Tham Hoan

Chương 51: Không muốn li hôn



Mặt Lâm Tiểu Kiều không chút thay đổi đi trên đường lớn, phía trước có người quen của Thẩm gia tiến lên chào hỏi cô, là một bé trai đang cười hì hì mút ngón tay nhìn cô gọi một tiếng “dì Lâm” đầy ngọt ngào, cô gắng gượng mỉm cười. Tên nhóc kia vẫn tiếp tục ngậm ngón tay nhìn chằm chặp vào cô, thấy cả nửa ngày cô cũng không có phản ứng gì thì liền bập bẹ nói lại: “Đường Đường... Đường...”

Bỗng nhiên cô nhớ lại, hồi trước mỗi lần nhìn thấy có trẻ nhỏ ở trong sân thì cô lại cười hì hì lấy ra một thanh kẹo để trêu đùa. Bà nội của đứa trẻ nghe vậy thì có chút xấu hổ cười cười, chuẩn bị ôm đứa nhỏ rời đi thì ai ngờ đứa trẻ đó vừa được bà nội ôm liền gào khóc. Tay chân Lâm Tiểu Kiều luống cuống tìm kẹo ở trong túi, bỗng nhiên ở bên cạnh có một bàn tay chìa tới, trong lòng bàn tay đó là một túi kẹo trái cây tràn đầy màu sắc, tất cả đều là những vị mà ngày thường cô thích nhất. Cô ngơ ngác nhìn theo bàn tay dày rộng ấy, độ cong tuyệt đẹp của cánh tay bởi vì quân trang vừa vặn mà càng thêm mê người, khuôn mặt anh lộ ra vẻ cương nghị, môi mỏng khẽ nhếch, anh chỉ nhíu mày nhưng lại khôi ngô đến mức khiến cô không thể rời mắt khỏi...

“Nhanh cảm ơn dì Lâm cùng chú Thẩm...” Bà nội của đứa trẻ ôm đứa trẻ vào lòng nói.

Đứa trẻ cầm lấy mấy viên kẹo, cười lộ cả hai chiếc răng cửa: “Cảm ơn... Ừm... Đường Đường...”

Lâm Tiểu Kiều liền nở nụ cười, khom người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, xoa xoa mấy sợi tóc mới mọc của cậu rồi trò chuyện cùng bác gái kia. Thực ra, cô vẫn luôn đứng bất động ở đây, có chút suy nghĩ tức giận, vào lúc này, trong tình trạng này, cô không đủ tự tin để đối mặt hòa nhã với Thẩm Gia Mộc mà không tranh cãi.

Thẩm Gia Mộc vẫn đứng ở bên cạnh nhìn cô nói chuyện cùng người khác, anh biết trong lòng cô đang tức giận, cho nên anh không hề nói một câu nào mà chỉ khi bác gái kia hỏi tới anh mới lễ phép trả lời hai tiếng. Có thể là nhìn ra sự giận dỗi giữa hai vợ chồng, bác gái kia cực kì biết điều ôm đứa trẻ về nhà, trước khi đi còn không quên khuyên giải một câu: “Vợ chồng son hai người, thế hệ trước chúng tôi bình thường rất có mắt nhìn. Lúc Gia Mộc đi bộ đội, vợ cậu ở nhà chăm nom mọi thứ cũng không hề dễ dàng, thỉnh thoảng cậu trở về một hai lần như vậy, tôi thấy cậu đối xử với Lâm Tiểu Kiều cũng rất tốt. Bây giờ có chuyện gì mà lại không thể nói ra được? Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này có gì muốn mắng muốn chửi thì cứ xả hết ra đi.”

Hai người gật đầu cười, chờ bác gái đi khỏi, Thẩm Gia Mộc mới tiến lên một bước muốn cầm tay cô, Lâm Tiểu Kiều lại nhanh hơn anh giơ tay lên vén tóc, đúng lúc đó tay anh sượt qua. Anh có chút xấu hổ dừng tay lại giữa không trung, thỉnh thoảng con ngươi sáng chói mĩ lệ hơn cả bầu trời sao của Lâm Tiểu Kiều lại trở nên ảm đạm vô hồn. Lúc đầu cô nhìn anh một cái rồi nhanh chóng đi về phía trước, Thẩm Gia Mộc khẩn trương đuổi theo sau, hạ thấp âm thanh hỏi: “Em muốn đi đâu? Trở về nhà ba mẹ em sao? Để anh đưa em đi...”

Lâm Tiểu Kiều không nói gì nhưng cô vẫn đi tới bên cạnh xe anh, Thẩm Gia Mộc thả lỏng một chút, vừa cười nịnh nọt vừa mở cửa xe cho cô. Lâm Tiểu Kiều ngồi vào, không đợi anh khởi động xe cô liền nhìn về phía trước nói: “Thẩm Gia Mộc, em cảm thấy anh làm vậy rất không có tình nghĩa. Em và mẹ anh bất hòa, anh lại vì em mà cãi nhau với người trong nhà sao, sau đó anh định làm gì? Em bị người ngoài nói là hồng nhan họa thủy (*) đúng là đáng giận thật, nhưng điều đó chỉ càng khiến cho mẹ anh ghét em hơn thôi.”

(*): sắc đẹp là mầm của tai họa.

Thẩm Gia Mộc không nói gì, Lâm Tiểu Kiều vẫn không nhìn anh nói tiếp: “Trước lúc kết hôn, em đã biết mẹ anh không hề thích em, nhưng lúc đó chỉ cần anh đối tốt với em, em cảm thấy vậy là đủ rồi, em cảm thấy chỉ như vậy thì có thể không cần quan tâm đến những thứ khác, thế nhưng bây giờ em mới phát hiện mình lầm rồi. Thì ra, kết hôn thật sự không chỉ là chuyện của hai người, không phải tình yêu tối thượng là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề, ngược lại, điều đó sẽ khiến cho mọi việc càng tệ hơn mà thôi. Kết hôn gần một năm, em giả ngu giả ngốc, em tự hạ thấp mình, mẹ anh nói cái gì em cũng nghe theo, mẹ anh làm cái gì em cũng chịu đựng, em nghe lời bà ấy, chỉ sợ bà ấy càng ngày càng không thích em. Thế nhưng, cho dù em có cố gắng như thế nào thì em đều không chiếm được tình cảm của bà.”

“Cho nên hôm nay em liền tùy ý rời khỏi như vậy sao?” Thẩm Gia Mộc buồn bực móc một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa.

“Em tùy hứng ở chỗ nào?” Lâm Tiểu Kiều cười cười, “Trong mắt mẹ anh em chỉ là công cụ để sinh em bé mà thôi... Thẩm Gia Mộc, em không chịu nổi nữa rồi, em hi vọng sống là không được chịu khuất phục, em hi vọng sống là phải kiên cường, không phải giống như bây giờ, em chỉ có thể trốn đi vụng trộm lau nước mắt mà thôi.”

“Cho nên, em...” Thẩm Gia Mộc còn chưa dứt lời thì đã mạnh mẽ nuốt xuống, anh không muốn phải nói ra hai chữ đau lòng như vậy, kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, anh nhìn làn khói lượn lờ bay lên, thì thào nói, “Không được, anh sẽ không đồng ý, em đã nói muốn sinh cho anh một đứa con cơ mà!”

Lâm Tiểu Kiều vẫn nhìn về phía trước như cũ, không có lời đáp lại. Thẩm Gia Mộc không chịu nổi thái độ coi thường như vậy của cô, ánh mắt anh sắc bén dồn ép cho đến khi cô quay đầu nhìn anh thì mới dừng lại. Lâm Tiểu Kiều không biết làm thế nào thở dài một hơi: “Thẩm Gia Mộc, em là phụ nữ, mong ước lớn nhất chính là có người có thể che chở cho em cả đời, thực sự là anh có thể làm được, thế nhưng gia đình của anh, mẹ của anh lại không tiếp nhận em, cho dù em đã gả cho anh nhưng bà ấy cũng không chịu tiếp nhận. Sau khi có con, em nên nói với con như thế nào, chẳng lẽ lại nói bà nội của con không thích mẹ con sao?”

“Em hối hận rồi à?” Thẩm Gia Mộc hung hăng hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Không có...” Lâm Tiểu Kiều nhớ tới cái đêm xác lập quan hệ với anh, bộ dạng anh phấn khích như sắp phát điên, trong mắt cô là một mảnh ẩm ướt, “Em chỉ tiếc nuối mà thôi...”

Thẩm Gia Mộc nghe xong lời này liền khởi động xe, chạy như điên ra ngoài. Lâm Tiểu Kiều biết anh tức giận, cô thấy anh mím chặt môi, đáy mặt là một màu đỏ tươi, tuy rất muốn an ủi nhưng khi nghĩ tới những gì nhìn thấy ở trong phòng anh, đáy lòng cô liền trở nên lạnh lẽo, lại không nhìn anh mà nói những lời động viên an ủi nữa.

Thẩm Gia Mộc lái xe đến một vùng ngoại ô dưới chân núi, xuyên qua cửa kính Lâm Tiểu Kiều nhìn thấy một rừng cây um tùm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim kêu, cô cười chỉ vào đôi chim cách đó không xa với người đàn ông bên cạnh: “Anh xem hai con chim kia kìa, thật hòa thuận a... Thế nhưng, nếu anh ném cục đá qua đó, anh sẽ thấy hai con chim mỗi con bay về một phía. Hôn nhân của chúng ta cũng như vậy, chỉ một gợn sóng cũng không thể chịu đựng được...”

Thẩm Gia Mộc liên tục nghe được những lời đau lòng như vậy, cho dù tố chất tâm lý có mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi, anh cởi dây an toàn ra, nghiêng người nắm lấy cằm của cô, xoay đầu cô lại, gằn từng tiếng: “Không được li hôn! Những thứ khác em muốn nghĩ như thế nào cũng được!”

“Anh cảm thấy như vậy rất thú vị sao?” Cằm Lâm Tiểu Kiều bị anh nắm đến phát đau, nhưng cô vẫn nở nụ cười, “Không phải mẹ anh vẫn mong em li hôn ư, cũng đã tìm được người khác cho anh rồi cơ mà? Thẩm Gia Mộc, chỉ cần anh gật đầu, em lập tức có thể đưa giấy li hôn tới, từ nay về sau, anh thích ai, anh cưới ai, em đều không có quyền hỏi đến, cũng không có ý muốn hỏi.”

Thẩm Gia Mộc nghe xong lời này liền đấm lên tay lái một cái khiến còi ô tô vang lên vô cùng chói tai, những con chim bị giật mình vỗ cánh rời đi, mắt anh đỏ lừ nhìn về phía cô quát: “Anh con mẹ nó thích em! Anh cưới người khác? Anh còn có thể lấy người nào? Anh đã cưới em, em con mẹ nó lại muốn li hôn với anh, nếu em thực sự làm như vậy, anh làm sao có thể cưới người nào khác nữa! Lâm Tiểu Kiều, cái đồ vô tâm này, rốt cuộc em muốn làm tới cùng thì mới thỏa mãn sao!”

Nước mắt của Lâm Tiểu Kiều rơi lã chã, đầu cô dựa lên ghế, vốn là cô yên lặng khóc nhưng càng về sau lại càng khóc không thành tiếng. Thẩm Gia Mộc buông tay ra, cởi dây an toàn của cô, ôm cô vào trong ngực. Anh vỗ vỗ lưng cho cô, âm thanh khàn khàn dỗ dành: “Anh xin lỗi, đừng khóc, là anh không tốt, là anh không tốt.”

Anh không ngừng mang tất cả những sai lầm ôm về phía mình, Lâm Tiểu Kiều càng thêm cảm động, trong làn nước mắt cô giơ tay tìm môi của anh rồi hung hăng hôn xuống. Cô dùng hết sức lực cắn anh, thậm chí anh có thể cảm giác được răng nanh sắc nhọn của cô đâm vào môi của mình.

Rất nhanh cô liền đẩy anh ra, lau nước mắt rồi ngồi thẳng, Thẩm Gia Mộc cũng nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe ôm cô ra ngoài, lại mở cửa xe phía sau rồi ném cô vào trong. Theo bản năng Lâm Tiểu Kiều muốn đứng dậy, Thẩm Gia Mộc lại nhanh chóng chui vào trong xe đè lên người cô.

Cô ngẩng đầu hoảng sợ nhìn anh, trên mặt vẫn còn nước mắt, máu trong người anh bỗng nhiên bùng phát, một chân anh đè lên cô, một chân khác chống trên mặt đất mà bắt đầu cởi thắt lưng. Giờ phút này trong lòng Lâm Tiểu Kiều nhấp nhô lên xuống, thấy động tác như vậy của anh, cô cắn cắn môi không nói gì, thế nhưng thân thể lại không vùng vẫy nữa.

Cô không muốn li hôn với Thẩm Gia Mộc, cô luôn luôn không muốn, người đàn ông này đối tốt với cô như vậy, anh nói anh yêu cô, làm sao mà cô có thể li hôn với anh được? Lúc ở trong phòng nhìn được cái đó, cô tức giận nói ra hai chữ li hôn, thế nhưng vừa thấy anh gần như là nổi giận, sự tức giận của cô lại căng phồng giống như một quả cầu đầy khí vậy, “Xì” một cái là lại mềm xuống.

Anh cởi áo ra, cúi người hôn cô, cô đáp lại rất nhanh, vòng tay quanh cổ anh, cô ngẩng đầu cố sức hôn lấy anh. Anh kéo tay cô từ trên cổ mình xuống quần dài, cô nhanh chóng hiểu ý, bàn tay cởi quần cho anh, còn anh thì thô bạo khuấy đảo trong miệng cô.

Sau khi chấm dứt nụ hôn sâu này, môi anh đi xuống, cách một lớp quần áo, anh đùa giỡn với bộ ngực mẫn cảm của cô. Áo ngoài ướt nhẹp làm lộ hình dáng của áo lót, Thẩm Gia Mộc mới chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy mình sắp nổ tung rồi. Cô phối hợp nâng người mặc cho anh cởi quần áo cho mình, da thịt trần trụi chạm vào nhau, tay cô run rẩy sờ vào eo anh, đó chính là bộ phận mà anh mẫn cảm nhất.

Anh run rẩy giống như không dừng lại được, thật sự không nhịn nổi nữa anh liền kéo tay cô ấn vào chỗ đang sưng to của mình rồi chậm rãi hướng dẫn cô cử động. Tiếng thở dốc càng ngày càng to, anh nhanh nhẹn kéo khóa quần xuống, cởi quần đến tận bắp đùi, đưa tay thử độ ẩm ướt của cô rồi cầm chính mình từ từ tiến vào.

Mỗi lần anh tiến vào một ít là cô lại muốn rên lên, sau khi lút cán, gần như anh không cho cô thời gian thích ứng mà bắt đầu hung hăng va chạm. Cô thét chói tai, nước mắt nhanh chóng tuôn ra, thảm thương kêu “Đừng”. Không biết vì sao mà đột nhiên Thẩm Gia Mộc lại nổi nóng, hai tay anh ôm lấy eo cô, cái sau càng mạnh hơn cái trước...

Đến lúc cô thật sự sắp ngất đi thì anh lại dừng lại, rút ra, nhấc người cô lên xoay lại, để cô quỳ trên ghế, anh tách hai chân của cô ra từ phía sau rồi mạnh mẽ đi vào. Cô rụt người kẹp chặt lấy anh, khóc lóc cầu xin, nhưng động tác của anh lại càng ngày càng hung bạo hơn.

Càng về sau, mỗi một lần va chạm, anh lại nắm chặt tóc của cô hỏi một câu: “Còn muốn li hôn hay không? Hửm? Em nói đi, còn muốn li hôn hay không?”

Lâm Tiểu Kiều vung vẩy tóc ra sức lắc đầu, khóc lóc cầu xin anh: “Không muốn, em không muốn li hôn...”

Thẩm Gia Mộc nghe được đáp án mà anh hài lòng nhất thì liền cắn lên bả vai trắng như tuyết của cô một cái, dưới thân mãnh liệt ra vào rồi xuất hết tất cả ra ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.