu anh trở về quá muộn, cả người cậu đều trở nên không bình thường, nghĩ đến anh ở cùng một chỗ với người nào đó, chơi đùa đến muộn như thế mới về. Mỗi lần đều muốn biết hành tung của anh, lại không dám đối mặt hỏi, thậm chí lúc anh trở về còn tỏ vẻ không thấy, bản thân như vậy khiến  Lê Tuần cảm thấy rất buồn rầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.