Tham Hoan

Chương 47: Sưởi ấm cả đời



Gió đêm từ cửa sổ phòng bếp thổi vào, áo của Lâm Tiểu Kiều vẫn còn mặc trên người, chỉ là phía dưới lạnh lẽo, có chút không được tự nhiên, cô bám lấy cánh tay của Thẩm Gia Mộc, co rụt vào trong lòng anh: “Quay về đi, lạnh quá! Buồn ngủ quá!”

Thẩm Gia Mộc cười cười, ôm cô từ trên kệ bếp xuống đi vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường, anh vẫn không quên quay lại phòng bếp dọn dẹp. Dựa theo tính tình của cô nhóc này, bây giờ mơ mơ màng màng ngủ, sáng mai đến phòng bếp mà thấy bãi chiến trường kia thì chắc chắn sẽ nhíu mày đau đầu. Bộ dáng đó chắc chắn sẽ khiến anh đau lòng hơn nửa ngày, làm chuyện gì cũng không yên tâm nổi.

Lúc quay trở lại phòng ngủ, Lâm Tiểu Kiều đã cực kì mệt mỏi ngủ say, anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong mắt lại tràn đầy niềm yêu thương, động tác của anh cũng cực kì nhẹ nhàng, từ từ nâng cô lên từ phía sau rồi đặt cô nằm trong lồng ngực mình. Trước đây nghĩ tới việc thỉnh thoảng sẽ tới chỗ anh, cô lại tiện tay để lại một bộ áo ngủ ở cuối giường, anh cũng không cất đi, lúc này trái lại lại có đất dụng võ. Thẩm Gia Mộc mang áo ngủ tới, cởi quần áo của cô ra, lúc chuẩn bị mặc vào cho cô thì Lâm Tiểu Kiều lại lẩm bẩm làm loạn.

Thẩm Gia Mộc kiên nhẫn dỗ dành vỗ đầu cô, thế nhưng tiếng rên của Lâm Tiểu Kiều lại càng lúc càng lớn: “Không thoải mái...”

Lâm Tiểu Kiều nói xong, bàn tay nhỏ cũng không chịu để yên, từ từ đi xuống chỗ đó của mình, vẫn nói không thoải mái. Bộ dạng yếu ớt như vậy thật sự khiến cho Thẩm Gia Mộc muốn yêu thương cô, để áo ngủ trong tay xuống, anh ôm cô đi vào phòng tắm. Chỗ này không có bồn tắm lớn, đành phải tắm bằng vòi sen, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều nhũn như con chi chi ngã ở trên người anh, căn bản là không đứng vững được. Thẩm Gia Mộc vừa dỗ vừa hôn, không dễ dàng mới khiến cho cô tạm thời dựa ở trên cổ anh, cô đi chân trần, anh sợ cô bị cảm cho nên để chân cô giẫm lên chân anh, một tay đỡ eo của cô, một tay thoa sữa tắm lên người cô.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Tiểu Kiều được anh đặt ở trên giường. Cả người cô khỏa thân vừa tiếp xúc với chăn bông thì liền cuộn lại thành một hình tròn. Cô vốn rất nhỏ nhắn, khung xương tinh tế, sau khi co lại thành một cục càng giống như một chú mèo ngủ say, vô cùng ngoan ngoãn. Thẩm Gia Mộc cởi khăn tắm đang quấn quanh phần thân dưới, trần trụi trượt vào trong chăn ôm cô đặt vào trong vòng tay ấm áp của mình.

Khi nhiệt độ cơ thể anh từ từ truyền ra toàn thân cô, thân thể Lâm Tiểu Kiều mới thoải mái dễ chịu rúc vào trong lòng anh mà ngủ say. Thẩm Gia Mộc cúi đầu nhìn gương mặt đỏ hồng của cô gái đang ngủ trong lòng, anh không nhịn được chạm nhẹ lên môi cô một cái, đêm nay uống không ít rượu, thế nhưng rượu mạnh cũng không nhiều, lại vừa trải qua một trận vận động kịch liệt như thế, bây giờ đã sớm tỉnh táo rồi. Nhưng mà, giờ phút này, ôm người đẹp ở trong lòng, anh lại ngửi thấy được mùi rượu ở đâu đây khiến cho đầu óc chuếnh choáng, say khướt...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Kiều bị lạnh nên thức dậy, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Thẩm Gia Mộc đứng ở bên giường mặc quần áo. Cô đấu tranh hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn rời khỏi giường. Thẩm Gia Mộc thấy cô chống người dậy, tưởng rằng không có anh ôm nên cô cảm thấy lạnh, anh liền lấy một cái chăn khác đang được đặt ở trên ghế bọc cô lại. Cô được anh dùng chăn bông bọc lấy giống như một chú gấu bắc cực vừa mới sinh, tròng mắt tròn vo nhìn thế giới xung quanh.

“Bây giờ đắp tạm cái này đã, anh phải nhanh chóng xuống dưới để huấn luyện, đợi lát nữa em tự mình ăn bữa sáng nha.”

Lâm Tiểu Kiều ngồi ở trên giường, sửng sốt hơn nửa ngày đầu óc mới linh hoạt trở lại, nằm xuống cùng chiếc chăn, miệng lại than thở một câu: “Giống như gấu Bắc Cực vậy, tại sao lại quấn như thế này a? Thật khó nhìn!”

Thẩm Gia Mộc bị chọc cười, chìa tay véo lên mặt cô một cái: “Gấu Bắc Cực có bộ lông màu xanh? Hả? Vậy em tìm tới đây cho anh!”

Lâm Tiểu Kiều không để ý đến anh, trái lại lại ngủ tiếp, Thẩm Gia Mộc chỉnh lại quần áo, đi đến cửa vẫn còn không yên tâm, anh lại quay trở lại tìm một tờ giấy nhỏ, viết hai câu lên đó rồi để trên đầu giường. Phía dưới đã đầy tiếng cười vang lên, nhưng vẫn không nhịn được, anh lờ đi rồi cúi đầu hôn lên trán cô hai cái, sau đó lưu luyến không rời chạy như bay xuống dưới!

Đợi đến khi ngủ đủ, Lâm Tiểu Kiều mới chậm chạp rời giường, cầm lấy quần áo ngồi trên giường nghĩ một lúc, từ đầu đến cuối cô vẫn cảm thấy có chuyện gì đó chưa được thu xếp ổn thỏa. Đến khi bên ngoài vang lên tiếng khóc của trẻ con cùng với tiếng đập cửa, cô mới kịp phản ứng, Tiểu Cao Trường vẫn đang ở chỗ của Hà Linh. Cô hốt ha hốt hoảng mặc quần áo vào, chân không chạy ra mở cửa, Tiểu Cao Trường vừa thấy cô liền nhào tới ôm lấy bắp chân của cô khóc lóc kêu to. Nói thật, trong lòng Lâm Tiểu Kiều cũng cảm thấy hơi xót xa, cô ôm lấy Tiểu Cao Trường, bộ dạng giống như cũng muốn khóc.

Hà Linh thấy vậy thì nhanh chóng khuyên giải, lại nhìn thấy cô không đi dép thì liền thúc giục vào phòng: “Em đi dép vào đi đã, đừng để bị cảm! Thương đứa nhỏ nhưng cũng phải thương chính mình nữa chứ, nếu không Tiểu Thẩm nhà em mà thấy thì sẽ đau lòng vì cả hai mất!”

Lâm Tiểu Kiều chớp chớp mắt, ép nước mắt xuống, ôm Tiểu Cao Trường đặt lên ghế salon, trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, dỗ chưa đến hai câu là đã hết khóc rồi. Hà Linh xoa đầu Tiểu Cao Trường, có chút xúc động nhìn Lâm Tiểu Kiều giải thích: “Chị thấy cửa sổ phòng bếp của các em chưa mở, nghĩ là chắc em chưa dậy cho nên chị không dẫn bé sang đây, ai biết được cậu nhóc này lại tưởng rằng các em không cần cậu nhóc nữa, vì vậy vừa đập giường vừa khóc rống lên, không có cách nào nên chị đành phải dẫn bé tới.”

Lâm Tiểu Kiều gật gật đầu, lại véo khuôn mặt cậu bé đang ngồi trên đùi mình cười nói: “Con trai không thể tùy tiện khóc như vậy được..., con xem chú Thẩm đã khóc bao giờ chưa? Dì và chú làm sao lại không cần con được? Là dì không tốt, quên đưa con về nhà, lần sau dì sẽ không phạm sai lầm nữa, tha thứ cho dì có được hay không?”

Đôi mắt của Tiểu Cao Trường sưng phồng, nhăn mũi gật gật đầu, Lâm Tiểu Kiều lại véo mũi cậu bé. Mới ngồi được hai phút, Tiểu Cao Trường đã kêu đói bụng, Lâm Tiểu Kiều mời Hà Linh ở lại ăn bữa sáng, còn cô thì xoay người vào phòng bếp. Đàn ông ở trong bộ đội từ trước đến giờ đều không kiểu cách giả dối, ở chung thân thiết như anh em một nhà, đương nhiên vợ của bọn họ cũng chung sống giống như người một nhà vậy. Do đó, Hà Linh cũng không hề từ chối, thẳng thắn về nhà mình gọi con gái tới đây, đồng thời mang theo một túi bánh trôi đến.

Trong lúc hai người phụ nữ bận rộn làm đồ ăn sáng, Thẩm Gia Mộc cũng quay trở lại, Lâm Tiểu Kiều không hiểu đây là tình huống huấn luyện gì, thế nhưng Hà Linh lại biết rất rõ ràng, vì vậy cô cười càng ngày càng đen tối. Thẩm Gia Mộc có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cười hề hề hỏi: “Chị dâu, chị cũng tới ăn sáng sao?”

Hà Linh liền bật cười, trêu ghẹo nói: “Tiểu Thẩm, cậu đối với bảo bối nhà cậu cũng khẩn trương quá đi, giờ này rồi mà vẫn còn giả vờ quay trở về, được ông xã nhà chị cho phép rồi hả?”

Thẩm Gia Mộc có chút xấu hổ gãi gãi đầu, giống như một cậu nhóc ngây ngô lúc mới yêu: “Em quay trở lại xem cô ấy đã dậy chưa, sợ cô ấy ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức dậy, không ăn được bữa sáng thì không tốt cho dạ dày.”

“Không ngờ cậu lại nghe lời bảo bối nhà cậu như vậy a!”

Thẩm Gia Mộc càng thêm xấu hổ, ánh sáng chiếu vào trong phòng, chiếu đến vành tai đang đỏ ửng lên của anh, trong mắt Lâm Tiểu Kiều, lúc này Thẩm Gia Mộc thật sự giống như một thiên thần trong truyện tranh vậy, tuy không có cánh, nhưng anh lại mang theo vầng hào quang chiếu sâu tận đáy lòng của cô, khiến sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Trong tay cô vẫn cầm một cái thìa, đứng giữa ánh nắng màu vàng, nghe người khác trêu ghẹo người đàn ông của mình, cô lại không có bất kì ngượng ngùng hay buồn bực nào, chỉ có sự cảm động kéo dài liên tục giống như một làn nước được rót từ từ vào trong tim vậy...

“Anh có ăn sáng luôn không?” Hà Linh ở phía sau lấy khuỷu tay đẩy cô, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, hơi bối rối hỏi.

“Không, anh chỉ quay lại nhìn em thôi, bây giờ lại phải lập tức xuống nhà ăn ăn sáng cùng mọi người... Chị dâu, chị cứ ăn từ từ, em đi trước!”

Nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Gia Mộc, Hà Linh vỗ vỗ bả vai của Lâm Tiểu Kiều, cảm thán nói: “Em gái, em thật đúng là được gả cho một người đàn ông tốt, ông xã nhà chị kết hôn bao nhiêu năm rồi, vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi chị đã ăn sáng hay chưa. Đàn ông a, thật đúng là không thể so sánh được...”

Lâm Tiểu Kiều miễn cưỡng nở nụ cười, nhanh chóng trở về phòng bếp, xoa xoa ánh mắt có chút ẩm ướt, cô tiếp tục cho hai đứa trẻ ăn bánh trôi. Ăn sáng xong, Lâm Tiểu Kiều nói rằng muốn ra ngoài mua đồ ăn, Hà Linh kéo cô lại, không nói rõ tình huống mà trực tiếp đưa cô đến nhà bếp ở bên kia.

“Về sau mỗi tuần theo nhà bếp đi chợ mua đồ ăn là được, chỗ này cách bên ngoài quá xa, lúc này em mà ra ngoài thì đến giữa trưa cũng chưa quay về được. Nếu thật sự không có đồ ăn thì tìm đến lão Ngô mà hỏi, anh ta là một người rất vui vẻ, đừng thấy bình thường anh ta giữ gìn hàng hóa quân sự chặt chẽ, nếu người thân có khó khăn, anh ta sẽ dùng hết sức lực để hỗ trợ.”

Hai người mang mấy bó rau trở về, Hà Linh lại dẫn cô đi vòng quanh doanh trại, nói những nơi mà các quân tẩu (*) thường hay đến, sau đó thấy sắp đến giờ nên quay trở về làm cơm trưa. Hai người vừa nói vừa cười cầm đồ ăn trở về nhà mình, Tiểu Cao Trường chơi đến mức toàn thân đầy bùn đất quay về, đặt ghế ngồi tại cửa phòng bếp, chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì, trông bộ dáng rất tức giận.

(*) quân tẩu: vợ lính

Lâm Tiểu Kiều lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, giã đông rồi cắt thành từng sợi chuẩn bị làm ớt xanh xào thịt, cô nghiêng đầu nhìn Tiểu Cao Trường một cái, hỏi: “Sao lại không vui như vậy? Không phải hôm qua còn chơi đùa rất vui vẻ sao?”

“Dì, con muốn quay về, con muốn quay về nhà bà nội.” Đợi hơn nửa ngày Tiểu Cao Trường mới ủ rũ đáp.

Lâm Tiểu Kiều vội vàng xào rau, chỉ có thể vừa thái rau vừa hỏi: “Tại sao tự dưng lại muốn quay về?”

Tiểu Cao Trường mím môi nói: “Bọn họ nói rằng nơi này không phải chỗ ở của ba con, rằng nơi này không có ba con, con muốn đến chỗ ba cơ. Bà nội nói, khi còn bé, lúc mà ba bằng tuổi con thì thích nhất là xuống sông mò tôm. Con nhớ ba, ba đang nằm ngủ dưới đất ở xã phía Tây, con không muốn cách ba quá xa...”

Lâm Tiểu Kiều ngẩn ra, lập tức bỏ mọi thứ trong tay xuống, rửa tay rồi ngồi xổm trước mặt cậu, nắm chặt tay cậu bé, hỏi: “Con có nhớ mẹ không?”

“Không nhớ, bà nội nói mẹ bỏ đi cùng một chú khác, không cần con nữa...”

“Cao Trường, con có thể nghe dì nói vài câu không? Nếu có chỗ nào không hiểu, con có thể hỏi, dì sẽ cố gắng nói để con dễ hiểu nhất.”

“Vâng.”

“Dì nắm tay con như thế này, con có thấy ấm áp không?”

“Có ạ.”

“Lúc trước khi con biết ba con không thể đi theo con được nữa, con cảm thấy ấm áp hay là rất lạnh?”

“Rất lạnh.”

“Con xem, con có thể chấp nhận cảm giác lạnh lẽo khi ba con không thể đi theo con nữa, vậy thì tại sao con lại không chấp nhận mọi người nắm tay và đem đến sự ấm áp cho con? So với lạnh lẽo thì chắc chắn ấm áp khiến con dễ chịu hơn, có đúng không? Con quay về nhà bà nội, không chịu đọc sách mà mỗi ngày đều nghịch nước giống như ba con hồi nhỏ, con cho rằng ba con quay lại sẽ vui vẻ sao? Tiểu Trường, cho dù con có ở nơi nào, miễn là bên người có sự ấm áp, như vậy không phải tốt hơn sao? Con người sống ở đời, chỉ cần bản thân được sống thoải mái không phải rất tốt à?”

Tiểu Cao Trường cúi đầu không nói lời nào, Lâm Tiểu Kiều liền cười xoa xoa đầu cậu bé, cô tin chắc rằng sự ấm áp chính là cách hữu hiệu nhất để an ủi một đứa trẻ. Cao Trường nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu, ngón tay nắm lấy túi quần của mình. Lâm Tiểu Kiều thấy cậu có chút xúc động mới tiếp tục nói: “Bây giờ con còn nhỏ, không thể hiểu những khó khăn khi sống ở trên đời này, nhất là lúc con chỉ có một thân một mình mới là đáng sợ nhất. Từ nhỏ đến lớn, dì sống rất không vui vẻ, thế nhưng con nhìn xem, cuối cùng chú Thẩm cũng có thể đùa giỡn làm dì vui trở lại, cho nên dì bằng lòng cùng chú chung sống suốt đời, như vậy lúc đó chẳng phải sẽ được vui vẻ cả đời sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.