Tham Hoan

Chương 36: Có thể? Chắc chắn?



Lâm Tiểu Kiều cười muốn đánh anh, hai ba lần Thẩm Gia Mộc đều trốn ra phía sau cây ngô đồng để né tránh, cô chạy tới kéo anh ra ngoài ra vẻ muốn đánh, lại bị anh ôm ngược trở lại, dưới ánh trăng sáng tỏ, đường cong trên khuôn mặt anh tuy cương quyết nhưng lại có chút dịu dàng, cô không nhịn được liền đưa tay lên sờ. Trong mắt Thẩm Gia Mộc tràn đầy niềm vui, lúc cô vừa vươn tay lên thì anh cũng cúi đầu xuống, má trái vừa vặn áp vào trong lòng bàn tay của cô, cảm xúc ấm áp kia cũng khiến cho toàn bộ cơ thể của Lâm Tiểu Kiều xụi xuống.

Giờ phút này nhìn Thẩm Gia Mộc như say mê Lâm Tiểu Kiều, trong lòng xao động thật lâu cũng không thể thở bình thường được, anh hơi cúi xuống, trực tiếp hôn lên đôi môi xinh đẹp kia. Lâm Tiểu Kiều sợ hết hồn, vội vàng đẩy anh ra, Thẩm Gia Mộc không thuận theo, bĩu môi lầm bầm rồi lại muốn hôn xuống, eo của cô bị anh ôm lấy, cổ cô xoay trái xoay phải không để cho anh được như ý, đang lúc đùa nghịch vui vẻ thì bỗng có chiếc xe dừng lại trước mặt hai người.

Đèn xe bật sáng, Thẩm Gia Mộc híp mắt đồng thời giơ tay lên thay Lâm Tiểu Kiều che bớt ánh sáng, chờ đến lúc thích ứng được với ánh sáng đột ngột đó, anh mới nhìn rõ hóa ra là xe của Thẩm Kiến Đàn. Lâm Tiểu Kiều thẹn thùng đỏ mặt, len lén vươn tay ra sau lưng Thẩm Gia Mộc hung hăng véo một cái, rồi sau đó mới đỏ mặt nói: “Ba!”

Thẩm Kiến Đàn đã sớm thu hết những động tác của đôi vợ chồng son vào trong mắt, nói thật, ông cũng không ngờ tới Thẩm Gia Mộc sẽ mặt dày mặt dạn như vậy, hơi có chút lúng túng, ông ho khan hai tiếng: “Hai con không lái xe tới đây sao? Lên đi, thuận đường đưa hai con trở về, vừa đúng lúc ba cũng có lời muốn nói với hai con.”

Sự thật là có lái xe, nhưng nếu Thẩm Kiến Đàn đã nói như vậy, hai người cũng không tiện từ chối, tất nhiên là phải lên xe rồi. Lâm Tiểu Kiều tự giác ngồi vào ghế cạnh tài xế, để lại không gian phía sau cho hai cha con. Từ trước tới nay, Thẩm Kiến Đàn luôn cho cô cảm giác của một người bố chồng ôn hòa, ít nhất cũng sẽ không phân biệt tốt xấu mà đi giúp mẹ chồng, thế nhưng, khi Lâm Tiểu Kiều đối mặt với ông thì vẫn hơi rụt rè một chút.

“Mẹ con nói mấy lời cũng không phải là không có đạo lý, Thẩm Gia Giai chuyển ra ngoài nhiều năm như vậy, lại dẫn theo đứa bé đi, chưa từng trở về nhà. Lần đó cả nhà đến thăm Tiểu Kiều, nếu không phải là giữa đường cha để cho hai mẹ con gặp nhau thì không chừng ngay cả gặp mặt nó cũng không muốn. Cha thấy quan hệ của Tiểu Kiều và nó rất tốt, lần sau khi các con về nhà thì nhớ gọi nó về theo.”

Thẩm Gia Mộc trầm mặc một lúc, vẫn quyết định nói thật: “Gần đây Diệp Mặc có ý định muốn tái hôn, nếu như chị trở về nhà, Diệp Mặc nhất định sẽ trở về theo, việc này cha mẹ có thể chấp nhận được sao?”

Thẩm Kiến Đàn cười một cái: “Con đã quên lời đêm đó cha nói với con rồi sao? Đời này Thẩm Gia Giai nhất định là không chạy thoát khỏi Diệp Mặc, chỉ cần cuối cùng nó quyết định tha thứ cho Diệp Mặc, thì mẹ con căn bản cũng không phải là vấn đề.”

“Vâng, chuyện này con sẽ nghĩ biện pháp.” Thẩm Gia Mộc gật đầu đồng ý, thấy xe đã lái ra khỏi đại viện (*) thì liền nói, “Chúng con xuống xe ở chỗ này thôi, xe con vẫn còn đậu bên trong, chúng con tính ra ngoài đi dạo một chút, đợi lát nữa sẽ về nhà.”

(*): khu vực có nhiều hộ gia đình ở.

Sau khi hai người xuống xe, Lâm Tiểu Kiều liền không thể chờ đợi mà kéo tay áo của anh, hỏi: “Anh thật sự muốn em nói với chị sao? Đến lúc đó nếu như chị trở về mẹ lại trở mình ầm ĩ thì em phải làm sao bây giờ? Bây giờ anh rể và chị dường như đang trong lúc tình cảm nồng nàn, em thấy mẹ lại không muốn gặp anh rể, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì có thể anh sẽ phải ở trước mặt chống đỡ cho em, nếu không mẹ anh lại mắng em.”

Thẩm Gia Mộc gật đầu, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, dắt Lâm Tiểu Kiều đi về lấy xe. Lúc Lâm Tiểu Kiều ngồi lên xe thì vẫn rất có tinh thần, nói là đi ra ngoài chơi một chút đến tối hẵng trở về, chừa chút không gian cho Diệp Mặc theo đuổi bà xã. Thẩm Gia Mộc cưng chiều véo chóp mũi của cô hỏi cô muốn đi đâu. Lâm Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, quyết định đi xem phim, đối với lần này, Thẩm Gia mộc hoàn toàn không có ý kiến nào khác.

Đợi đến khi hai người đi được nửa đường, Lâm Tiểu Kiều mới hiểu được tại sao Thẩm Gia Mộc đối với loại chuyện chỉ có con gái mới thích này mà lại không có chút ý kiến nào.

Vé là do Thẩm Gia Mộc đi mua, bởi vì anh có chứng nhận sĩ quan cho nên được giảm giá một nửa, Lâm Tiểu Kiều có chút vui mừng, tựa như chú gấu koala ôm chặt thân cây mà ôm lấy cánh tay của Thẩm Gia Mộc, hưng phấn nói: “Quân nhân đi xem phim mà cũng được giảm giá? Đây coi như là một phúc lợi lớn cho các anh lính theo đuổi bạn gái sao?”

Thẩm Gia Mộc chỉ cảm thấy bắp tay cứng rắn được chỗ nở nang mềm mại kia áp vào vô cùng thoải mái, con ngươi càng thêm trầm lắng, yết hầu lên xuống mấy lần, bộ dáng giống như rất đói khát. Lâm Tiểu Kiều không nhận ra được sự thay đổi của người bên cạnh, nhìn bên này bên kia một chút, thấy bộ dáng xinh đẹp đáng yêu như vậy Thẩm Gia Mộc hận không thể chiếm lấy cô ngay tại chỗ này.

Nhớ đến việc hôm nay lúc Diệp Mặc đến dẫn hai đứa trẻ đi thì hai người đã ngầm giao hẹn, Thẩm Gia Mộc không chút suy nghĩ liền đi cả đêm. Lúc vào trong rạp, người còn tương đối nhiều, sau khi tìm được vị trí, từ đầu đến cuối Thẩm Gia Mộc vẫn có chút không yên lòng. Lúc đầu Lâm Tiểu Kiều còn cầm coca uống liên tục, nhưng chỉ chốc lát sau, mặt cô liền nóng như lửa đốt.

Xung quanh đều là các cặp đôi, những người đang thực sự xem phim cũng không nhiều lắm, những âm thanh làm cho người ta đỏ mặt càng lúc càng lớn, mà dường như Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh cũng không an phận. Đột nhiên trên đùi được bao phủ bởi sự ấm áp, chính là bàn tay của anh đang tìm kiếm, trên cổ là hơi thở nóng hổi, cứ từng đợt từng đợt chọc ghẹo thần kinh của cô, còn cơ thể của anh thì càng ngày càng dựa gần vào...

Cổ Lâm Tiểu Kiều co rụt lại, cơ thể tự nhiên dựa vào phía sau, Thẩm Gia Mộc ôm thân thể ấm áp mềm mại của cô vào trong lòng, dục vọng trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy. Anh không nhịn được ngậm vành tai của cô nói mơ hồ không rõ: “Bà xã, chính em là người đề nghị đi xem phim đó... Lúc về đừng trách anh!”

Ở trong bóng tối Lâm Tiểu Kiều dựa vào trí nhớ tìm được phần hông sợ nhột của anh từ từ véo. Thẩm Gia Mộc giật mình một cái, hít một hơi bắt được tay của cô, Lâm Tiểu Kiều cười dựa về phía sau, trong nháy mắt, Thẩm Gia Mộc liền đè lên. Lâm Tiểu Kiều kêu lên một tiếng, rồi Thẩm Gia Mộc lại như có quy củ mà ngồi xuống, cô hoài nghi liệu có phải chỉ dễ dàng như vậy mà cô đã trốn thoát, đang chuẩn bị thở ra một hơi, anh lại nhích lại gần.

“Ngồi lên đây!” Anh vỗ vỗ chân mình, ý bảo cô làm theo, thấy cô lắc đầu thì liền nhích gần thêm một chút, lời nói tiếp theo giống như được rít ra từ trong kẽ răng, “Hôm nay anh không mặc quân trang, quần áo bình thường rất khó để gần gũi.”

Câu nói đơn giản đầu tiên đã đánh bại được Lâm Tiểu Kiều, cô ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên, thậm chí còn học những đôi tình nhân khác vòng tay quanh hông, cả người rúc vào trong ngực anh. Lâm Tiểu Kiều nhắm mắt, cảm thấy ở nơi tối tăm này thị lực cực kỳ tốt, nếu không tại sao cô có thể nhìn thấy so với bất kỳ bầu trời sao nào ánh mắt của Thẩm Gia Mộc cũng đều xinh đẹp rực rỡ hơn cả?

Thẩm Gia Mộc ôm chặt cô, để cằm lên đỉnh đầu của cô, nhìn màn hình một lúc, thế nhưng cái gì cũng không xem được. Hai tay trượt nhẹ ôm eo thon của cô, môi dán bên tai trái của cô, anh nhẹ giọng nói: “Tiểu Kiều, anh rất vui, cả đời này anh đều gặp khó khăn nhưng lại có thể lấy được một người giống như em, luôn mang lại hạnh phúc và may mắn cho anh.”

Nước mắt của Lâm Tiểu Kiều cũng bị anh làm cho chảy ra, trừng mắt nhìn, cô hơi nghiêng đầu, đôi môi mềm mại của cô hôn một cái trên môi anh rồi rời đi rất nhanh. Thẩm Gia Mộc vừa mới nói xong những lời buồn nôn như vậy, thấy thái độ của cô hình như chỉ qua loa lấy lệ thì rất bất mãn siết chặt vòng tay. Lâm Tiểu Kiều cười nhẹ, quay đầu lại, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Không được phép chỉ “có thể” mà phải là “chắc chắn”!”

Lúc ánh sáng trên màn ảnh lần lượt thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi nâng lên, đẹp đến mức chấn động lòng người! Thẩm Gia Mộc chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng trong cơ thể đang dồn xuống nơi nào đó nhanh đến mức khó có thể tính toán được tốc độ lao xuống, thỉnh thoảng ánh sáng chiếu đến, anh cứng ngắc ngồi ở một chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám có. Lâm Tiểu Kiều còn đang nghi hoặc, anh lại đột nhiên ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương trên người cô thật sâu. Lâm Tiểu Kiều rụt cổ một cái, thế nhưng Thẩm Gia Mộc lại càng dùng sức hít vào mạnh hơn.

“Anh làm sao vậy?”

“Anh nghĩ anh muốn!”

Lâm Tiểu Kiều ngẩn ra, ngồi ở trong lòng anh không dám động đậy...

Chán đến mức xem phim một lúc, xung quanh cũng chỉ có vài ba người, Thẩm Gia Mộc nhìn quanh một cái, sột sột soạt soạt, căn bản là không nhìn thấy người khác đang làm gì, giật mình, anh lại cọ sát vào người Lâm Tiểu Kiều ở bên cạnh, ôm cô thật chặt vào trong ngực. Lâm Tiểu Kiều vừa quay đầu liền bị anh hôn xuống, tay của cô để trước lồng ngực anh, chỉ muốn đẩy anh ra. Thế nhưng lần này Thẩm Gia Mộc giống như là bị ma nhập vậy, ra sức đè ép khiến cô không thể động đậy chút nào.

“Ưm... Thẩm Gia Mộc... Anh nhẹ một chút...” Lâm Tiểu Kiều cảm nhận được rõ ràng sức lực mạnh mẽ mà lưỡi anh đang khuấy đảo trong miệng cô, thậm chí nước bọt của cô còn không ngừng tràn ra bên ngoài.

Sau khi nghe thấy cô nói thế thì Thẩm Gia Mộc mới từ từ dịu xuống, quấn lấy đầu lưỡi của cô đẩy mạnh, khuấy đảo lên xuống. Lâm Tiểu Kiều nhanh chóng cảm thấy không thở nổi, ra sức cướp lấy khí oxi từ trong miệng anh, Thẩm Gia Mộc cười, rụt lưỡi lại, buông môi lưỡi của cô ra, cơ thể vẫn tiếp tục đè ép cô, để nơi cứng rắn nóng bỏng trên bắp đùi của Lâm Tiểu Kiều.

“Tiểu Kiều, ở trong này có được không?” Thẩm Gia Mộc nắm mặt của cô hỏi.

“Anh điên rồi sao!”

Thẩm Gia Mộc nắm cằm của cô xoay qua chỗ khác, trên màn ảnh lớn là hình ảnh một đôi nam nữ đang trần truồng quấn quít một chỗ với nhau, Lâm Tiểu Kiều hoảng hốt thu lại ánh mắt. Thẩm Gia Mộc lại bảo cô nghe âm thanh bên cạnh, cách đó không xa một đôi nam nữ đang rên rỉ thở gấp, hơi thở rất dữ dội. Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt khẽ nâng cằm: “Em không muốn như vậy, âm thanh rất to... Về nhà có được không?”

“Về nhà nghe Diệp Mặc và chị anh sao? Anh đâu có ngu hả bé cưng...” Thẩm Gia Mộc cắn một cái vào cằm của cô, “Em nói nhỏ thì sẽ không bị nghe thấy. Bảo bối ngoan, anh trai thương em có được hay không?”

Lâm Tiểu Kiều nhìn anh chằm chằm, Thẩm Gia Mộc chỉ cảm thấy rất dễ thương, không quan tâm đến sự cảnh cáo trong đôi mắt của cô, ỷ vào lợi thế của cơ thể đè hai chân cô lại, giữ luôn hai tay của cô, vùi mặt vào hõm vai của cô từ từ hôn xuống. Cả cơ thể của Lâm Tiểu Kiều đều đang run rẩy, làm chuyện đó ở nơi công cộng thật sự là khiến cô xấu hổ muốn chết!

Một tay của Thẩm Gia Mộc luồn từ ngoài quần áo của cô đi vào, đẩy áo lót của cô lên, trực tiếp cầm hai nơi đẫy đà kia, điều chỉnh sức lực nắn bóp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.